Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Misthy ngoan ngoãn ngồi trên sofa, hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, thẳng lưng, không dám cử động, chăm chú nhìn Diệp Anh.

Mỉm cười với Misthy rồi quay đầu tiếp tục nhìn thẳng Lê Hoàng Khánh.

Lê Hoàng Khánh gật đầu ý bảo cô cùng ông lên lầu.

"Con gái à..." Hoàng lão gia muốn nói gì đó nhưng Diệp Anh không hề quay đầu lại, vẫn đi theo Lê Hoàng Khánh. Ông chỉ có thể bất lực nhìn về phía vợ. Hoàng phu nhân nắm tay chồng vỗ nhẹ lên mu bàn tay ông ý bảo đừng lo lắng.

"Em gái à ! Cô đâu cần phải ngồi ngay ngắn như thế ?" Minh Châu trêu chọc cô.

"Dạ ?"

Mãi cho đến khi không thấy bóng lưng cô ấy nữa, cô mới cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Minh Châu, không hiểu Minh Châu đang nói gì...

"Cô Hoàng chỉ bảo em ngồi lên ghế sofa chứ đâu có nói phải ngồi ngay ngắn giống như đi học thế kia ?" Mễ Mễ ( Kim Phụng ) cũng cảm thấy dáng ngồi của cô quá khoa trương khiến mình không tự chủ được nghiêm túc hẳn lên.

( *Theo cốt truyện là Mễ Mễ và 3 người kia lớn hơn Misthy nhé ! Chỉ có Diệp Anh là nhỏ hơn Misthy thôi )

"Vâng" Tuy mồm nói vâng nhưng vẫn không nhúc nhích.

Hoàng phu nhân cảm thấy cô tuy hơi ngốc nhưng vẫn rất đáng yêu, vì thế liền mỉm cười, ngồi xuống cạnh cô.

Cảm giác có người ngồi bên cạnh khiến toàn thân Misthy lập tức cứng đờ, bắp thịt đều rắn lại gần như có thể thấy được gân xanh.

Vỗ vỗ vai cô, nhẹ giọng nói: "Thả lỏng đi, đừng quá khẩn trương"

"Bà xã..?" Hoàng lão gia khó hiểu nhìn vợ, cảm thấy bà hình như hơi thích đứa ngốc này rồi.

Cô chậm chạp quay đầu, lúc thấy nụ cười của bà giống như cô gái kia lại càng thêm lo lắng. Cứng ngắc nhếch khóe miệng cười đến vô cùng khó coi. Bởi vì cha và các chị đã từng nói với cô là: Nếu người khác cười với mình thì phải cười đáp lại, không thể vô lễ

Nhìn thấy động tác cứng ngắc của cô, bốn người kia không nhịn được bật cười. Còn chưa từng thấy cô lo lắng đến thế đâu, nhìn động tác quay đầu kia đã thấy buồn cười rồi.

Tiếp tục cười, Linh Ngọc Đàm khẻ nói với cô: "Này ! Đừng quá lo lắng như thế chứ ! Thả lỏng nào"

Hít thật sâu, cố gắng muốn thả lỏng, kết quả lại hoàn toàn trái ngược. Cô thả lỏng một cái, cả người lập tức ngã xuống ghế sofa, do sofa quá mềm cho nên không thể đứng dậy nổi. Chỉ thấy cô cố gắng giãy dụa giống như con rùa vô pháp lật người, cố gắng bao nhiêu vẫn không có hiệu quả.

Linh Ngọc Đàm bật cười, vươn tay kéo cô ngồi dậy. Ba người kia cũng bật cười, đùa cô em này thật vui.

Hoàng lão gia cũng cảm thấy đứa ngốc này thật sự đáng yêu, không nhịn được cũng bật cười, nụ cười đầu tiên khi bước vào nơi này...

Sau khi Hoàng phu nhân ngồi xuống liền cười hỏi cô: "Cô gái, cháu tên là gì ?"

"Mis...Misthy" Cúi đầu, nhỏ giọng trả lời.

"Bao nhiêu tuổi ?"

"26 tuổi" Vấn đề Hoàng phu nhân hỏi cô đều ngoan ngoãn trả lời.

"Thích cô gái lúc nãy không ?" Cô nhóc này thật sự thú vị, so với đám con gái nhà giàu bây giờ, cô hoàn toàn như một thiên sứ đơn thuần.

"Thích...thích..."

Trả lời xong lại càng cúi đầu thấp hơn. Cô gái lúc nãy cười vô cùng dịu dàng với cô, lần đầu tiên có người đối xử với cô như thế, còn lau mặt giúp cô nữa.

"Em gái à ! Đầu cô sắp rớt xuống đất rồi kìa !" Uyên Pu trêu chọc cô.

"A !" Nghe vậy vội vàng ngẩng đầu lên, còn không quên lấy tay đỡ cằm, dáng vẻ như sợ đầu sẽ thực sự rơi xuống. Kết quả, phản ứng của cô lại chọc cho mọi người cười vang.

"Muốn biết tên cô gái đó không ?" Càng lúc càng cảm thấy cô đáng yêu, Hoàng phu nhân tiếp tục hỏi.

"Muốn...muốn..." Mặt đỏ bừng, không dám nhìn bà, nhỏ giọng nói.

"Cô gái đó là Hoàng Diệp Anh, là con gái của cô và chú này" Chỉ chỉ ông xã ngồi bên cạnh.

Misthy ngây ngốc quay đầu nhìn về phía Hoàng lão gia, đúng lúc thấy ông cười với mình liền theo bản năng cười đáp lại, sợ sệt lên tiếng chào hỏi:

"Chào chú ạ !"

Hóa ra cô gái xinh đẹp lúc nãy tên là Diệp Anh, người đáng yêu tên cũng đáng yêu.

"Ngoan lắm"

Mỉm cười, cảm thấy đứa ngốc này được giáo dục rất tốt, rất lễ phép, tuy hơi nhát gan nhưng không khiến người ta cảm thấy vô lễ.

"Em xem, nhà họ có phải đều thích em ấy rồi không ?" Linh Ngọc Đàm nhỏ giọng hỏi Mễ Mễ ngồi bên cạnh.

"Chẳng biết có phải là thật tâm hay không...?" Đây chính là vấn đề mà bọn họ lo lắng.

Nhà họ Lê có quyền có thế, nhiều người vì tiền mà tiếp cận bọn họ, nhiều không kể xiết...

"Cứ quan sát thêm rồi sẽ biết !" Uyên Pu lí nhí nói.

Linh Ngọc Đàm gật đầu: "Nhật cửu kiến nhân tâm" ( Ở lâu mới biết lòng người )

Nhưng trong mắt vị Hoàng phu nhân này chỉ có thành ý, không một tia dối trá, hi vọng bọn họ là thật tâm thích cô ấy.

______________

Lê Hoàng Khánh đi vào thư phòng rồi ngồi xuống bàn tiếp khách: "Tới đây ngồi đi"

Diệp Anh đi tới ghế sofa bên cạnh ngồi xuống, mở to mắt không chút sợ hãi nhìn thẳng lão tướng trên thương trường này.

"Nói đi, cháu có điều gì muốn nói với bác ?"

Ông thực sự tò mò, nhìn dáng vẻ dịu dàng của cô với Misthy ban nãy trong lòng ông liền hi vọng cô có thể hiểu được điểm tốt của Misthy. Nhưng khi nghe cô bảo muốn nói chuyện riêng với mình thì không khỏi có chút thất vọng. Cô nhất định là muốn đòi hỏi thêm gì đó.

Vì con gái, chỉ cần không có gì quá đáng, ông đều đáp ứng. Chỉ là không ngờ mình lại nhìn nhầm người, ông còn cảm thấy cô khác hẳn với những người ham hư vinh bây giờ.

Hoàng Diệp Anh lấy từ trong túi xách ra tờ ngân phiếu đã sớm chuẩn bị tốt đưa cho ông.

Đưa tay nhận lấy, sau khi nhìn rõ con số ở phía trên không khỏi kinh ngạc. 100 triệu.

"Đây là..."

"Cháu biết bác đưa ra điều kiện kết thông gia là vì muốn giúp nhà cháu, số tiền là 90 triệu, cháu đưa thêm 10 triệu coi như là lợi tức, hiện tại xin trả đủ cho bác"

Nhíu mày, đặt tờ chi phiếu trong tay lên bàn trà: "Chẳng phải Hoàng thị đầu tư thất bại ở nhà máy, sắp phá sản hay sao ? Sao còn có tiền trả ?"

Nếu như chính mình có tiền để giải quyết vấn đề thì sao còn chấp nhận yêu cầu của ông ? Thật khó hiểu...

"Lúc đầu cháu đã khuyên ba cháu đừng đầu tư toàn bộ tiền vào nhà máy, nhưng ông ấy không nghe kết quả là tổn thất nghiêm trọng, đối mặt với nguy cơ phá sản"

"Vậy ý cháu là sao ?" Chẳng lẽ cô thà để công ty phá sản cũng không muốn kết hôn với Misthy ? Không phải ông đã nói cho dù cô chọn một trong bốn người kia thì ông vẫn giúp công ty nhà cô sao ? Hiện tại cô là vì cái gì đây ? Đối với hành động của cô, người từng trải qua như Lê Hoàng Khánh cũng cảm thấy hồ đồ.

"Lúc xảy ra chuyện cháu đang ở Mỹ nên không rõ lắm, cho đến khi bị ba gọi về mới biết ông đã ngờ bác giúp đỡ và đồng ý đám cưới của hai nhà" Diệp Anh kiên nhẫn giải thích rõ mọi chuyện.

"Vậy là cháu không muốn kết hôn với con bác sao ?" Nếu không sao cô còn trả lại 90 triệu này.

Cười cười, chưa vội trả lời vấn đề của ông, chỉ tiếp tục nói: "100 triệu này là tiền cháu trả lại cho bác, ba mẹ cháu cũng không biết"

Lời vừa nói ra khiến Lê Hoàng Khánh khiếp sợ, một cô gái chưa tới 20 tuổi lại có thể mặt không đổi sắc lấy ra 100 triệu đúng là khiến người ta giật mình.

"Vậy ba cháu...vì sao ?" Nếu cô có nhiều tiền như vậy sao không giải quyết giùm ba mình.

"Ba cháu không hề biết cháu làm gì ở Mỹ, mà cháu cũng không định nói cho ông ấy biết" Đây mới là mấu chốt.

"Vậy cháu làm gì ở Mỹ ?" Ông thực sự hiếu kì, một cô gái nhỏ thì làm gì mới có thể lập tức lấy ra được nhiều tiền như thế.

"Trong thời gian du học, cháu chỉ tùy ý đầu tư một chút, nhờ may mắn nên cũng kiếm được"

Cô nói rất thoải mái, Lê Hoàng Khánh lại không mấy tin tưởng, chỉ nhờ may mắn thì sao có gì kiếm được nhiều tiền như vậy. Nhưng mà ông hẳn là phải nhìn cô gái này với cặp mắt khác xưa rồi.

"Vậy cháu có đồng ý kết hôn với con gái bác không ?" Ông tương đối quan tâm đến vấn đề này.

"Đồng ý !" Cô chẳng chút ngại ngùng, quả quyết trả lời.

Nghe được câu trả lời của cô, ông liền mỉm cười. Cô gái này có chủ kiến, cũng rất thú vị.

"Cháu chọn ai ?" Mặc dù không hi vọng nhiều nhưng ông vẫn mong cô chọn con gái mình.

"Misthy !"

"Vì sao ?"

Tuy câu trả lời đúng như ông mong muốn, song ông vẫn không rõ lắm, con gái mình so với bốn người kia còn kém xa, thế mà cô lại chẳng chút do dự chọn. Thực sự khiến ông hơi khó hiểu.

"Cháu muốn chị ấy"

Lần đầu tiên nhìn Misthy, cô đã biết chị ấy là người con gái cô muốn, cho dù chị ấy ngốc nghếch nhưng cô vẫn muốn chị ấy.

"Vậy tại sao cháu lại trả tiền cho bác ?" Nếu cô đồng ý kết hôn sao còn muốn trả lại tiền, suy nghĩ của cô gái này thật khiến người ta khó hiểu.

Đứng lên, dũng cảm nhìn ông, cao giọng nói: "Bởi vì cháu muốn chúng cháu bình đẳng, cháu không muốn người ngoài có cơ hội dùng chuyện này làm tổn thương chị ấy"

Cô nhận ra chị ấy cực kỳ để ý đến chính mình khác với mọi người. Nếu có người dùng chuyện này để chế giễu chị ấy thì chắc chắn chị ấy sẽ bị tổn thương, Cô phải bảo vệ chị ấy.

Rất tốt, còn chưa gả vào đã nghĩ phải bảo vệ chồng, con dâu như thế ông đã định sẵn rồi, không để Misthy cưới cô thì đúng là tổn thất của Lê gia. Trong mắt lộ vẻ tán thưởng cô gái này tương lai nhất định sẽ trở thành nhân vật trung tâm của gia tộc Lê thị.

"Nếu lựa chọn những người khác cháu sẽ không làm như vậy nhưng nếu là chị ấy thì cháu muốn bảo vệ chị ấy" Cô tỏ rõ lập trường kiên định của mình.

"Tốt ! Chi phiếu này bác nhận, con dâu như cháu nhà họ Lê nhất định phải có"

Mỉm cười tiếp lời: "Cháu sẽ không bỏ chạy"

"Vậy cháu có muốn chuyển vào Lê gia luôn không ? Tiện thể bồi dưỡng tình cảm với Misthy" Như vậy cô muốn bỏ chạy cũng chẳng được.

"Được !" Dù sao cô cũng không định chạy, nếu chọn chị ấy là người của mình thì cô dĩ nhiên muốn tự bảo vệ chị ấy.







><

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro