Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lê Hoàng Khánh và Hoàng Diệp Anh cùng nhau đi xuống lầu, mọi người bên dưới khẩn trương nhìn họ, không biết rốt cuộc hai người đã nói những gì. Misthy thấy Diệp Anh đi xuống lập tức nhảy lên, chạy đến bên cạnh lôi kéo cô.

Mỉm cười nhìn chị ấy, không hề giãy dụa mặc cho Misthy lôi kéo.

"Anh Lê...anh cùng Diệp Anh..." Hoàng lão gia thu lại nụ cười, đứng lên, lo lắng hỏi.

Lê Hoàng Khánh đi đến bên cạnh, vỗ vai ông: "Chú Hoàng ! Sau này chúng ta chính là thông gia"

"Hả ?" Hoàng lão gia khiếp sợ nhìn về phía con gái, Hoàng phu nhân có chút ngạc nhiên, bà còn tưởng cô yêu cầu nói chuyện riêng với Lê Hoàng Khánh là muốn từ chối đám cưới này.

4 người kia cũng cực kì kinh ngạc, ngước mắt nhìn nhau, lòng đều nảy sinh nghi ngờ. Không phải cô chọn một trong 4 người họ chứ ??

"Diệp Anhhhh" Misthy lắc tay cô muốn cô chú ý đến mình.

"Sao thế ?" Quay đầu lại nhìn thấy chị ấy đang bĩu môi, trong mắt lộ vẻ khó hiểu.

"Thông gia là cái gì ?" Misthy chưa từng nghe qua từ này, cô hoàn toàn không biết ý nghĩa của nó.

Đưa tay nắm lấy mũi chị ấy, cười nói: "Là em và chị kết hôn rồi trở thành người một nhà"

Chị ấy sẽ không hỏi cô kết hôn là gì chứ ?? Vậy cô có thể giải thích cho chị ấy hiểu.

Mũi bị nắm không thể hô hấp được, hai tay liền quơ tứ tung song lại chẳng nỡ đẩy cô ra, đành phải tốn công vô ích dãy dụa.

"Diệp Anh ! Ý con là...con quyết định chọn Misthy ?" Hoàng phu nhân hoàn toàn không ngờ con gái từ nhỏ rất có chủ kiến lại đồng ý đám cưới này.

Hoàng lão gia đứng ngẩn người, còn Lê Hoàng Khánh thì vô cùng vui sướng cười lớn.

Bốn người kia liếc nhau một cái, nghi ngờ trong lòng càng sâu.

Cô ấy chọn Misthy ? Không có ý đồ gì chứ ?

Hoàng Diệp Anh gật đầu, thấy Misthy bởi vì nín thở mà mặt đỏ bừng liền mỉm cười buông tay.

Misthy vội vàng dùng sức hút từng ngụm không khí, có chút ai oán nhìn cô, tủi thân che cái mũi đỏ hồng: "Diệp Anh bắt nạt người ta !"

"Chị biết kết hôn là gì không ?" Thấy chị ấy chẳng hề phản ứng tới từ kết hôn, cô nghi ngờ hỏi.

Vuốt vuốt mũi, gật đầu, gầu gĩ trả lời: "Chị biết"

"Là gì ? Nói em nghe xem"

"Là em về sau sẽ ở cùng một chỗ với chị, mãi mãi không rời xa" Misthy kiêu ngạo, ưỡn ngực, tay che mũi thả xuống, chống ngang hông, hoàn toàn là dáng vẻ của một đứa trẻ đang khoe khoang bảo bối của mình.

Vẻ mặt cùng động tác đáng yêu của Misthy chọc cho mọi người cười vang.

Vỗ nhẹ tay Misthy, ý bảo chị ấy cúi xuống. Hết cách rồi chị ấy thật sự quá cao, có lẽ trí lực chị có vấn đề nhưng thân thể thì hoàn toàn bình thường. Ít nhất là 1m85 mà dáng người nhỏ nhắn 1m65 như cô thì muốn chạm vào mặt chị ấy hay làm gì đó qur thực quá khó khăn.

Ngoan ngoãn cúi xuống, mở to mắt nhìn cô.

Từ trước đến giờ Hoàng Diệp Anh toàn bị gọi là búp bê, hiện tại cô lại cảm thấy Misthy so với mình còn đáng yêu hơn. Cô chỉ có vẻ ngoài dể thương chứ bên trong thì hoàn toàn ngược lại. Còn chị ấy đáng yêu từ trong ra ngoài khiến người ta yêu thích không muốn buông tay.

Cô nâng mặt chị lên, đặt xuống một nụ hôn trên má rồi vội rời đi. Tuy chỉ đúng 1 giây ngắn ngủi nhưng vẫn làm cho mọi người sững sờ, đặt biệt là Misthy. Hoàn toàn ngây người, chỉ có thể lấy tay che má, hai mắt mở to, cười ngốc nghếch.

Diệp Anh hôn cô, thật hạnh phúc quá...

Diệp Anh đi đến trước mặt ba mẹ mình: "Ba mẹ, chúng ta về thôi"

"Được" Hoàng phu nhân sực tỉnh rồi đi đến bên cạnh kéo tay chồng.

"Chú Hoàng ngày mai tôi đến công ty chú để bàn chuyện hôn sự" Lê Hoàng Khánh cười nói.

"Được !" Hoàng lão gia vẫn còn khiếp sợ chỉ có thể ngơ ngác đáp lại.

"Em phải về rồi sao ?" Misthy chợt tỉnh rồi vội vàng kéo cô lại.

Nắm lấy tay chị, nhẹ giọng dỗ dành: "Em quay về dọn đồ, ngày mai chị qua đón em nhé !"

"Đón em ???" Nhất thời không kịp phản ứng. Bốn người kia lại liếc nhau lần nữa, càng thêm nghi ngờ. Cô muốn dọn vào nhà họ Lê ở ?

"Ngốc ạ ! Ngày mai chị qua đón em, về sau chúng ta sẽ mãi ở cùng một chỗ không rời xa"

"Thật chứ ?" Misthy nghe xong mừng đến hoa chân múa tay, chỉ kém chưa có nhảy dựng lên, kéo tay cô ra sức lắc: "Bây giờ chị lập tức qua đón em"

Uyên Pu đi đến bên cạnh, đập một phát vào gáy Misthy: "Em ấy còn chưa về mà ?"

Đáng thương buông tay, sờ sờ gáy, oan ức liếc hung thủ một cái, chu môi nói: "Vậy Diệp Anh đừng về nữa"

Nhìn dáng vẻ tội nghiệp của Misthy, Diệp Anh lại cảm thấy buồn cười. Lập tức kéo chị ấy dẫn ra phía sau cửa, sau khi đến bên cạnh xe liền dừng lại rồi quay đầu nhìn chị.

Misthy bày ra vẻ mặt giống như cún con nhìn cô. Nhìn kĩ xung quanh rồi bước lên trên bậc thềm, như vậy cả hai mới không chênh lệch quá nhiều.

Hai tay quàng qua cổ Misthy, tươi cười nói: "Em phải về dọn đồ, ngày mai chị đến sớm đón em là được rồi"

Hai tay Misthy vô cùng tự nhiên ôm lấy eo cô, vốn đang rất vui vẻ vì mình có thể ôm eo cô nhưng khi nghe cô nói muốn về nhà lập tức mất hứng, bĩu môi nói: "Không cho em về"

Hôn môi chị ấy một cái: "Vậy ngày mai không cho phép chị đến đón em ! Em cũng chẳng đến đây nữa"

Nghe thế Misthy lập tức lo sợ hai tay đặt lên eo cô, dùng sức ôm chặt cô vào lòng: "Không muốn"

"Vậy ngày mai chị đến đón em nhé !"

"Được rồi !" Misthy trả lời giọng tủi thân.

"Ngoan lắm !"

Buông Diệp Anh ra, chỉ chỉ môi mình, mặt đỏ bừng.

Nhìn hành động của Misthy, cô liền mỉm cười, nhìn vậy chứ chẳng ngốc lắm đâu. Thuận theo yêu cầu của Misthy, sau khi ấn xuống môi chị ấy một nụ hôn liền buông chị ấy ra đi vào xe.

Năm người nhà họ Lê nhìn thấy một màn như thế đều cảm thấy rất an tâm, đặc biệt là bốn người kia, tại thời khắc này bọn họ nguyện ý tin tưởng là cô thật lòng.







. Misthy dể thương vl :)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro