Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Xe tiến vào một biệt thự sang trọng, xuyên qua cửa xe Hoàng Diệp Anh cẩn thận đánh giá tất cả. Không hổ danh là Lê gia nhỉ ? Ô tô đi từ cổng đến nhà chính phải mất hết 5 phút, ở nơi tấc đất tấc vàng như Sài Gòn có lẽ cũng chỉ có vài người mới mua nổi một mảnh đất lớn như vậy.

Xuống xe đi vào nhà chính, cô đối với vẻ ngoài khí phách âm thầm tán thưởng. Toàn bộ tòa nhà chính là phong cách Châu Âu thời Trung Cổ, tường ngoài chỉ quét lớp sơn màu trắng làm cho người ta có cảm giác cổ kính xen lẫn hiện đại.

Haizz...bề ngoài như vậy tin rằng bên trong sẽ càng xa hoa.

Quả nhiên, vừa bước vào đã có người hầu dẫn bọn họ tới phòng khách. Dọc theo đường đi có thể thấy được đồ cổ khắp nơi, giữa đại sảnh là chùm đèn thủy tinh treo cao, sàn đá cẩm thạch sơn bóng khiến người ta âm thầm tán thưởng. Trang trí bên trong cũng giống như bên ngoài thật khiến người ta kinh ngạc.

Vừa bước vào phòng khách đã thấy có người ngồi chờ, Hoàng Diệp Anh nhìn lướt qua rồi thầm đánh giá địa vị của từng người.

Lớn tuổi nhất, vẻ mặt nghiêm túc, nói năng thận trọng hẳn là người sáng lập ra Lê thị - Lê Hoàng Khánh, còn bốn người trẻ tuổi kia chắc chắn là bốn người con nuôi trong truyền thuyết của ông. Chỉ có điều chưa thấy vị tổng giám đốc thần bí đương nhiệm của Lê thị đâu mà thôi...

Sau khi ba người ngồi vào chổ của mình, ánh mắt quan sát của 5 người kia đều hướng về cô. Cô không mấy quan tâm tự nhiên ngồi xuống mặc cho bọn họ đánh giá, ngược lại ba mẹ cô đều bị ánh mắt sắc bén dọa đến run sợ.

Lê Hoàng Khánh mỉm cười, rất hài lòng với biểu hiện của cô. Cô gái này có gương mặt trẻ con, đôi mắt to, miệng anh đào nhỏ xinh, ngũ quan tinh xảo hoàn toàn là một kiệt tác của thượng đế.

Ấn tượng đầu tiên của người khác về cô là đáng yêu nhưng nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc của bọn họ mà mặc không đổi sắc, xem ra cô không giống người bên ngoài khiến người ta có cảm giác không thể khinh thường.

"Cô chủ đâu ?" Lê Hoàng Khánh ra hiệu cho quản gia đứng phía sau cúi xuống.

"Hình như đang chơi trong vườn hoa" Quản gia nhỏ tiếng nói.

"Để tôi đi gọi cô ấy vào !" Quản Gia nói tiếp.

"Đi đi"

"Tổng giám đốc Lê..." Hoàng lão gia cực kì khẩn trương, sợ hãi mở lời.

"A, Anh Hoàng, Anh không cần lo lắng. Hiện tại tôi đâu còn là tổng giám đốc của Lê thị" Lê Hoàng Khánh cười nói.

"Tuổi tác hai chúng ta không chênh lệch lắm, anh cứ gọi tôi một tiếng Anh là được rồi" Hoàng Khánh nói tiếp.

"À...ờ...được...Anh Lê...con gái tôi" Hoàng lão gia càng thêm lo sợ.

Sao bảo đừng lo lắng ông ta ngược lại càng lo lắng hơn vậy. Cười mở miệng cắt ngang lời ông để tránh ông lấp bấp quá lại cắn phải đầu lưỡi của mình.

"Để tôi nói, Cô Hoàng..."

"Bác cứ gọi cháu là Diệp Anh là được rồi, gọi cô Hoàng, cháu không dám nhận"

"Được" Hoàng Khánh hết sức hài lòng.

"Chú Hoàng, tuy 4 đứa này chỉ là con nuôi của tôi nhưng tôi coi chúng như con ruột nên luôn đối xử công bằng, ý tôi là nếu Diệp Anh vừa ý bất kì đứa nào thì tôi vẫn bằng lòng giúp chú" Tuy Hoàng Khánh muốn tìm vợ cho con nhưng cũng không thể ép buộc được, nếu con gái người ta thích người khác, ông sẽ không ngăn cản.

"Cha"

4 người liền đồng thanh la lớn. Nếu Misthy chưa tìm được hạnh phúc thì bọn họ cũng không kết hôn. Đây là nguyện vọng chung của mọi người. Cô Diệp Anh này nếu Misthy không thích thì bất cứ ai trong bọn họ cũng sẽ không cưới cô.

"Đừng nói nữa, cứ quyết định vậy đi" Hoàng Khánh nghiêm túc nói.

"Bác Lê, hay đợi cô Lê đến rồi hãy nói tiếp"

Hoàng Diệp Anh nhàn nhạt nói. Thực sự một chút hứng thú với bọn họ cũng không có, ngược lại cô đối với tổng giám đốc ngu ngốc trong lời đồn có hiếu kỳ hơn. Cô vẫn thích người đơn thuần, đáng yêu, mấy người này liếc một cái vẫn là quên đi.

"Được"

"Con gái à..." Hoàng lão gia kéo tay cô muốn nói gì đó nhưng lại không nói nên lời, ông cứ tưởng rằng cô chỉ có thể gả cho đứa ngốc kia nhưng giờ nếu có lựa cho khác tốt hơn thì ông hi vọng cô sẽ lựa chọn một trong 4 người này. Người như thế mới xứng với cô, hơn nữa bọn họ cũng có quyền thế trong Lê thị ông mới yên tâm.

Quay đầu lườm ông rồi không hề để ý đến ông nữa. Sao cô không biết trong lòng ông đang nghĩ gì, nhưng đối với người con gái của mình cô đều có tính toán riêng.

"Cha, bác quản gia bảo cha tìm con ?" Một giọng nói dễ thương chợt vang lên rồi một tượng đất rất nhỏ từ bên ngoài chạy vào, quần áo dính bùn đất còn chưa nói, ngay cả trên mặt cũng nhem nhuốc hết.

Mấy người trong nhà nhìn về hướng phát ra tiếng nói, phản ứng khác hẳn nhau.

Lê Hoàng Khánh nhíu mày nhìn con gái rồi liếc sang quản gia đứng bên cạnh, tạm thời không biết nên nói gì.

Uyên Pu ( Phương Uyên ) thì tức giận nhìn Misthy: "Em vừa nghịch bùn đất ở vườn hoa à ?"

Misthy ngây ngốc gãi đầu cười đến vô cùng rạng rỡ: "Em đang xới đất để trồng hoa"

Ba người còn lại chỉ biết lắc đầu, thật hết nói nổi sự ngốc nghếch của cô.

Vợ chồng Hoàng gia chỉ cần nhìn lướt qua là có thể tin chắc lời đồn con gái của Lê thị là đứa ngốc là sự thật, sau đó lại nhìn về phía Diệp Anh, chờ cô quyết định.

Hoàng Diệp Anh nhìn thấy cả người cô toàn bùn đất lại chẳng hề cảm thấy chán ghét ngược lại còn thấy cô ấy rất hồn nhiên, dể thương. Mỉm cười dịu dàng, hướng tay về phía cô ấy vẫy vẫy.

Misthy chỉ vào mình, khó hiểu nhìn cô gái trẻ tuổi đang cười vô cùng dịu dàng kia, cô gái đó thật xinh đẹp, váy màu trắng, trong đôi mắt to toát ra vẻ ân cần, môi khẻ nhếch, gương mặt búp bê càng nhìn càng thích. Trong cô gái ấy chẳng khác gì thiên thần.

Sau khi cô gái đó gật đầu, cô mới sợ hãi bước đến gần. Chưa từng có ai sau khi nhìn thấy cô còn cười dịu dàng như thế, cho dù nói chuyện rất nhẹ nhàng nhưng vẫn có mục đích riêng. Đứng cách cô gái ấy khoảng một bước, nhìn nụ cười của cô ấy cô lại xấu hổ không dám tiến lên thêm nữa.

Ngồi trên sofa, Diệp Anh ra hiệu bảo cô ấy ngồi xổm xuống.

Quay đầu nhìn cha và các chị một chút, sau khi thấy cha khẽ gật đầu mới chậm chạp ngồi xuống trước mặt cô ấy. Chỉ thấy cô ấy lấy khăn từ trong túi xách ra, một tay nâng mặt cô lên tay kia từ từ lau sạch bùn đất trên mặt cô.

Động tác của cô ấy hù dọa cô, ngoại trừ cha và các chị thì chưa từng có ai đối xử dịu dàng với cô như thế. Cô không nhịn được liền đắm chìm trong nụ cười của cô ấy. Bỗng nhiên cô hy vọng có thể giữ cô ấy bên cạnh mình mãi mãi, nhưng vừa nghĩ đến tình trạng của mình lại thất vọng cúi đầu, nước mắt đảo quanh hốc mắt có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

Nhìn động tác của Diệp Anh, vợ chồng Hoàng gia lập tức biết cô ấy đã chọn được đối tượng cho mình rồi, tuy hơi ngốc nghếch nhưng nhìn kỹ lại cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.

Nhìn thấy lệ lóe lên trong mắt Misthy, Diệp Anh liền cất khăn vào túi, hai tay nâng mặt cô lên, nhẹ giọng nói: "Vì sao lại khóc ?"

Nghe thấy cô ấy hỏi còn quan tâm đến lý do mình khóc, cô liền ngẩn người nhìn cô ấy, vô thức nói ra: "Em sẽ không thích tôi, bởi vì tôi là kẻ ngốc"

Sau khi dùng chán chạm nhẹ chán cô một cái, liền kéo cô đứng lên chỉ vào ghế sofa: "Chị ngồi đây đợi một chút, em có lời muốn nói với cha chị"

Nói xong quay đầu nhìn về phía Lê Hoàng Khánh, đúng mực yêu cầu: "Bác Lê, cháu có thể nói chuyện một chút với bác được không ?"








~.~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro