4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[10]

Ngày hôm sau, Trần Lộ đưa tôi đến công ty. Tôi sợ ngây người trước cảnh tượng phô trương đang diễn ra ngay trước mắt mình.

Tôi vừa bước vào, sếp đã đích thân tặng hoa cho tôi, còn tất cả nhân viên đứng thành hai hàng chào đón và dành cho tôi những tràng pháo tay nồng nhiệt.

"Lưu Phi Phi, hoan nghênh cô trở về."

Sếp vỗ vai tôi, nhìn tôi rồi thành khẩn nói:

"Có khó khăn gì cứ việc nói với công ty, nếu không khỏe thì có thể ở nhà nghỉ ngơi, không cần mỗi ngày đều đến đây đâu. Tôi đã nói với Tiểu Trần rồi, sẽ không sắp xếp cho cô những công việc quá sức với cô nữa. Cô chỉ cần nhận một số hợp đồng quảng cáo gì đó thôi, cũng không cần đóng phim truyền hình nữa, chỉ cần đóng phim điện ảnh thôi, dù sao thì thời gian đóng phim điện ảnh cũng ngắn hơn phim truyền hình nhiều."

"Lần này đạo diễn Trương đích thân mời chúng ta, hơn nữa nam chính lại là Lục Gia, bộ phim này một khi ra mắt, nhất định sẽ trở nên độc nhất vô nhị* ______ "
(*có một không hai)

"E hèm___ý tôi là, bộ phim này chắc chắn sẽ càn quét tất cả các giải thưởng."

Sếp đưa cho tôi miếng bánh lớn, khiến tôi choáng váng đến mức bịt tai lại, nghi ngờ nhìn ông ấy.

"Sếp vừa mới nói, tiền lương là bao nhiêu?"

Sếp nói một con số, làm cho tôi há hốc mồm.

"Cứ làm theo hợp đồng hạng A đi, đến khi chiếu rạp cũng sẽ chia hoa hồng cho cô."

Sếp đưa tôi vào văn phòng để ký hợp đồng, nhưng tôi đang có ý định từ chối.

Tôi muốn nói sự thật với ông ấy và giải thích rõ ràng tất cả những hiểu lầm, nội tâm tôi bắt đầu xung đột, tay cầm bút của tôi run lẩy bẩy.

"Sếp, hợp đồng này___"

"Ở đây còn có một điều khoản bổ sung, sau khi ký hợp đồng, tôi sẽ trả trước cho cô ba mươi triệu. Lưu Phi Phi, tôi biết trước đây cô gặp chút vấn đề về tài chính, hiện tại cô còn nhiều chỗ cần dùng đến tiền nên đừng lo, cô cứ việc đi chữa b ệ n h, còn về chi phí công ty sẽ chi trả toàn bộ cho cô."

Ba mươi triệu?

Tôi nghĩ một đằng nhưng tay tôi làm một nẻo, vì vậy tôi đã nhanh chóng ký tên vào bản hợp đồng dài mười tám trang này.

Sếp nhẹ nhõm lật xem hợp đồng, đứng dậy rót cho tôi một tách trà.

"Phi Phi, trước tiên cô cứ về nghỉ ngơi cho tốt, rồi ngày mai tham gia lễ khai máy."

Tôi khiếp sợ.

"Nhanh như vậy?"

Sếp xua tay.

"Nhanh cái gì, đạo diễn Trương tuyển chọn diễn viên nửa năm nay rồi, vẫn còn chưa có xác định nữ chính, ai nghĩ đến cuối cùng lại chọn cô, này, đây đều là duyên phận rồi."

[11]

Nghe ông ấy nói xong, tôi chợt phản ứng lại.

Tôi đã nghe nói về bộ phim này, nó kể về câu chuyện tình yêu dưới nhân gian của nữ yêu và một vị tướng quân. Kịch bản rất xuất sắc, lại được đầu tư lớn, nghe nói nhà đầu tư đã đầu tư một tỷ vào bộ phim này, hơn nữa còn có một dàn diễn viên gạo cội, tôi cảm thấy dù ai vào đoàn phim này cũng đều có thể nổi tiếng.

Nhưng đạo diễn Trương có yêu cầu rất cao, nữ chính phải vừa quyến rũ xinh đẹp, vừa ngây thơ trong sáng không rành về đời, hơn nữa ở trong giới giải trí, có rất ít nữ diễn viên có khí chất như vậy, ông ấy một mực vẫn chưa chọn ai trong hai nữ diễn viên Chu Nhan và Lê Tinh đang nổi đình nổi đám ở thời điểm hiện tại.

Hai nữ diễn viên cũng không chịu thua kém, hết lần này đến lần khác ám chỉ mình là nữ chính, nhân tiện sỉ nhục người còn lại.

Lần này tôi lại chen ngang, một lúc đắc tội hai người họ, có lẽ là đang chê tôi sống quá lâu đây mà.

Tôi khóc không ra nước mắt.

"Sếp, ông dám cướp vai diễn của hai người họ sao."

Công ty đã hoạt động trong giới giải trí nhiều năm, danh tiếng tuy tốt nhưng luôn ký hợp đồng với người mới, hiện tại nổi tiếng nhất cũng mới chỉ có tôi và Giang Yến, trên lý thuyết mà nói, loại kịch bản này tuyệt đối không đến lượt tôi.

Sếp lơ đễnh xua tay.

"Hả, có gì đâu mà lo, đạo diễn Trương đã sớm nghĩ đến rồi, để mỗi người họ lần lượt vào vai nữ hai và nữ ba, sẽ không đắc tội với ai trong số họ nữa, cô yên tâm đi."

"Cái gì? Hai người họ chấp nhận dưới phiên* tôi à?"
(* thứ tự xuất hiện tên diễn viên trong các hoạt động tuyên truyền và ở phần giới thiệu diễn viên đầu phim.)

Tôi càng muốn c h ế t.

"Ôi, xem cô nhát gan chưa kìa, người đàn ông của cô sẽ che chở cho cô, cô có thể tỏ ra không chịu thua kém ai được không?"

Sếp cười khúc khích và vỗ vai tôi.

"Lục Gia đang chờ cô ở cửa, cô đi đi."

Tôi hốt hoảng đi ra khỏi văn phòng, phát hiện trong công ty không có một bóng người, toàn bộ đều đang chen chúc ở cửa nhìn Lục Gia.

Đầu của Lục Gia vẫn trụi húi nhưng đã được cắt tỉa gọn gàng hơn, anh ấy đơn giản chỉ mặc áo len và đeo kính râm, nhưng vẫn đẹp trai đến khó tin.

"Phi Phi, anh đã hẹn với viện trưởng Trương, chuyện gia về các khối u của b ệ n h v iệ n trung ương."

Lục Gia vòng tay qua vai tôi, sắc mặt tôi biến đổi rõ rệt.

"Em không đi!"

Tôi quay người muốn chạy, nhưng Lục Gia đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, một tay giữ lấy chân tôi, dễ dàng bế tôi lên.

"Đừng lộn xộn."

Đám đông đang vây xem hét chói tai.

"Ôi, cái chiều cao chênh lệch này, trông hai người họ đẹp đôi quá!"

"Họ đẹp đôi quá, cứu với!"

Lục Gia bế tôi lên xe. Khi cửa xe đóng lại, tôi tràn đầy tuyệt vọng.

[12]

"Lục Gia, mau thả em ra, em không muốn đi b ệ n h v i ệ n."

Tôi cắn môi, khuyên can nửa ngày, nhưng Lục Gia vẫn không chịu cho tôi xuống xe. Xe bảo mẫu của anh ấy rất riêng tư, có cả vách ngăn cách giữa ghế tài xế và ghế sau, thậm chí còn cách âm, tôi gõ vào vách ngăn rất lâu, tài xế cũng không nhúc nhích.

Tôi tức giận và trợn mắt nhìn Lục Gia.

"Anh là gì của em, có tư cách gì để quản em?"

Lục Gia đang nhàn nhã khoanh tay nhìn tôi gây sức ép, sau khi nghe tôi nói lời đó, anh ấy cúi người xuống ép sát vào tôi.

"Lưu Phi Phi, em nên nghĩ kỹ trước khi nói."

Thành thật mà nói, rất ngột ngạt khi có một khuôn mặt đẹp trai như vậy sát lại gần, tôi cảm thấy cổ họng như bị nghẹn cái gì đó, thậm chí không thể nói nên lời.

Sau khi giữ vững tinh thần trong một thời gian dài, tôi ấp úng mở miệng.

"Lục Gia, em không___ "

Lục Gia đột nhiên đến gần tôi hơn, chóp mũi anh ấy gần như chạm vào tôi, đôi mắt đen như mực của anh ấy như đang có ngọn lửa bùng cháy lên thiêu đốt lòng người.

"Không cái gì?"

Tôi nuốt nước bọt.

Trong xe yên tĩnh, nên giọng nói đặc biệt to hơn bình thường.

"Không thích anh, hả?"

Lục Gia đưa tay vuốt ve mặt tôi, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chân thành mà ẩn chứa uy hiếp.

"Lưu Phi Phi, không cần chỉ vì anh tỏ tình với em, là em cảm thấy phải đồng ý ở bên anh."

"Em cũng có thể từ chối anh, giống như năm năm trước ấy."

Khuôn mặt anh ấy ngày càng lại gần tôi, giọng nói khàn khàn từ tính, hơi thở nóng rực phả vào tai tôi, khiến toàn thân tôi run lên.

"Em muốn từ chối anh?"

Lục Gia phạm quy nha.

Với khuôn mặt này, lại ở trước mặt tôi dùng tư thế mờ ám như thế, ai có thể nói lời "từ chối"?

Tôi nhắm mắt lại và lắc đầu cam chịu.

Giây tiếp theo, Lục Gia đã kề sát lại gần.

Mặc dù đầu óc hơi choáng váng, nhưng tôi vẫn đang suy nghĩ, năm năm trước tôi đã từng từ chối Lục Gia sao?

Chẳng lẽ là lúc anh ấy chặn tôi ở hành lang?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro