Chương 46.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Diệp Anh, Diệp Anh, em ở đâu?" Misthy đầu đầy mồ hôi chạy quanh khắp phòng vẫn không tìm thấy Diệp Anh, cô gấp đến nỗi suýt thì bật khóc.

Cô cũng đã tìm qua mấy nơi Diệp Anh hay đến, phòng ngủ, phòng bếp, vườn hoa nhưng vẫn không thấy người. Cô có kéo vài người hỏi song đều không thấy, cô không vội mới lạ.

"Quản gia Trần, quản gia Trần." Cô lại chạy vào phòng bếp, lôi kéo quản gia Trần.

"Cô chủ? Có chuyện gì sao?" Mới vừa nãy, bà đã thấy cô chạy vào phòng bếp một lần, bà còn chưa kịp gọi lại, cô đã giống như một trận gió chạy đi mất. Bây giờ lại hấp tấp chạy về lôi kéo bà, trên đầu còn đầy mồ hôi, không biết là đang vội cái gì nữa.

"Diệp Anh, Diệp Anh." Quýnh lên, cô một câu cũng không nói rõ ràng, chỉ biết gọi tên Hoàng Diệp Anh.

"Cô Diệp Anh ?" Quản gia Trần khó hiểu hỏi. Mấy ngày qua, cô chủ luôn bám theo sau cô ấy, hiện giờ lại chạy đến hỏi bà, bà sao biết được chứ. 

"Cô chủ, cô đừng vội, nói từ từ thôi, rốt cuộc là cô Diệp Anh bị làm sao?" Bà kéo cô ngồi xuống ghế, để cô từ từ nói.

"Diệp Anh, Diệp Anh..." Ngồi ở trên ghế, cô liều mạng thở dốc. Một lúc sau, cô mới nói được câu trọn vẹn. 

"Không thấy Diệp Anh đâu cả!" Dứt lời, cô lập tức đứng dậy, lại định xông ra ngoài. Cô không tìm được Diệp Anh rồi.

Quản gia Trần nhanh tay giữ cô lại, ngăn cản cô không đầu không đuôi xông ra ngoài.

"Quản gia Trần, con muốn đi tìm Diệp Anh, bà đừng kéo con mà." Cô muốn tránh khỏi tay bà nhưng lại không dám dùng nhiều sức, bởi vì Diệp Anh đã nói phải biết lễ phép với quản gia Trần. Cô đã chọc cô ấy tức giận rồi, cũng không dám làm cho cô ấy giận thêm nữa.

"Cô chủ, trước tiên cô cứ nói rõ ràng với tôi đã, biết đâu tôi có thể giúp cô tìm được cô ấy." Cô ấy mà cứ chạy loạn nên như thế thì chỉ làm mình mệt thôi, sẽ không thể tìm được người.

"Thật sao ạ ?" Vừa nghe bà nói có thể giúp mình tìm Hoàng Diệp Anh, cô lập tức ngừng giãy dụa, ngoan ngoãn đứng im, xoay người lại nhìn bà. 

"Quản gia Trần có thể tìm Diệp Anh giúp con sao ?" Thật là tốt quá rồi.

Gật đầu, tỏ ý bà có thể tìm người giúp cô. 

"Trước tiên cô chủ hãy nói cho tôi biết, không phải cô ở cùng với cô ấy à? Sao giờ lại phải đi tìm người vậy?" 

Hai người này lúc nào cũng như hình với bóng, một bước không rời. Bây giờ lại thành một người mất tích để người kia giống như ruồi bay loạn đi tìm, thật khiến người ta quá khó hiểu mà.

"Cha xấu xa, nói có chuyện muốn nói với con, kết quả là không thấy Diệp Anh đâu." Đều do cha và các chị cả, nếu không phải bọn họ cứ nói suốt thì bây giờ cô đã không phải đi tìm Diệp Anh rồi.

"Hả...?" Hôm nay, hình như ông chủ và bốn cô kia muốn bàn bạc về chuyện đăng trên báo, nhưng sao lại kéo cô chủ nhỏ đi cùng? Biết rõ là cô ấy có nghe cũng chẳng hiểu, lại còn kéo đi, đúng là có ý muốn bắt nạt cô ấy mà.

"Quản gia Trần, Diệp Anh, Diệp Anh đâu ạ? Bà nói cho con biết đi." Lật tay, giữ chặt lấy tay bà, cô dùng sức lắc lắc, muốn bà trả lời.

"Rồi, rồi, rồi." Dùng tay còn lại giữ chặt lấy tay cô, xương cốt già nua của bà không chịu nổi được sức của cô đâu. 

"Cô chủ, cô đã tìm những đâu rồi?" Bà cũng phải hỏi xem cô đã tìm những chỗ nào rồi thì bà mới có thể nghĩ được.

"Con đã tìm ở phòng ngủ, phòng bếp và vườn hoa ạ."

"Vậy cô đã tìm ở nhà kính sau vườn hoa chưa?" Sau khi đi tuần trăng mật về, cô Diệp Anh đã thuê người xây dựng nhà kính kia, cũng chỉ mới hoàn thiện được vài ngày trước. Hai ngày qua, bà thường nhìn thấy cô ấy đi vào trong đó.

"Nhà kính !" Nhận được đáp án, cô liền quên cả nói cảm ơn, lập tức chạy như bay ra ngoài.

Nhìn bóng dáng cô dần khuất xa, bà chỉ biết lắc đầu cười, rồi lại tiếp tục làm chyện của mình.

"Diệp Anh, Diệp Anh !" Cô chạy một mạch đến nhà kính phía sau vườn hoa, dùng sức đẩy ra cánh cửa thủy tinh liền nhìn thấy Hoàng Diệp Anh đang nằm ngủ trên ghế.

Cô vội vàng đặt một ngón tay lên miệng mình, sau đó nhẹ nhàng bước tới bên cạnh cô ấy. Nhìn vẻ mặt say ngủ của cô ấy, cô khẽ thở ra rồi ngồi xuống thảm cỏ, dựa lưng vào ghế.

Gian nhà kính này rộng hai mươi mấy mét vuông, tất cả tường và mái nhà đều làm bằng kính chịu lực, hoàn toàn trong suốt. Trên đất trải một thảm cỏ dày, sát mép tường trồng rất nhiều loại hoa, song bốn góc lại toàn liễu rủ xanh biếc, vừa tạo nên sự khác biệt lại không mất đi vẻ lãng mạn. Nhà kính này đặc biệt ở chỗ, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một màu xanh vui mắt nên sẽ nghĩ bên trong phải có rất nhiều loài hoa. Song nếu thật sự đi vào bên trong thì mới phát hiện nó cực kỳ trống trải, trừ bốn góc trồng hoa ra thì chỉ có mỗi thảm cỏ ở giữa, vừa yên tĩnh lại tươi mát. Ngồi trên thảm cỏ, cô vươn tay dứt nhẹ mấy cọng cỏ, được một lúc, cô liền cảm thấy nhàm chán. Vì thế, cô xoay người lại, ngồi xổm trên đất, hai tay tựa cằm đặt lên ghế, anh bắt đầu ngắm nhìn Hoàng Diệp Anh.

Diệp Anh thật đẹp....

Nhìn một lượt từ đầu đến chân, ánh mắt cô liền dừng lại trên cái bụng đã nhô ra của Hoàng Diệp Anh. Cảm thấy rất khó tin, cô liền vươn một bàn tay ra khẽ chạm nhẹ một cái, rồi vội rút về.

Có qua có lại, cô cảm thấy đùa rất vui nên lá gan cũng to thêm, cuối cùng liền can đảm trèo lên ghế nằm chật hẹp. Cô thật cẩn thận ôm Hoàng Diệp Anh vào lòng, sau đó xoay người nằm phía dưới rồi để cô ấy nằm trên người mình, đầu tựa vào ngực cô. Vì động tác của cô rất nhỏ, rất khẽ nên Hoàng Diệp Anh đang say ngủ cũng chỉ lầu bầu một chút rồi lại ngủ tiếp.

Ha ha, thật may quá, Diệp Anh không có tỉnh lại.

Cô vô cùng vui vẻ ôm cô ấy, cúi đầu ngửi mùi hương vương trên tóc cô ấy, cô cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên đời.

Hưởng thụ ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng chưa được bao lâu, hạnh phúc của cô đã bị Linh Ngọc Đàm ngắt đoạn.

"Misthy, chị nghe Quản gia Trần nói...Hai đứa...Ở đây..." Linh Ngọc Đàm vừa bước vào nhà kính liền thấy hai người đang nằm ngủ trên ghế, lời nói đến bên môi lại bị cô miễn cưỡng nuốt vào. Không hiểu sao, cô lại có cảm giác như mình đang bước vào chốn thần tiên xa cách với nhân gian.

"A?" Misthy quay đầu nhìn về phía cửa, liền thấy Linh Ngọc Đàm đang đứng ngay đó.

Hoàng Diệp Anh cũng chậm rãi tỉnh lại, cô có cảm giác như mình đang nằm ở một chỗ rất ấm áp, đang tự hỏi tại sao thì vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy một khuôn mặt ngây ngốc nhìn về phía cửa.

Misthy ? 

Cúi đầu nhìn xuống, cô mới phát hiện mình nằm trên người chị ấy. Cô từ trên người chị ấy ngồi dậy, rồi ngồi xuống bên cạnh, nhìn theo tầm mắt của chị ấy liền thấy Linh Ngọc Đàm đang xấu hổ đứng cạnh cửa.

"Chị Linh, tìm chúng em có chuyện gì sao?"














sẽ không để bộ truyện này qua tết mới end đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro