Chương 44.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hai người đó có thể đã hợp tác chăng ?" Linh Ngọc Đàm nêu ra nghi ngờ.

"Không thể nào, Mike cũng giống như tôi, đều là lần đầu tiên đến đây. Ở đây, ngoại trừ Diệp Anh ra thì anh ta không hề biết ai cả" Naria phản đối đầu tiên.

"Nhưng tin tức bọn họ tung ra gần như là cùng một thời gian, cô không thấy quá trùng hợp sao ?" Minh Châu cũng nghi ngờ hai người đó có hợp tác với nhau. Song nếu đúng như lời Naria nói, Mike là lần đầu tiên đến đây thì sao lại quen biết người kia.

"Đúng là trùng hợp" Naria có muốn phủ nhận cũng khó.

"Có đúng là hai người đó chưa từng gặp nhau không ?" Uyên Pu hỏi lại, nếu là quen biết thì dễ giải quyết rồi.

Naria kiên định lắc đầu: "Tôi chắc chắn là không phải"

Mike là người Mỹ chính gốc, đây đúng là lần đầu tiên anh ta đến nước này, thậm chí có thể nói là lần đầu tiên đặt chân đến phương đông, anh ta chắc chắn không thể quen biết người phụ nữ gì đó được.

"Đúng là kỳ lạ" Linh Ngọc Đàm khó hiểu nói.

Uyên Pu liếc nhìn đứa em gái vẫn đang chăm chú nghịch ngón tay của mình, tiếp tục hỏi: "Vậy người phụ nữ kia đang ở đâu ?"

"Điểm ấy cũng rất kỳ lạ" Mễ Mễ tiếp lời.

Cô đã phái hơn ba mươi người đi điều tra chỗ ở bà ta nhưng vẫn chưa phát hiện được gì. Nếu không phải do bà ta trốn kỹ thì hẳn là có người đang che giấu bà ta.

"Em đã phái người đi điều tra, song vẫn chưa có tin gì"

"Còn nữa, chúng ta nên xử lý thế nào với đám báo chí đây ?" Linh Ngọc Đàm lo lắng những tin tức này sẽ ảnh hưởng đến Lê thị, nếu bọn họ không ra mặt thì chẳng những Lê thị bị ảnh hưởng mà cả cuộc sống của bọn họ cũng bị xáo trộn.

"Không thì chúng ta mở một cuộc họp báo đi" Lê Hoàng Khánh cảm thấy làm như vậy có lẽ tốt hơn, có thể sẽ cắt đứt mọi suy đoán lung tung của người ngoài với Lê thị.

"Cha nuôi đã nghĩ đến phải nói như thế nào chưa ?" Minh Châu cũng từng nghĩ tới cách này, nhưng cô vẫn chưa biết phải nói thế nào, nói cái gì với bọn họ cả. Dù sao để cha nuôi đứng ra thừa nhận toàn bộ mọi chuyện quá khứ, đúng là có chút tàn nhẫn. Song nếu không thể thỏa mãn trí tò mò của ngoại giới thì có mở họp báo cũng vô ích, không khéo sẽ phản tác dụng mất.

Từ lúc báo chí đưa tin liên quan đến Lê thị, ông đã nghĩ ngay tới vấn đề này rồi. Ông biết, trừ khi ông nói toàn bộ sự thật với giới truyền thông, nếu không mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối. Đến lúc đó, không chỉ ảnh hưởng đến Lê thị mà còn cả cuộc sống của mấy đứa này nữa.

Ông đã già rồi, cũng chẳng sống thêm được bao lâu, nhưng những đứa trẻ này thì khác, đặc biệt là bốn đứa con nuôi này. Tuy chúng không phải do ông sinh nhưng ông vẫn luôn coi chúng như con ruột của mình, nên ông hy vọng bọn họ sẽ không bị chút tổn thương nào.

"Sự thật..."

"Cha nuôi" Uyên Pu cắt ngang lời ông, Cô biết ông là đang muốn bảo vệ bọn họ, nhưng trong chuyện này, không thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu ông được.

"Chuyện này, chúng ta nên bàn kỹ đi"

Công bằng mà nói, bọn họ cũng có cái sai. Nếu lúc ấy, bọn họ đừng quá hưởng thụ sự dạy bảo cùng nuôi chiều của cha nuôi mà không hề để ý đến Misthy thì những chuyện phía sau có lẽ đã không xảy ra. Cho nên, cô không hy vọng cha nuôi một mình đứng ra nhận hết mọi trách nhiệm.

"Các con đều biết, đó chính là cách nhanh nhất và tốt nhất" Lần trước được Diệp Anh cảnh tỉnh ông đã suy nghĩ mọi chuyện cẩn thận, nếu chuyện lần này có thể làm tổn thương Misthy thì ông hy vọng mình sẽ ngăn cản được tất cả mọi chuyện.

"Cha nuôi, chuyện này, chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ hơn đi" Linh Ngọc Đàm cũng mở miệng khuyên can.

"Con nghĩ chúng ta nên nghĩ cách tìm được người kia trước đi" Minh Châu cũng cho rằng chuyện chưa nghiêm trọng đến mức cần cha nuôi phải tự mình ra mặt nói chuyện năm đó.

"Hay là chúng ta tìm Mike trước đi" Mễ Mễ cảm thấy, nếu hai người kia đã hợp tác thì chỉ cần tìm được một người là có thể tìm được người còn lại.

"Đúng đó, bác Lê, cháu nghĩ cứ để bọn họ xử lý chuyện này đi. Đến lúc cần bác giúp đỡ thì sẽ nói sau" Naria cũng gia nhập hàng ngũ khuyên nhủ.

Tuy cô không biết năm đó nhà họ Lê đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm trọng của mọi người thì chắc là không khác biệt mấy so với báo chí. Song tin tức thật sự hẳn là người trong cuộc mới hiểu rõ được.

"Được rồi" Lê Hoàng Khánh miễn cưỡng đồng ý.

"Nói xong rồi ah ?" Vừa nghe hai từ 'được rồi' Misthy lập tức hưng phấn ngẩng đầu, hỏi lại.

Lời mọi người nói, cô không hiểu một câu nào, cũng không muốn chen ngang. Có ý kiến gì, bọn họ càng không hỏi cô, cô chỉ cần ngoan ngoãn chờ mọi người nói xong là có thể đi tìm Diệp Anh. Song đã hơn nửa ngày rồi, mọi người vẫn cứ nói mãi, đợi mãi mới có người nói câu 'được rồi' nên dĩ nhiên cô sẽ cho rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Phản ứng của cô lập tức xua tan đi không khí khẩn trương trong phòng.

"Vẫn chưa nói xong đâu" Uyên Pu thích đùa đứa em này nhất nên sẽ không dể dàng bỏ qua cơ hội này. Ai bảo phản ứng của nó luôn đáng yêu vậy chứ, làm cô không kìm được nổi lên ma tâm.

"Vậy mọi người nói nhanh lên đi" Chu miệng, cô oán giận nói. Cứ nói suốt mà không hết, vậy cô phải đợi bao lâu mới có thể tìm được Diệp Anh đây.











hời ơi...mình đang trong lớp học lịch sử nè.. =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro