# 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lúc máy bay đáp xuống sân bay Incheon, trông tôi giống như một thây ma thứ thiệt. Giấc ngủ chập chờn, được khoảng nửa tiếng rồi lại mười lăm phút và di chứng là cái cổ vẹo đau điếng. Jenny chẳng khá hơn là mấy. Mắt hai đứa đỏ ngầu và hơi ngứa.

Không khí trên máy bay hanh đến mức chúng tôi như bị phơi khô rồi tan ra thành hai đống cát Jenny và Kelly. Mọi thứ đều có vẻ không tưởng.

Lúc 10h20 tối, ga đón khách thật yên tĩnh nhưng ít nhất như thế cũng khiến mọi thứ dễ dàng hơn. Chúng tôi không phải bơi qua cả một biển người. Dù vậy, não đứa nào cũng trì trệ sau khi lấy hành lý. Một nhiệm vụ thật mệt mỏi - đứng đợi quanh cái băng chuyền.

- Tao tưởng mày từng đến đây rồi?

Jenny nói, giọng bực bội

- Ừ , khi lên 4

Tôi đáp, cũng bực bội không kém.

- Mình nên đón taxi. Mày có địa chỉ của ông ấy phải không?

Tôi nhìn quanh ga đón khách và đọc các biển chỉ dẫn trên đầu.

--------------------
--------------------

" Không quá khó, đúng không? "

Nửa tiếng sau, tôi hỏi Jenny, khi hai đứa ngồi kiệt sức trên tàu điện ngầm. Nó nhướn mày và nhìn tôi mỉm cười. Sau vài lần chuyển đổi khá luống cuống nữa, chúng tôi xuống ga. Rồi lê bước trên mặt đất.

- Có gì quen thuộc không??

Jenny hỏi khi liếc nhìn con phố, những ánh đèn chiếu sáng vỉa hè và mặt tiền của các cửa hiệu. Trông hơi quen quen, nhưng tôi nghĩ có khi cả thành phố Seoul đều sẽ trông hơi quen quen. Tôi hít một hơi. Không khí se lạnh ở đây thật khiến người ta sướng run người. Mang theo cả mùi rác nữa. Chỉ là mấy người thiếu ý thức vứt rác phi địa lí thôi.

- Ông mày sống ở nơi quái quỷ nào đó. Bọn mình đã đi bộ được 15 phút rồi, đáng lẽ nhà ông ấy phải ở quanh đây chứ?

- Thôi càm ràm và đi nào.

Tôi nói và nó rên lên :v chúng tôi rảo bước, hai chiếc vali xóc nảy trên vỉa hè gập ghềnh, đi ngang qua quán mì tương đen và những quán ăn đêm với tấm biển hiệu. Đi hết bốn dãy nhà, tôi rẽ phải theo suy đoán. Những con đường không tên hoặc có nhưng tôi không thể nhận ra vì trời quá tối

- Được rồi, dừng lại đi.

Jenny thở hổn hển. Nó dừng lại

- Gì thế ?

- Mày đi lạc rồi.

- Không phải.

- Đừng có lừa tao.

Nó gõ ngón tay trỏ lên thái dương

Bản mặt câng câng của nó thật câu dẫn mà. Tôi muốn táng nó vài phát cho cái đầu của nó xoay mòng mòng như cái chong chóng

- Tao chỉ quay ngược lại thôi.

Tôi nói. Nhưng Jenny nó nói đúng. Chúng tôi phải hỏi đường rồi. Quán rượu cuối cùng chúng tôi đi qua thật mời gọi. Cửa mở và ánh sáng vàng hắt ra phủ lên mặt đường , bên trong, người ta cười nói rộn ràng. Tôi liền nhìn ra sau con đường vừa đi và thấy ba bóng đen di động.

- Gì thế?

Jenny hỏi

- Không có gì

Tôi đáp

- Thôi được

Jenny nói và ngoái đầu lại.

--------------------
--------------------

Còn tiếp :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro