Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yvonne đang đứng trước cánh cửa được trang trí bằng những hoa văn hình cây thường xuân, bàn tay nhỏ của nàng đưa ra dưới cơn mưa.

Hàng ngàn giọt mưa rơi xuống tay nàng rồi vụn vỡ.

Sẽ không bao giờ Carloy cho phép Hoàng hậu bước vào nơi này.

Gorten sợ hãi khi nhìn thấy Hoàng đế đang hướng mắt về đâu. Nhưng Carloy lại chỉ đứng đó một cách trống rỗng.

"Lou..."

Hình ảnh hắn lầm bầm một chữ gì đó vô nghĩa thật kì lạ. Hắn muốn nói gì?

Carloy nhìn Hoàng hậu với khuôn mặt vô cùng nghiêm trọng như đang ám ảnh thứ gì đó.

"Bệ hạ?"

Gorten cẩn trọng gọi. Carloy thu lại nét mặt, không biết vì sao mình lại trở nên thế này.

"Người có sao không?"

"À... Ta vừa thấy gì đó kì quặc thôi. Nhưng tại sao không có sự cho phép của ta mà Hoàng hậu lại ở đây?"

"Thần không biết... Bởi vì Bệ hạ không thường chú ý đến chỗ này nên nó cũng không được canh gác cẩn thận cho lắm, chắc là người hầu đã mở cửa cho Hoàng hậu vì đó là Hoàng hậu Bệ hạ."

Trông thấy nét mặt Carloy dần cứng ngắc, Gorten theo bản năng lại suy nghĩ cách để nói tiếp.

"Chà, vậy ta nên hỏi thẳng nàng thôi."

"Sao ạ?"

"Ý ta là về chuyện nàng đã chọn ngày diễn ra lễ sắc phong Hoàng phi."

Carloy dẫn trước và bước đi. Tiếng những giọt mưa rơi trên trần nhà cùng tiếng bước chân của hắn càng lúc càng kịch liệt. Mưa đã rơi suốt ba ngày rồi.

Croysen là mảnh đất mà loài sói vô cùng yêu thích, và chúng đã đánh dấu lãnh thổ ở đây. Nhưng khuyết điểm duy nhất của nó chính là khi đến mùa mưa.

Lần đầu tiên sau 14 năm Croysen đón một trận mưa lớn như bây giờ, ai cũng đồng ý với điều đó.

Những cung điện ít người ở hoặc những tòa nhà yếu đều rơi vào tình trạng rất tệ.

Hôm nay đã là ngày thứ ba mưa rơi, đã không còn quá nặng hạt nữa, thế nên hắn có thể đi ra ngoài tản bộ, nhưng mưa vẫn rơi đủ nặng để thổi bay những phiến lá.

Bằng chứng là dưới chân Yvonne, những chiếc lá ướt sũng rơi đầy.

"Bệ hạ!"

Trưởng hầu Mary Ann và những hầu nữ khác hoảng hốt nhìn thấy Carloy đang đến gần.

Yvonne ngạc nhiên khi phát giác ra Carloy đang ở chỗ này. Bàn tay ướt mưa của nàng nắm lấy vạt váy, những giọt mưa chảy xuống dọc theo những nếp gấp cho đến chân váy, ướt xuống sàn nhà.

Carloy không thể rời mắt khỏi bàn tay của nàng. Đó là bàn tay đã bị thương lần trước, và nàng lại đưa bàn tay đó ra dưới mưa mà chẳng có băng gạc hay thứ gì che lại. Nàng điên thật hay là do nàng quá bất cẩn?

Bầu trời trong cơn mưa xám xịt, và nàng thì trông thật yếu ớt như bị chìm vào sự buồn tẻ đó vậy. Hình ảnh này làm Carloy khó chịu.

Chỗ mà Carloy đang đứng thấp hơn chỗ của Hoàng hậu cùng những người khác, vì vậy khi Yvonne và người hầu nhìn thấy hắn, họ cùng lúc khụy gối và cúi đầu chào.

"Nàng đang làm cái quái gì ở đây vậy?"

Yvonne theo thói quen do dự vài giây rồi mới trả lời.

"Ta chỉ đang tản bộ thôi."

"Trong thời tiết như thế này sao? Nàng có sở thích kì lạ đấy Hoàng hậu. Bên cạnh đó, đây là nơi nàng không thể vào khi chưa có sự cho phép của ta, nàng biết không?"

Khi hắn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hoàng hậu và những người hầu cận, hắn biết bọn họ chắc chắn là không biết điều này.

"Bởi vì không ai nói với ta..."

"Làm gì có người nào của Hoàng gia phục vụ cho Hoàng hậu chứ, nên ai mà nói cho nàng biết được?"

Hắn đang nhắc đến chuyện nàng từ chối sự sắp xếp của Hoàng gia mà mang theo người làm từ gia đình.

Yvonne trở về với khuôn mặt vô cảm, hạ tầm mắt nhìn xuống.

Mary Ann thay Yvonne cẩn thận mở miệng.

"Bệ hạ, chuyện này... Tất cả những người ở đây chẳng ai biết vì không ai cản chúng thần cả."

"Thật sao? Không ai cản các ngươi?"

"Vâng, đúng vậy. Nếu chúng thần biết chuyện, chúng thần đã không dám bước vào đây."

"Đúng nhỉ, vậy đây chắc chắn không phải lỗi của Hoàng hậu rồi. Gorten."

Carloy cẩn thận nghe Mary Ann nói rồi nhẹ nhàng gọi tên quản gia.

"Chuyển những người đang làm ở đây đến chỗ khác. Và chỗ này nên có những người thông minh hơn canh gác, bọn họ nên biết mình đang phục vụ ai."

Carloy rất giỏi trong việc nói ra những lời cay đắng một cách nhẹ nhàng.

Gorten thấp giọng truyền lệnh xuống cho người hầu, như thể ông đã đoán trước được việc này, và Mary Ann thì không nén được ngạc nhiên trước kết quả tồi tệ mà bà chẳng ngờ đến.

"Bệ hạ."

Yvonne lẳng lặng gọi Carloy.

"Là lỗi của ta khi không biết chuyện này. Đừng trách phạt những người vô tội, ta sẽ không bao giờ đến Căn phòng Entoura nữa."

"Nàng nói chuyện cứ như ta đang giận lắm vậy. Ta cũng đâu có sa thải bọn họ, ta chỉ làm những việc nên làm để Hoàng hậu biết nàng không thể đến đây thôi."

Cuộc trò chuyện căng thẳng giữa hai người như đang chĩa dao về phía nhau, cùng với tiếng mưa rơi đập lên mặt kính khiến mọi thứ càng thêm nghiêm trọng. Không khí ngột ngạt lúc này như muốn bóp ngạt hết mọt thứ.

Yvonne nhẹ nhàng thở dài, nàng kiệt sức, và không nói gì thêm. Và rồi Carloy lại mở miệng với thái độ vô cùng thiếu tôn trọng.

"...Nàng cố tình chọn ngày đó làm ngày sắc phong Hoàng phi?"

"Ta không hiểu ý chàng. Ta chỉ chọn ngày đẹp nhất và sớm nhất thôi."

"Đó chẳng phải là ngày giỗ của mẹ nàng sao?"

Người hỏi thì mang vẻ mặt rất bình thường, nhưng sắc mặt Yvonne thì nhanh chóng trở nên tái đi khi nghe thấy câu hỏi. Nàng như sắp gục ngã, Carloy ngạc nhiên bước đến chỗ nàng.

"Hoàng hậu?"

"Hả..."

"Nàng có vẻ không ổn, có sao không?"

"Không, không. Ta ổn."

Thật kì quặc khi trông thấy nàng gấp gáp như thế. Khá lạ khi gần đây Hoàng hậu có những dáng vẻ không ngờ đến mà chả ai nghĩ được người vô cảm thờ ơ như nàng cũng sẽ có. Nó giống như lần trước nhìn thấy nàng say rượu và phẫn nộ phản kháng.

Carloy nhăn mặt nhìn sắc mặt tái nhợt của nàng. Chỉ trích việc nàng quên ngày giỗ của mẹ mình là quá đáng sao?

Dựa vào những gì hắn quan sát, hắn tự hỏi rốt cuộc nàng có mục đích gì khác hay không.

"Nàng thật sự không biết? Công tước đã nghĩ ta là người chọn ngày đó."

"Ôi không. Ta mất trí rồi. Ta..."

Carloy lại nhăn mặt tự vấn. Có hợp lí không? Dù bận bịu thế nào thì hắn cũng không hiểu nổi làm sao nàng lại quên được ngày quan trọng như vậy.

"Nếu nàng có mục đích gì đó với chuyện này vì việc xảy ra lần trước ở cung Hoàng hậu..."

Carloy đến gần Yvonne và thì thầm.

"Nàng tốt hơn là dừng lại đi. Và nếu nàng vẫn tiếp tục, ta sẽ tìm mọi cách để tống cổ nàng ra khỏi đây đấy."

"Bệ hạ..."

"Nàng không muốn trở thành nguyên nhân khiến cha nàng phát điên đúng chứ? Nếu nàng muốn tiếp tục ngồi trên ngôi vị Hoàng hậu, yên phận đi."

Sắc mặt Yvonne càng tái hơn khi nghe thấy những lời này, nhưng Carloy chẳng cảm thấy thương xót chút nào. Hắn chỉ biết nàng rất giỏi diễn kịch, giống hệt như Công tước.

"Biểu cảm của Hoàng hậu bây giờ khá nực cười đấy."

Giọng Carloy không mang theo bất cứ cảm xúc nào. Nghe giống như hắn không biết diễn tả biểu cảm của nàng là đang tốt hay xấu.

"Sức khỏe của nàng không tốt thì ta biết làm gì đây? Sao nàng lại đi tản bộ mà chẳng nghĩ đến chuyện rắc rối mình gây ra rồi làm phiền người khác như vậy? Nàng vẫn còn đủ năng lượng để tản bộ nếu nàng chuẩn bị thật tốt lễ sắc phong Hoàng phi chứ? Trưởng hầu, đưa Hoàng hậu về cung Hoàng hậu đi."

Kể cả khi Carloy vẫy tay, Yvonne vẫn không trả lời vì hắn như không muốn nhìn đến mặt nàng vậy. Dáng vẻ bị tổn thương của nàng chỉ khiến Carloy càng thêm kinh tởm.

Chẳng lẽ lời nói của hắn có vấn đề gì sao?

Yvonne vẫn đứng nguyên tại chỗ, thế nên Mary Ann vội gật đầu.

Ngay khi Yvonne vừa bước một bước, một tiếng động lớn từ trên phát ra.

Carloy giật mình rồi ngẩng đầu lên. Nhưng tại khoảnh khắc đó, hắn chẳng nhìn thấy thứ gì, tầm nhìn của hắn đã bị che mất. Là Yvonne đã ôm lấy đầu của Carloy.

Có một loại căng thẳng xuất hiện khiến tất cả bọn họ quên mất đi cả tiếng mưa rơi bên tai. Không ai lên tiếng, hoàn toàn ngạc nhiên trước những gì vừa xảy ra với Hoàng đế và Hoàng hậu.

"Bệ hạ?"

Giọng nói của Kiana Roden phá tan bầu không khí im lặng kì dị.

Khi nghe thấy âm thanh êm dịu nhẹ nhàng này, Yvonne rời khỏi người của Carloy, giật mình tỉnh khỏi giất mơ. Yvonne nắm lấy vạt váy, khụy gối lần nữa.

"Xin lỗi Bệ hạ. Ta chỉ hành động theo quán tính thôi..."

Carloy trống rỗng cúi đầu nhìn Yvonne. Sau đó một cành cây to bằng bắp chân của người thường rơi xuống.

Một cành vân sam lớn đã rơi xuống dưới trận mưa to. Có lẽ Yvonne đã nghĩ có một cái cây sắp đổ khi nghe thấy âm thanh lớn kia.

"...Tại sao?"

Carloy khàn khàn hỏi, giống như đã nín thở rất lâu.

"Không có gì. Ta đã nghĩ có gì đó sắp đổ xuống, nên ta di chuyển trong vô thức thế thôi."

Lần nữa, một khoảng thinh lặng vô hình xuất hiện giữa hai người.

Kiana vừa mới tới, âm thầm đảo mắt trước tình huống không ngờ đến này.

Đột nhiên Yvonne ngẩng mặt lên một chút và nói.

"Ta cũng sẽ làm vậy cho dù đó không phải là Bệ hạ thôi. Ta đã quá bất ngờ."

Kiana dường như đã nghe thấy một tiếng thở dài từ hầu nữ đứng phía sau Yvonne.

Cô có thể khiến tình hình tốt hơn một chút, nhưng muốn làm vậy, cô buộc phải uốn lưỡi mấy lần.

Tiếng cười yếu ớt của Carloy phát ra như thể hắn đã đoán đúng. Đó là nụ cười mà không ai đoán được hắn đang cảm thấy thế nào.

"Đừng ngu ngốc như vậy, Hoàng hậu. Lần sau nàng không cần làm vậy đâu. Được rồi, đi đi."

Carloy lẩm bẩm, phủi phủi những nơi mà Yvonne đã chạm đến như những chỗ đó rất bẩn vậy.

Yvonne đứng thẳng dậy, chậm rãi đi xuống khỏi chỗ đang đứng.

Khi Yvonne vô tình lướt qua người Carloy, mùi hương của mưa và hoa đã bị lưu lại. Có vẻ như nàng đã ở đây rất lâu rồi.

Lúc Yvonne nhìn đến Kiana, Kiana liền hành lễ. Ngay cả lúc nàng nhìn thấy Kiana cúi đầu chào, nàng cũng không rời mắt khỏi cô.

"Ta đã gọi Kiana đến."

Carloy thẳng thừng nói.

Hắn biết Yvonne đang thắc mắc tại sao Kiana lại ở đây, khi mà hắn vừa nói rõ rằng chỉ có những người được hắn cho phép mới có thể vào khu vườn này.

Yvonne không quay người lại, trả lời.

"Vâng, chắc chắn rồi thưa Bệ hạ."

Sau khi trả lời Carloy, Yvonne liền rời khỏi khu vườn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#leejinseo