Chương 45.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Vậy mọi người nói nhanh lên đi" Chu miệng, cô oán giận nói. Cứ nói suốt mà không hết, vậy cô phải đợi bao lâu mới có thể tìm được Diệp Anh đây.

"Có chuyện cần phải từ từ nói" Đứng dậy, bước đến bên cạnh Misthy, Uyên Pu vừa ngồi xuống sofa vừa đặt một tay lên vai người đang bất mãn kia.

"Dạ ?" Cô nhanh chóng quay đầu, vốn miệng đang chu lên giờ lại biến thành há hốc, trợn mắt khó tin.

"Vậy sẽ rất chậm ạ ?"

Cô không hề có khái niệm về thời gian, cô chỉ cảm thấy mọi người đã nói rất lâu rồi mà sao vẫn chưa xong. Bây giờ, chị hai còn bảo phải từ từ nói, vậy có phải cô còn phải đợi một lúc nữa mới có thể đi tìm Diệp Anh không ?

"Uyên Pu, đừng trêu nó nữa" Cái con bé này, luôn không để ý đến hoàn cảnh, cũng chẳng để ý xem mọi người đang bàn bạc vấn đề gì, lại chạy tới trêu đùa em mình, thật là chẳng nghiêm túc gì cả.

"Misthy, nếu con cảm thấy nhàm chán thì cứ đi tìm Diệp Anh đi" Lê Hoàng Khánh nhìn dáng vẻ con gái như vậy, liền cảm thấy buồn cười nhưng lại càng thêm đau lòng. Ông nợ cô rất nhiều, nếu có thể thì ông sẽ cố gắng hết sức để nó được hạnh phúc.

"Thật ạ ?" Cô kích động gạt cánh tay đang khoát trên vai mình, cô lập tức bật dậy.

Ông gật gật đầu.

"Ah, vạn tuế" Cô giơ cao hai tay rồi lập tức chạy ra khỏi phòng.

"Diệp Anh, chị đến tìm em đây, rốt cuộc bọn họ đã để chị đi tìm em rồi"

"Đứa nhỏ này..." Liếc nhìn cánh tay mình, Uyên Pu bật cười, lắc đầu.

"Đúng là trọng sắc khinh chị em mà"

"Chị đang nói mình à ?" Naria tức giận nói, cái đồ phong lưu chẳng biết xấu hổ này, lại còn dám nói người khác, chị ta mới chính là ông tổ của trọng sắc khinh bạn đó.

Mấy ngày nay, nghe chị ta nói chuyện điện thoại, cô đã hiểu được tám, chín phần chuyện chị ta trọng sắc khinh bạn rồi.

Uyên Pu chẳng hề tức giận, ngược lại còn dán sát vào cô, rồi khoát tay lên vai cô.

"Nếu là sắc vì cô thì tôi bằng lòng bỏ hết tất cả hữu"

'Bốp' một tiếng, cô liền hất tay trên vai mình xuống.

"Chị đã rửa tay chưa ? Đừng có đụng chạm bậy bạ" Nói xong còn cố tình phủi nhẹ vài cái trên vai, giống như có cái gì thật bẩn chạm phải mình vậy.

"Cô..." Uyên Pu tức đến không nói thành lời, chưa từng có người nào coi cô như vi khuẩn mà chán ghét giống như cô ta cả.

"Uyên Pu, đừng có liếc mắt đưa tình nữa" Minh Châu mở miệng cắt ngang lời cô.

"Ai cùng cô ta liếc mắt đưa tình chứ ?" Cô mới không thèm thừa nhận đâu. Mặc dù đúng là cô rất thích cùng cô ta đấu võ mồm, nhìn cô ta tức đến hai má đỏ bừng, thật sự là quá đáng yêu.

"Đúng vậy, đừng có đánh đồng tôi với tên heo giống này, tôi vẫn chưa mù đâu" Cô mới không muốn có quan hệ gì với chị ta.

"Cô dám mắng tôi là heo giống ?" Cô gái chết tiệt này, đang nói cái gì vậy hả.

"Hừ" Quay đầu về phía khác, cô chẳng thèm để ý chị ta.

"Uyên Pu à, chị ngồi im đi, đừng trêu chọc cô Naria nữa" Minh Châu tức giận nói. Cái chị này, vẫn cứ chứng nào tật nấy, mọi người ngồi ở đây là muốn bàn chuyện chứ không phải là xem chị ấy trêu đùa chị ta.

"Chị mãi không khôn được" Linh Ngọc Đàm tức giận, châm chọc Uyên Pu. Suýt chút nữa, chị ấy không kềm được đã nhảy dựng lên rồi.

"Linh, em..."

"Hay là vẫn nên mở cuộc họp báo nói rõ mọi chuyện đi" Nguyễn Hoàng Khánh vẫn cho rằng đó là cách giải quyết tốt nhất. Nếu cứ vì chưa tìm được hai người kia mà để mặc họ nói linh tinh thì mọi chuyện sẽ càng thêm rắc rối.

"Cũng được, có vài chuyện chúng ta nên nói rõ ràng trước" Linh Ngọc Đàm mở miệng tán thành. Quả thật là, bọn họ không thể để cho hai người kia tiếp tục nói linh tinh trước giới truyền thông được. Có những chuyện là không thể nói, nhưng vẫn có những chuyện có thể nói rõ ràng để mọi người biết sự thật.

"Chúng ta có thể bắt đầu từ chuyện đám cưới và tình hình của Misthy trước" Minh Châu cảm thấy nếu bọn họ làm rõ hai điều này trước thì ít nhất sẽ có thể ngăn cản hai người kia tiếp tục nói bậy với báo chí.

Có lẽ người phụ nữ kia cũng giống như người ngoài, đều không biết vì sao Misthy lại trở thành kẻ ngốc, nhưng bọn họ thì hiểu rất rõ. Còn chuyện đám cưới, chỉ cần mời Diệp Anh cùng nhà họ Hoàng ra mặt là có thể dể dàng giải quyết.

"Muốn mời Diệp Anh ra mặt sao ?" Dù sao thì, chuyện đám hỏi nhìn bên ngoài giống như là Lê thị đã lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn mà ép buộc, nhưng thật ra quyền quyết định vẫn nằm trong tay nhà họ Hoàng. Về sau, đám cưới diễn ra thuận lợi cũng đều do một tay Hoàng Diệp Anh sắp xếp.

"Dựa vào tình trạng bây giờ của Diệp Anh, liệu có thể nhận phỏng vấn được không ?" Naria rất lo lắng cho thân thể của Diệp Anh. Nếu lúc đó các phóng viên mà chen lấn xô đẩy khiến cô ấy bị thương thì thật sự là không tốt rồi.

"Đúng đó, bác sĩ dặn là phải để con bé nghỉ ngơi thật tốt" Cái này có liên quan đến đứa cháu bảo bối của hai nhà nên ông cũng không dám coi nhẹ.

"Cho nên, cứ làm như cha nuôi nói đi, chúng ta mở một buổi họp báo nhỏ, chỉ mời mấy tòa soạn nổi tiếng và đài truyền hình thôi" Hiện tại, sức khỏe của Hoàng Diệp Anh đúng là vấn đề hai nhà lo lắng nhất.

"Cứ như vậy đi, chuyện mời ký giả sẽ do các con giải quyết"

Mấy ngày nay, đối mặt với những tin đồn bên ngoài, Lê Hoàng Khánh cảm thấy vô cùng áp lực. Ông không biết phải giải quyết như thế nào, chuyện năm ấy là nỗi đau lớn nhất trong cuộc đời ông. Ông cảm thấy vô cùng có lỗi với người vợ thân yêu đã liều mạng sinh con vì mình.

"Vâng" Uyên Pu gật đầu, đáp.

"Con sẽ mời Diệp Anh và nhà họ Hoàng giúp đỡ"

"Chỉ có điều, chuyện Diệp Anh trả hết tiền cho chúng ta, chắc vợ chồng ông Hoàng không biết đâu" Linh Ngọc Đàm nhớ rõ lúc trước cha nuôi đã nói khoảng tiền đó là do Diệp Anh tự bỏ tiền túi ra, ông bà Hoàng đều không biết.

"Đúng vậy, như vậy phải giải thích rõ ràng với hai vợ chồng họ rồi" Mễ Mễ nghĩ rằng vấn đề này không phải là quá lớn.

"Vậy cứ làm thế đi, chúng ta mau đi chuẩn bị, cuộc họp báo phải mở càng sớm càng tốt" Uyên Pu đã sớm tính toán xong. Trước tiên, bọn họ có thể truyền ra tin tức Lê thị muốn mở họp báo để ngăn lại những tin đồn nhảm bên ngoài.

"Vậy em sẽ lo chuyện liên hệ với tòa soạn cùng truyền thông" Minh Châu tự động nhận nhiệm vụ. Dù sao thì cô cũng là giám đốc bộ phận quan hệ xã hội của Lê thị nên cũng hay tiếp xúc với giới truyền thông.

"Vậy mấy đứa đi đi, cha muốn nghỉ ngơi một chút" Ông mệt mỏi day day huyệt thái dương rồi tựa lưng vào ghế sofa. Mấy ngày nay, liên tục xảy ra chuyện khiến ông bị đả kích rất lớn.

Mọi người lần lượt kéo nhau ra khỏi phòng.

Mọi người lập tức đi làm việc của mình, tất cả mọi người đều hy vọng mọi chuyện mau chóng kết thúc.















bay qua viết truyện kia ngay đây =)))) phù =))))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro