Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Misthy, em mệt quá.." Dựa vào lòng Misthy, cô than nhẹ.

"Ừ, chị bế em về phòng nghỉ ngơi" Misthy vội đứng dậy, cúi người bế cô lên rồi bước nhanh về phòng.

Ohsu hoàn toàn không biết Diệp Anh đã biết được suy tính của mình, vẫn còn thầm tính toán trong lòng.

"Ohsu !" Quản gia Trần gọi cô, thấy cô không đáp lại bà liền tăng thêm chút âm lượng.

"Ohsu !!!"

Lúc này Ohsu mới phục hồi tinh thần.

"Có chuyện gì vậy bác ?"

"Những lời bác nói với con, con đã nhớ kỹ chưa ?" Cô là do bà giới thiệu nếu xảy ra chuyện gì thì bà chẳng còn mặt mũi nào ở lại nhà họ Lê nữa.

"Cháu nhớ rồi ạ" Ngoan ngoãn gật đầu.

"Vậy là được rồi. Con phải nhớ kỹ, hiện tại cô Diệp Anh đang mang thai, là người quan trọng nhất trong nhà họ Lê. Con chịu trách nhiệm chăm sóc cô ấy, nhất định không được sai phạm".

"Vâng thưa bác, cháu nhớ kỹ rồi" Ngoài miệng ngoan ngoãn đáp ứng nhưng trong lòng lại chẳng hề nghĩ như vậy.

Vừa vào phòng, Diệp Anh lập tức lải nhải bên tai Misthy, kêu chị ấy không được phép tiếp xúc với nhiều với cô gái tên Ohsu kia.

Tuy không hiểu tại sao phải làm thế nhưng nếu là do Diệp Anh nói thì cô nhất định sẽ làm theo.

___________

"Misthy à ! Nhớ kỹ ngày mai phải đến công ty với bọn chị đó"

Trên bàn cơm, Uyên Pu mở miệng nhắc cô. Đã hơn hai tháng rồi bọn họ chưa có bắt nó đến công ty làm việc là do châm chút cho chuyện vui của nó. Nhưng nay vợ con đều có cả rồi thì đương nhiên là phải đến công ty làm việc tiếp.

"Em không đi đâu" Công ty chẳng có gì chơi cả, một mình cô ngồi trong phòng đến cả một người để nói chuyện cũng chẳng có, cô không muốn đến đó đâu.

"Vì sao ?" Tuy trước kia Misthy không thích đi nhưng chưa từng kiên quyết từ chối như vậy.

"Em đã hứa với cha là phải chăm sóc tốt cho Diệp Anh" Cô dùng sức gật đầu, hiện tại cô là trái đất còn Diệp Anh là mặt trời, cô sẽ mãi quay quanh cô ấy.

"Thì bảo Diệp Anh đến công ty cùng em" Minh Châu cho rằng đó chẳng phải vấn đề gì lớn cả.

Khẽ nhăn mặt, chu môi, cô thực sự không muốn đến công ty một chút nào. Cô đến đó cũng chỉ bị các chị bắt nhìn vào mấy đường cong trên máy vi tính rồi bắt lựa chọn mà thôi.

"Lê thị không phải do 4 người các chị điều hành sao ? Misthy theo đến đó làm gì chứ ?" Diệp Anh khó hiểu hỏi 4 người.

"Bọn chị làm giám đốc đại diện còn nó là tổng giám đốc, nó không đến công ty thì làm sao ?" Mễ Mễ nói.

"Hiện tại cô Diệp Anh rất dễ mệt mõi, không thể để cô ấy vất vả như thế được" Quản gia Trần đang đứng một bên vội lên tiếng phản đối quyết định của bọn họ. Đến lúc đó nếu có chuyện gì xảy ra thì ai sẽ chịu trách nhiệm đây.

"Đúng vậy cơ thể Diệp Anh hiện giờ không còn giống như lúc trước nữa" Lê Hoàng Khánh cảm thấy quản gia Trần nói rất có lý, ông cũng không muốn có chuyện gì bất trắc xảy ra với đứa cháu bảo bối của mình.

Ohsu đứng phía sau Diệp Anh vừa chăm chú lắng nghe cuộc hội thoại của bọn họ vừa cẩn thận tính toán trong lòng.

Không ai chú ý đến cô ta đang suy nghĩ điều gì, tất cả sự chú ý đều đặt hết lên người Misthy và Diệp Anh.

"Vậy em không muốn đến công ty" Muốn tách cô với Diệp Anh ra, cô mới không cần.

"Em gái à ! Mai em nhất định phải đến công ty" Uyên Pu hiếm khi nghiêm khắc như thế với cô.

"Vì sao ạ ?" Bất mãn, bất mãn cô thở phì phò nhìn Uyên Pu.

"Misthy ! Mai chị đến công ty cùng các chị ấy đi, em ở nhà chờ chị" Diệp Anh cũng cảm nhận được Uyên Pu rất kiên quyết, nếu không phải có chuyện quan trọng thì chưa chắc chị ấy đã kiên trì muốn Misthy đến công ty như vậy.

Tủi thân nhìn Diệp Anh, cô thực sự không muốn rời Diệp Anh quá lâu, nếu cô phải đến công ty thì phải đợi rất rất lâu mới được về nhà. Nhưng thấy Diệp Anh gật đầu cô cũng chỉ có thể đồng ý mà thôi.

"Được thôi"

__________________

Sáng sớm hôm sau, Misthy bị ép tách khỏi vợ yêu, bị áp giải đến công ty, còn Diệp Anh cũng nên có thời gian để quan sát Ohsu kĩ hơn.

Ohsu về nhà họ Lê sắp được một tuần rồi, chỉ vì do Misthy suốt ngày quấn lấy cô cộng thêm cả mang thai rất dể mệt mõi nên cô cũng không có sức lực chú ý đến cô ta.

Qua hết buổi sáng, cô phát hiện cô ta giống như quản gia Trần đã nói, là một người chịu khó. Nếu không phải vì tâm tư cô ta không tốt thì cô nghĩ mình sẽ thực sự tin tưởng cô ta. Bởi vì cô thích người chăm chỉ.

"Ohsu !"

"Vâng cô chủ có chuyện gì ạ ?" Cô tỏ vẻ mặt ngoan ngoãn bước đến trước mặt Diệp Anh, hơi cúi người hỏi.

Nhìn dáng vẻ cung kính giả tạo củ Ohsu, cô chỉ mỉm cười vờ như không biết tâm tư cô ta, chỉ quan tâm hỏi: "Mấy ngày nay cô đã quen với công việc nhà họ Lê chưa ?"

Nói thật với trí thông minh của Diệp Anh, nghĩ muốn lén lút làm chuyện xấu dưới mí mắt cô là hoàn toàn vô ích.

"Mọi người đều rất tốt với tôi, cảm ơn cô chủ đã quan tâm" Cô ta khéo léo trả lời.

"Vậy thì được rồi" Nói xong Diêoj Anh liền tách một miếng bánh ngọt bỏ vào miệng từ từ nhấm nháp.

Nhìn sắc mặt hồng hào, đôi tay thon dài, da thịt mịn màng của Diệp Anh, Ohsu là con gái cũng vô cùng đố kỵ.

"Vậy cô chủ tôi đi làm việc tiếp đây" Tuy Diệp Anh chưa có phát hiện ra ý đồ của cô nhưng cô vẫn phải nên cẩn thận một chút, tránh cho cô chưa kịp hành động đã bị đuổi đi rồi.

"Cô đi đi" Dứt lời lại tiếp tục ăn bánh ngọt.

Ohsu giống như nhận được lệnh ân xá vội rời đi.

"Diệp Anh" Một bóng dáng hưng phấn chạy đến trước mặt cô, vội vàng kéo tay cô giống như chú chó nhỏ nhìn thấy chủ liền vẫy đuôi.

"Sao chị về sớm vậy ?" Vừa nhìn thấy Misthy tâm tình của cô liền tốt lên. Vỗ đầu chị ấy cô thầm nghĩ, nếu như chị ấy có đuôi thì nhất định sẽ vẫy rất nhiệt tình.









Comeback rồi đâyyyyy :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro