Chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quản gia Trần nhìn thấy người khóc lại chính là cháu gái mình liền ngỡ ngàng gọi. Không phải chỉ bảo nó mang sữa lên sao ? Sao bây giờ lại biến thành không mặc quần áo chỉ quấn chăn quanh người ngã vào lòng vợ chồng cô chủ khóc lóc rồi. Nhìn vẻ mặt khác thường của cô chủ cùng Linh Ngọc Đàm, trong lòng bà chợt lo lắng, không phải là Ohsu đã làm sai chuyện gì chứ.

"Bác" Ohsu vội đứng lên rồi nhào vào trong lòng quản gia Trần, trong lúc đó vẫn không quên nhỏ thêm vào giọt nước mắt.

"Cô chủ, đây là..." Hy vọng không phải như bà nghĩ.

Không đợi người khác lên tiếng, Ohsu giành trước kể lể.

"Bác nhất định phải làm chủ cho cháu, Cô Misthy...cô ấy...cô ấy...." Cô cố ý ấp úng nói không rõ ràng khiến cho người khác hiểu lầm.

"Như thế này, về sau cháu phải sống thế nào đây..." Dứt lời lại cố tình khóc to hơn.

Lời của cô làm cho quản gia Trần càng thêm hoảng sợ, đám người hầu đứng bên cạnh cửa cũng bị dọa đến ngây người.

Bọn họ đều biết cô chủ ngốc nghếch nhưng cô Ohsu này bình thường cũng rất hiểu chuyện nên chắc sẽ không lấy sự trong sạch của bản thân ra nói lung tung đâu, lần này thì phiền phức rồi.

Đứng ở bên ngoài, đám người hầu cùng quản gia Trần đều hướng mắt nhìn về phía Diệp Anh.

Diệp Anh chẳng hề để ý đến ánh mắt của mọi người, vẫn cứ nhìn chằm chằm Misthy.

"Diệp Anh ?" Linh Ngọc Đàm có chút lo lắng, tình huống hiện giờ vẫn chưa rõ ràng, không biết cô sẽ có phản ứng gì.

"Diệp Anh, chuyện gì đang xảy ra vậy ?" Misthy mặc quần áo tử tế, đứng ở bên cạnh kéo kéo tay Diệp Anh, cô khó hiểu hỏi. Cô hoàn toàn không biết đang xảy ra chuyện gì nữa.

Diệp Anh đương nhiên là tin tưởng Misthy, nhưng cảnh tượng chấn động lúc nãy vẫn khiến cô kinh hãi và đau lòng. Trong khoảnh khắc đó, cô đã hiểu rõ mọi chuyện, cô không thể lúc nào cũng ở bên cạnh để bảo vệ chị ấy được.

"Mọi người đang ầm ĩ gì vậy ?" Lê Hoàng Khánh vừa từ bên ngoài trở về, sau khi vào nhà lại không thấy bất kỳ một người nào, hóa ra là chạy đến phòng con gái mình. Bên trong tiếng xì xào bàn tán của mọi người còn có tiếng khóc của một cô gái nữa.

Tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía người đến.

"Ông chủ"

Quản gia Trần đang bận an ủi cháu gái khóc sướt mướt của mình nên chỉ có thể đứng nhìn ông, bà thật không biết nên giải thích sự hỗn loạn này như thế nào nữa.

Ohsu vô cùng nhạy bén, lập tức rời khỏi vòng tay quản gia Trần, vội quỳ xuống rồi ngẩng mặt lên để lộ đôi mắt khóc đến sưng đỏ khiến mọi người đều đồng tình với mình.

"Ông chủ, xin ông làm chủ cho Ohsu"

Đám người hầu bên ngoài gần như đều tin lời nói của Ohsu, dù sao thì cô ta cũng khóc đến thương tâm như thế mà.

Khẽ nhíu mày, nhìn cô gái giúp việc nhà đến chính ông còn không nhớ rõ tên cùng mặt mũi, hỏi: "Cô bảo tôi làm chủ cái gì cho cô ?"

Nhỏ giọng khóc lóc, sau đó cô cúi đầu, ấp úng nói: "Cô Misthy...cô ấy ép buộc con...con đã là người của cô ấy rồi"

Lời của cô khiến cho Lê Hoàng Khánh vô cùng khiếp sợ. Vừa bước vào phòng, ông liền thấy sắc mặt trắng bệch của con dâu, vẻ mặt mờ tịt, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì của con gái cùng vẻ mặt đăm chiêu của Linh Ngọc Đàm.

Nhìn sắc mặt trắng bệch của con dâu khiến ông có chút đau lòng, sau đó liền tức giận nhìn về phía con gái, nghiêm khắc hỏi: "Misthy, con nói cho cha biết đã xảy ra chuyện gì vậy ?"

"Chuyện gì xảy ra ạ ?" Cô hoàn toàn không biết gì cả, chỉ biết là cô vừa tỉnh dậy liền thấy Diệp Anh nên rất vui mừng thôi.

Nhìn vẻ mặt của con gái, Lê Hoàng Khánh lập tức biết chuyện có chút bất thường, ông liền hỏi trực tiếp luôn.

"Con có ngủ cùng cô gái kia không ?" Ông chỉ vào Ohsu đang được người khác đỡ dậy.

Thei hướng tay ông, nhìn về phía Ohsu, cô lập tức nhíu mày.

"Cô ấy là ai ạ ?" Trong mắt, trong lòng cô chỉ có một mình Diệp Anh nên cô không hề để ý đến những người khác, cho dù Ohsu đã ở trong nhà này được một tháng rồi.

Phản ứng của Misthy làm cho cục diện xoay đổi trong nháy mắt, toàn bộ người hầu đã gần như tin vào lời nói của Ohsu liền bắt đầu có người nghi ngờ cô ta.

"Cô chủ chẳng hề nhớ rõ cô ta thì sao có thể ép buộc được chứ ??"

"Nhưng mà, sao lại có cô gái dùng trong sạch của mình để nói lung tung chứ ?"

"Hiện tại, cái loại phụ nữ dùng mọi thủ đoạn để trở thành phượng hoàng có rất nhiều, cô có đảm bảo cô ta không như thế không ?"

"Nhìn bề ngoài cô ta cũng rất biết điều mà"

"Có thể là giả vờ đó"

Ohsu đương nhiên là nghe thấy hết lời nói của mọi người, cô ta đột nhiên gào khóc rồi ngã xuống bên chân Diệp Anh.

"Cô chủ, cô không thể vì đố kỵ mà không nói lí lẽ...cô Misthy đối xử như thế với tôi, tôi biết cô không vui...Nhưng mà cô cũng không thể độc ác như thế, tôi là người của cô ấy...là chuyện chẳng thể thay đổi được...xin cô hãy chấp nhận tôi đi"

"Cô kia, cô đang nói nhảm gì vậy ?" Linh Ngọc Đàm tức giận quát to.

"Diệp Anh, cô ấy đang nói gì vậy ? Cô ấy là người của chị nghĩa là gì ?" Misthy bị dọa đến ngây người, vội kéo tay cô.

Cô thở dài nhìn Misthy rồi tránh khỏi tay chị ấy, mở miệng nói câu đầu tiên sau tất cả mọi chuyện, nhưng lại là nói với Linh Ngọc Đàm.

"Phiền chị đưa em về nhà họ Hoàng được không ?" Cô cần suy nghĩ kỹ một vài chuyện, cô không muốn đứng trong đống hỗn độn này nữa.

"Diệp Anh ?" Misthy thấy cô tránh khỏi tay mình trong lòng liền hoảng sợ, lại nghe cô nói muốn về nhà họ Hoàng, Misthy lập tức vươn tay giữ lấy cô.

"Chị muốn về cùng em"

Nhìn chị ấy giữ lấy tay mình, cô lại tránh khỏi chị ấy một lần nữa rồi một mình đi xuống lầu. Hiện tại, cô đang rất mệt mỏi, cô cần một nơi yên tỉnh để nghĩ rõ ràng mọi chuyện.

"Diệp Anh ?" Lê Hoàng Khánh lo lắng nhìn cô đang dần đi xa.

"Diệp Anh !!" Lúc cô tránh khỏi tay Misthy lần thứ hai, Misthy liền hoảng sợ đến ngây ngốc, nhưng vừa thấy cô rời đi, Misthy lậ tức hoàn hồn vội đuổi theo.

"Ba nuôi đừng quá lo lắng, hiện tại cứ để cô ấy về nhà họ Hoàng đi" Linh Ngọc Đàm mở miệng an ủi Lê Hoàng Khánh đang vô cùng sốt ruột.

Lê Hoàng Khánh nhìn cô gái giúp việc còn đang khóc kia một cái, nhà họ Lê ngoại trừ quản gia Trần thì cô ta là nữ giúp việc duy nhất trong nhà, cuối cùng cũng đồng ý.

"Được rồi, để nó yên tỉnh cũng tốt" Chuyện này vẫn nên xử lý cẩn thận, nếu không thì ông sẽ mất đi một người con dâu tốt.

Sau khi Linh Ngọc Đàm cúi đầu nói vào câu với ông liền vội vã xuống lầu.

Lê Hoàng Khánh âm thầm liếc Ohsu một cái rồi vỗ vỗ tay, ý bảo mọi người nên đi về làm việc của mình.

Thấy thế đám người hầu lần lượt xuống lầu, tuy Ohsu còn muốn nói điều gì đó nhưng vẫn bị quản gia Trần kéo đi.

Lê Hoàng Khánh nhìn cô ta bị quản gia Trần kéo đi, trong đôi mắt ông hiện lên một tia rét lạnh.

Xem ra, tâm cơ của người con gái tên Ohsu kia rất thâm sâu.







mai hoặc thứ hai ra chap tiếp nhé !

VOTE CHO TÔI ĐI MẤY BẠN !!!!

VOTE SẼ KHÔNG MẤT THỜI  GIAN ĐÂU !!!

VIẾT TRUYỆN THẬT SỰ RẤT KHỔ ĐÓ !!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro