Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong phòng Misthy đã cởi hết quần áo chỉ còn sót lại những thứ cần che cho những thứ cần che thôi, vì thói quen của cô từ lâu đã như vậy rồi. Chăn được kéo lên đến tận cằm.

"Vào đi vào đi" Cô phải nhanh uống sữa để còn ngủ. Ngoại trừ Diệp Anh cô chưa từng có những suy nghĩ dư thừa nào với những cô gái khác nên cũng chẳng biết mình không nên mặc như thế.

Misthy đưa tay cầm cốc sữa uống một phát hết luôn, đặt cốc xuống khay rồi xoay người ngã xuống giường, chuẩn bị đi ngủ.

Ohsu cầm khay đặt lên bàn trang điểm cách giường không xa, đôi mắt vẫn không quên liếc xem tình hình của Misthy, thấy cô ấy mơ màng ngủ thiếp đi làm lá gan của cô cũng to lên, nhẹ nhàng bước đến bên giường, xác định xem cô ấy đã ngủ hay chưa ?

"Cô chủ ? Cô chủ" Cô khẽ gọi hai câu, thấy cô ấy không có phản ứng khóe miệng cô liền nhấc lên một tia đắc ý.

Vươn tay nhấc lên chiếc chăn mềm, nhìn thân hình nóng bỏng của Misthy, cô cảm thấy quyết định của mình quả nhiên không sai. Đưa tay giúp cô ấy cởi xuống vật che đậy cuối cùng, cô nàng cười đến hả hê. Tùy tiện ném qua một bên rồi bắt đầu cởi nốt quần áo của mình.

Nằm xuống bên cạnh Misthy, đưa tay vuốt ve da thịt trơn bóng của cô ấy, bụng dưới của cô lập tức dâng lên một trận nóng rực.

Cô không kiềm chế được kích động, vội vàng hôn lên vòm ngực của Misthy, thậm chú còn dạng chân ngồi lên eo cô ấy. Sau cùng Misthy vẫn không phản ứng được nên cô liền chán nản tựa vào ngực cô ấy. Chịu đựng dục vọng đang hành hạ chính mình.

Haha, không biết cô chủ về thấy tình huống như này sẽ có phản ứng gì đây.

Nghĩ đến kế hoạch của mình sắp thành công cô không nhịn được nở nụ cười. Mang theo ý cười gian xảo, cô tựa vào lòng ngực Misthy chậm rãi ngủ.

_______________

Hai tiếng sau, Diệp Anh cùng Linh Ngọc Đàm trở về.

Quản gia Trần khẩn trương ra đón người, quan tâm hỏi: "Cô chủ, bác sĩ có nói gì không ? Cô như thế có gọi là bình thường không ? Có chú ý gì đặc biệt không...?"

Linh Ngọc Đàm lập tức ngắt lời bà tránh cho bà hỏi quá nhiều.

"Bác sĩ nói tình trạng của Diệp Anh là bình thường, tuy hơi sụt cân nhưng thân thể vẫn cực kỳ khỏe mạnh. Đại khái là qua mấy tuần nữa thì tình trạng nôn nghén sẽ giảm bớt, không có gì đáng lo cả"

Diệp Anh trao cho chị ấy một ánh mắt cảm ơn, đi ra ngoài một lúc cô liền thấy mệt mõi, thực sự chẳng muốn nói chuyện.

"Hiện tại em ấy hơi mệt, về phòng nghĩ ngơi một lúc là ổn thôi" Đem lời cảm ơn của cô thu vào trong đáy mắt, Linh Ngọc Đàm mỉm cười rồi khẻ lắc đầu tỏ ý đừng khách sáo.

"Đúng rồi, xem tôi hồ đồ chưa kìa"

Quản gia bước sang bên cạnh cười nói: "Cô chủ, cô mau trở về phòng nghỉ ngơi đi"

"Misthy còn đang ngủ ạ ??" Đã hơn hai tiếng, nếu như bình thường thì chị ấy hẳn là phải thức dậy rồi, hôm nay lại không thấy chị ấy vui mừng chạy ra đón mình khiến cô hơi khó hiểu.

"Đúng rồi, cô chủ vẫn còn đang ngủ" Không nói bà còn không phát hiện, Diệp Anh vừa hỏi như vậy, Quản gia Trần cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Hình như hôm nay cô chủ ngủ hơi lâu rồi"

"Chị đỡ em lên phòng" Linh Ngọc Đàm chọt nhớ ra dù sao mình cũng phải về phòng nên cứ đỡ cô về phòng trước đã.

"Vâng" Trong lòng ẩn chứa một chút lo lắng, cô có cảm giác như có chuyện gì đó sắp xảy ra. Cố đè nén bất an trong lòng, cô theo Linh Ngọc Đàm trở về phòng.

Đẩy cửa phòng ra, lúc nhìn thấy hai người nằm trên giường, cô liền sợ đến ngây người, chân dừng lại bên cạnh cửa không cách nào bước vào phòng được.

Thấy cô đứng bên cạnh cửa chẳng hề nhúc nhích, Linh Ngọc Đàm khó hiểu bước đến bên cạnh cô.

"Sao em không vào ? Bên trong...có..." Tầm mắt rơi xuống hai người nằm trên giường, Linh Ngọc Đàm cũng bị dọa đến choáng váng.

Ohsu vẫn luôn ngủ không sâu giấc, ngay tại thời điểm bọn họ đẩy cửa vào đã thức dậy nhưng vẫn lựa chọn thời cơ thích hợp để tỉnh dậy.

Cô chầm chậm mở mắt ra, lúc nhìn thấy cô gái đang nằm phía dưới mình liền tỏ vẻ kinh ngạc, vội kéo chăn quấn quanh người rồi nhảy xuống giường. Lúc nhìn thấy hai người đứng bên cạnh cửa, nước mắt đã nhanh chóng đong đầy trong mắt.

Trên giường, cô gái khỏa thân vẫn ngủ say như cũ, một chút dấu hiệu tỉnh lại cũng không có.

Một màn kịch tính cứ diễn ra như thế, mà màn đặc sắc hơn vẫn còn ở phía sau.

Chỉ thấy Ohsu mặt đầy lệ chạy đến trước mặt Diệp Anh, quỳ xuống rồi liều mạng dập đầu, miệng vẫn không quên ra sức giải thích.

"Cô chủ, rất xin lỗi, rất xin lỗi, là cô Misthy cứng rắn lôi kéo tôi không buông...tôi từ chối nhưng cô ấy vẫn chẳng buông tha...cô chủ" Cô nghẹn ngào giải thích, đem toàn bộ trách nhiệm đổ hết lên người con gái vẫn đang say ngủ kia.

Sắc mặt Diệp Anh trắng bệch, nhìn chằm chằm cô gái đang quỳ trước mặt mình, nhìn hành động của cô ta, nghe cô ta giải thích, sau đó lại ngẩng đầu nhìn người con gái đang nằm trên giường rồi đau khổ nhắm mắt lại.

Cô chưa từng nghĩ mọi chuyện sẽ xảy ra như vậy, không phải cô đã sớm biết tâm tư của Ohsu rồi sao. Vì sao vẫn để Misthy một mình như thế...

Linh Ngọc Đàm nhìn dáng vẻ đau khổ của cô, lửa giận trong lòng lại càng tăng cao, cô vội bước đến bên giường vươn tay kéo người con gái kia dậy.

Cô hoàn toàn không tin lời nói của cô gái không biết xấu hổ kia nhưng vấn đề hiện tại không nằm ở chỗ đó mà là em gái, vì cái gì lại để cô ta nằm trên giường mình, thậm chí còn ngủ trước ngực mình nữa.

Dưới động tác thô bạo của Linh Ngọc Đàm, rốt cuộc Misthy cũng mở mắt ra. Đưa tay dụi mắt, lúc liếc thấy Diệp Anh đang đứng bên cạnh cửa, cô lập tức mở to mắt, vội vàng thoát khỏi tay của Linh Ngọc Đàm rồi vui sướng chạy đến bên Diệp Anh.

"Diệp Anh, em đã về rồi, đúng là chị vừa tỉnh dậy là em đã trở về rồi" Cô hoàn toàn không để ý tới mình vẫn còn khỏa thân cùng với những người khác trong phòng.

Linh Ngọc Đàm cầm lấy quần áo được gấp gọn gàng trên giường, ném qua chỗ cô.

"Em mặc quần áo vào trước đã"

Cầm lấy quần áo, cô mới phát hiện mình hoàn toàn không mặc gì, cô nhớ là mình đâu có cởi sạch như vậy đâu. Tuy hơi khó hiểu nhưng cô cũng chẳng nghĩ nhiều, chủ cầm lấy quần áo rồi mặc vào.

Lúc này cô mới để ý đến người đang quỳ gối khóc đến thê thảm trên mặt đất, cô khó hiểu nhìn về phía Diệp Anh: "Diệp Anh ! Đây là..."

Kỳ lạ thật, sao lại có người khóc đến thương tâm như vậy ngã vào trong phòng bọn họ chứ.

Quản gia Trần cùng đám người hầu trong nhà nghe tiếng khóc ồn ào liền chạy đến.

"Ohsu ?"

Quản gia Trần nhìn thấy người khóc lại chính là cháu gái mình liền ngỡ ngàng gọi. Không phải chỉ bảo nó mang sữa lên sao ? Sao bây giờ lại biến thành không mặc quần áo chỉ quấn chăn quanh người ngã vào lòng vợ chồng cô chủ khóc lóc rồi. Nhìn vẻ mặt khác thường của cô chủ cùng Linh Ngọc Đàm, trong lòng bà chợt lo lắng, không phải là Ohsu đã làm sai chuyện gì chứ.









drama gke quá.

VOTE ĐI CHỨ !!! ĐỪNG ĐỌC CHÙA MÀ !!!!!

VIẾT TRUYỆN THẬT SỰ RẤT KHỔ ĐÓ :))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro