Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sao chị về sớm vậy ?" Vừa nhìn thấy Misthy tâm tình của cô liền tốt lên. Vỗ đầu chị ấy cô thầm nghĩ, nếu như chị ấy có đuôi thì nhất định sẽ vẫy rất nhiệt tình.

"Ừ ! chị vô cùng cố gắng hoàn thành việc các chị giao rồi quấn lấy chị Linh đòi chị ấy đưa về" Misthy vươn tay bế cô lên rồi đưa vào trong phòng.

"Em còn muốn ăn bánh ngọt mà" Cô đấm nhẹ vào vai Misthy.

"Diệp Anh không muốn về phòng sao ?" Misthy dừng lại khó hiểu nhìn cô.

"Chị không thấy em đang ăn bánh ngọt sao ? Em muốn về phòng lúc nào ?"

"Được rồi" Misthy ngoan ngoãn bế cô quay lại cái bàn nhỏ rồi ngồi xuống, sau đó để cô ngồi lên đùi mình.

Cô mỉm cười hạnh phúc cầm lấy dĩa bạc tách một miếng bánh đưa đến miệng Misthy: "Chị cũng ăn thử đi"

Há mồm ăn miếng bánh ngọt cô đút, Misthy vui vẻ đến híp mắt.

"Ngoan quá" Misthy lại cầm lấy một cái đĩa bạc khác, tách một miếng bánh đưa đến bên môi cô, vui vẻ nói: "Diệp Anh cũng ăn đi"

Vì thế hai người bọn họ cứ Chị một miếng, em một miếng, chỉ một lúc sau đã giải quyết hết một bàn đầy bánh ngọt. Mà cảnh thân mật của hai người lúc đó rơi vào trong mắt của Ohsu đang trốn một bên nhìn lén lại thành tội ác không thể tha thứ.

_______________

Thời gian trôi qua rất nhanh, bất giác đã qua hai tháng mà hai tháng đối với một người mời đến nhà họ Lê thì cũng đủ để quen với cuộc sống nơi đây.

Ohsu cũng bắt đầu chuẩn bị cho kế hoạch của mình.

Diệp Anh mang thai đến tháng thứ 3 cuối cùng cũng bắt đầu xuất hiện tình trạng nôn nghén. Mấy người trong nhà thấy tình cảnh như vậy đều vô cùng kinh hãi. Trong đó Misthy là người khẩn trương nhất. Mỗi lần thấy cô dựa vào bồn cầu nôn thốc nôn tháo là chị ấy lại giống như con kiến bò trên chảo nóng chỉ có thể đứng bên cạnh lo lắng cho cô mà thôi.

Thân thể cô cũng được xem là cân xứng, nhưng giờ chăng những không béo lên do mang thai mà ngược lại do nôn nghén mà gầy đi không ít.

"Diệp Anh..." Cô vô cùng lo lắng, thấy Diệp Anh trong khoảng thời gian này luôn mệt mõi cô lại cảm thấy đau lòng.

"Không sao đâu, chị đừng lo.." Cô nắm tay Misthy dịu dàng an ủi.

"Chị nghĩ em vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra đi" Uyên Pu lên tiếng khuyên bảo. Hiện tại nhìn vẻ mặt, thân thể cô đều kém hơn nhiều so với lúc mới mang thai.

"Đúng thế, em vẫn nên đi kiểm tra đi" Mễ Mễ nhìn dáng vẻ lo lắng của Misthy cũng rất đau lòng.

"Nhân tiện hỏi một chút xem có biện pháp gì giảm bớt tình trạng nôn nghén này không ?" Minh Châu cũng chen miệng vào.

Hàng ngày lúc ăn cơm, thấy nôn nghén như vậy hại cô chẳng thèm ăn nữa, kéo kéo quần áo trên người mình, cô lại cảm thấy mình gầy đi một ít rồi.

"Đúng đó, vừa đúng ngày mai chị không có bận gì cả, chị sẽ đưa em đi" Linh Ngọc Đàm đưa ra đề nghị.

Lê Hoàng Khánh đồng ý ngay lập tức.

"Con cũng muốn đi" Misthy vừa nghe cô phải ra ngoài vội kêu to.

"Em gái à, em ngoan ngoãn ở nhà để chị Linh đưa Diệp Anh đi rồi sẽ đưa cô ấy về cho em" Uyên Pu nói.

"Nhưng mà..." Cô không muốn rời khỏi Diệp Anh. Tuy cô chẳng giúp được gì nhưng cha và cha vợ đã từng dạy chỉ cần cô ở cungd Diệp Anh thì bọn họ sẽ thoải mái hơn rất nhiều cho nên cô vẫn muốn ở cùng cô ấy.

"Misthy !!" Minh Châu nghiêm mặt nhìn cô, nghiêm túc nói.

Vừa nghe thấy Diệp Anh sẽ mệt mõi cô lập tức gật đầu đồng ý ngoan ngoãn ở nhà chờ cô ấy.

"Con gái à, con bế Diệp Anh về phòng nghĩ ngơi đi, cha thấy sắc mặt nó càng ngày càng kém đó" Misthy nhìn khuôn mặt trắng bệch cùng với dáng vẻ có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào của Diệp Anh liền vội vàng nói.

"Vâng ạ" Cô đi đến ôm lấy Diệp Anh rời khỏi phòng ăn, nhanh chóng về phòng.

"Cô ấy không có việc gì đó chứ ?" Mễ Mễ vô cùng lo lắng cho Diệp Anh.

Minh Châu lắc đầu tỏ vẻ không chịu nổi: "Nếu lúc phụ nữ mang thai đều vất vả như thế này chắc con cũng không dám mang thai nữa"

Uyên Pu liếc Minh Châu một cái:"Có giỏi thì cứ làm cho chị mày xem" Nói lời ngu ngốc gì thế không biết.

Minh Châu chỉ biết ngậm miệng không dám nói nên lời.

Đứng nghĩ im lặng một bên, Ohsu vẫn âm thầm quan sát tình hình, trong lòng đã dần hình thành lên một kế hoạch. Ngày mai chính là ngày tốt nhất. Mấy cô chủ kia phải đi làm, người không đi làm phải đưa cô chủ đến bệnh viện, ông chủ cũng không có ở nhà vậy chỉ còn mỗi cô Misthy ở nhà thôi. Đó chính là lúc cô bắt đầu đổi đời.

___________________

Sáng sớm hôm sau, Diệp Anh cùng Linh Ngọc Đàm như kế hoạch hôm qua chuẩn bị đến bệnh viện. Ngồi trong xe Diệp Anh cười nói: "Đi thôi, đi sớm về sớm để tránh lát nữa chị ấy tỉnh dậy không thấy chúng ta sẽ nổi giận"

"Đúng vậy" Linh Ngọc Đàm khởi động xe chạy về hướng bệnh viện. Em gái mà nổi điên lên thì cũng chẳng còn mấy người ngăn nó được.

Mà bên kia, quản gia Trần vui vẻ chuẩn bị sữa tươi, lúc định mang lên trên phòng thì Ohsu từ dưới đi lên ngăn bà lại: "Bác để cháu mang lên cho, đúng lúc cháu cũng muốn lên lầu"

"Ừ cũng được" Nghĩ đến còn một đống việc cần phải làm liền đem công việc đơn giản này cho cô nhưng vẫn không quên dặn dò: "Con mang sữa lên phòng phải xuống ngay đó, không được ở lại lâu đâu"

"Vâng ạ" Tỏ vẽ ngoan ngoãn cô đưa tay nhận lấy khay rồi xoay người lên lầu.

Ohsu đi đến chỗ rẽ lầu 2 nhìn quanh một lượt thì không có ai liền lấy một gói nhỏ trong túi ra đổ vào sữa rồi dùng tay khoáy nhẹ. Sau khi nhìn lại không có vị gì mới hài lòng đi về phía ngủ của vợ chồng Misthy.

"Cô chủ, em mang sữa lên rồi"










Sắp có drama rồi trời ơi.

Lịch up chap của tôi là
Thứ 2
Thứ 5
Chủ nhật

nhaa. nếu xong sớm hơn thì tôi sẽ up luôn nhé.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro