5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[13]

Khi đến cổng b/ệ/nh v/iệ/n, son môi của tôi đã trôi sạch.

Tôi và Lục Gia trang bị đầy đủ khẩu trang và mũ, rồi cùng nhau đi vào b/ệ/nh v/i/ệ/n. Nhưng cũng không thể ngờ tới, vừa vào đến sảnh b/ệ/nh v/i/ện đã bị nhận ra.

"Nhìn kìa, là Lục Gia với Lưu Phi Phi."

Tôi hơi lo lắng, nhưng Lục Gia đã nắm tay tôi, rồi rất tự nhiên chào hỏi mọi người xung quanh.

Mọi người ngay lập tức bắt đầu vỗ tay, thậm chí cả y tá cũng dùng tay ra hiệu động viên tôi.

"Đi thôi, Lưu Phi Phi!"

Hehe, hạnh phúc quá, nhưng tôi thật sự không thể cười nổi.

Vừa đi tôi vừa tìm đủ mọi cách để chạy trốn. Khi đến khoa u b/ư/ớ/u ở tầng năm, Lục Gia đi vào gặp b/á/c sĩ trước, nên cuối cùng tôi cũng tìm thấy cơ hội trốn đi.

Tôi quay người bỏ chạy, nhưng hai phút sau, Lục Gia đã hổn hển chạy theo gọi tôi.

"Lưu Phi Phi, đứng lại cho anh!"

Những người có mặt ở đó cố ngăn tôi lại.

Tôi xua tay, hung dữ hét lên:

"Tránh ra, đừng cản đường tôi!"

Tôi đã phát huy hết tiềm năng cả đời này của mình, chạy thục mạng ra khỏi b/ệ/nh v/iệ/n, lách mình trốn trong một quán cà phê bên đường.

Cuối cùng cũng thoát khỏi Lục Gia, sau đó tôi gọi cho Trần Lộ và bảo cô ấy tìm cách đến đón tôi.

Trần Lộ thì thầm nói:

"Tao biết hết rồi, má ơi, mày lại lên hot search rồi, bình luận kỳ cục đến nỗi không thể đọc được đâu, mày nên giữ vững tinh thần trước."

Nó kỳ cục đến mức nào mà không thể đọc được?

Tôi run rẩy mở Weibo.

"Bùng nổ! B/ệ/nh tình của Lưu Phi Phi trở nặng, cô ấy đã khóc như mưa trong b/ệ/nh v/i/ệ/n!"

Trong ảnh, tôi đội mũ và đeo khẩu trang, vừa lao về phía trước vừa vung tay loạn xạ, ở phía sau, Lục Gia đang lo lắng đuổi theo tôi.

"Tôi cũng hiểu cảm nhận của cô ấy lúc này. Trong những ngày cuối cùng của cuộc đời, cô ấy muốn mình xinh đẹp nhất để rời khỏi thế gian này. Lục Gia, đừng ép cô ấy h/ó/a tr/ị, hu hu hu."

"Ông trời thật tàn nhẫn, Lục Gia yêu cô ấy suốt bảy năm, chẳng lẽ vừa mới ở bên nhau đã phải rời xa nhau sao?"

"Lưu Phi Phi, cố lên, đừng vội bỏ cuộc được không?"

"Lầu trên nói thì dễ, có biết u/n/g t/h/ư giai đoạn cuối h/ó/a t/r/ị đau đớn như thế nào không? Thay vì c/h/ế/t khi toàn thân cắm đầy ống dẫn, thà dành thời gian c/uối đời cho người mình yêu còn hơn."

Bên dưới có hàng vạn bình luận, tôi đưa tay đỡ trán.

Tiêu rồi, trí tưởng tượng của cư dân mạng phong phú thật đấy, ai có thể giảng cho họ hiểu chút kiến thức đi, chứ tôi chạy nhanh như vậy, nhìn có giống như người bị u/n/g th/ư giai đoạn cuối không?

[14]

Sau khi nghĩ kỹ, tôi đã lấy email riêng của mình để đăng ký một tài khoản ảo và đăng tải vài bình luận.

"Tôi thấy Lưu Phi Phi chạy rất nhanh. Trông cô ấy không giống như đang bị u/n/g t/h/ư, có phải các người đã hiểu sai về b ệ n h của cô ấy không?"

"Cạo trọc đầu không nhất định là bị u/n/g th/ư. Cô ấy có thể mắc b/ệ/nh khác, chẳng hạn như rụng tóc, hahaha."

Một lúc sau, câu trả lời của tôi được tải lên, lập tức có hàng nghìn câu trả lời, nhưng tất cả đều là mắng mỏ tôi.

"Lầu trên còn là người sao? Loại đề tài này cũng có thể đem ra đùa giỡn?"

"Đây là tài khoản ảo à, nói không chừng là tài khoản ảo của Giang Yến đấy, tôi vào xem thì thấy địa chỉ IP hiện ra cùng một thành phố với cô ta."

"Đúng rồi đấy, Giang Yến vừa xóa Weibo, mà tài khoản này lại mới đăng ký vào ngày hôm nay."

Một đám anh hùng bàn phím mắng ch/ửi tôi, khiến tôi sợ đến mức nhanh chóng thoát khỏi Weibo.

Tiêu đời rồi, càng giải thích càng không rõ ràng.

Trần Lộ vẻ mặt phấn khích tới đón tôi về nhà.

"Phi Phi, sếp đã ký cho mày tận sáu hợp đồng quảng cáo đấy. Còn có tạp chí sắc đẹp muốn phỏng vấn mày nữa, chính là sắc đẹp đấy! Mày sắp lên trang bìa rồi!"

"Phi Phi, phần lớn cuộc phỏng vấn này sẽ hỏi mày về ý chí nghị lực chống lại căn b/ệ/nh u/n/g t/h/ư, mày định nói thế nào?"

"Nếu không mày cứ bịa ra đi?"

Tôi gượng cười.

"Bịa ra? Mày muốn tao bịa ra như nào? Bây giờ tao hút th/u/ố/c, đoán chừng phải hai mươi năm sau tao mới mắc u/n/g t/h/ư phổi đấy!"

"Hừ, vậy thì mày cứ lên mạng tìm một số thông tin rồi bịa nó ra, có gì to tát đâu, mày nói b/ệ/nh u/ng t/h/ư của mày đã chữa khỏi mấy năm rồi."

Trần Lộ thờ ơ xua tay, nhưng tôi rất lo lắng, nó mà đơn giản như cô ấy nói thì đã tốt.

Nói dối mắc b/ệ/nh u/n/g t/h/ư để lấy thiện cảm của cư dân mạng, điều đó giống như một quả bom nổ chậm, nếu lộ ra, tất cả hợp đồng mới ký kết gần đây nhất định sẽ bị hủy bỏ, còn phải bồi thường một khoản tiền như trên trời, chứ đừng nói đến hợp đồng đóng phim mới.

Nghĩ đến số tiền phải bồi thường trong hợp đồng, tôi rùng mình.

Ch/ế/t tiệt, tôi thà bị u/n/g t/h/ư còn hơn phải đối mặt với kết cục khủng khiếp như vậy.

Về đến nhà, tôi vừa bước ra khỏi thang máy, thì đã thấy Lục Gia đứng ngay trước cửa nhà, vẻ mặt u ám nhìn tôi chằm chằm.

Trần Lộ lập tức biến thành chân chó, cười nói:

"Lục Gia ca ca, hì hì, hai người cứ nói chuyện đi, tôi đi trước."

Trần Lộ không chút lưu tình bỏ chạy. Sau đó, tôi cũng chạy vào thang máy, thì đột nhiên Lục Gia đưa tay ôm lấy eo tôi, trực tiếp kéo tôi ra ngoài.

[15]

Lục Gia dùng một tay đỡ cửa, tay còn lại chống lên tường nhốt tôi ở trong lòng anh ấy.

"Lưu Phi Phi, sao em lại chạy?"

Tôi nhíu mày.

Lục Gia thân hình cao lớn, cúi đầu xuống nhìn tôi, nửa trên khuôn mặt của anh ấy bị bóng tối bao phủ, chỉ có thể nhìn thấy đường quai hàm sắc sảo và yết hầu gợi cảm.

Tim tôi đập loạn, sau đó tôi cúi đầu trả lời:

"Em không bị b/ệ/nh."

Sau câu đầu tiên, tảng đá trong lòng tôi như đã rơi xuống, tôi tiếp tục hít một hơi thật sâu, lưu loát nói tiếp:

"Em không bị u/n/g th/ư, cho nên em không cần đi gặp b/á/c s/ĩ."

Lục Gia không nói gì mà chỉ chăm chú nhìn tôi.

Tôi ngước lên nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy:

"Lục Gia, em thật sự không bị u/n/g th/ư."

Lục Gia chỉ khẽ "ừm" một tiếng, rồi cúi xuống hôn tôi.

Tôi đã quên mất tiêu tôi muốn nói gì tiếp rồi, đừng trách tôi, nếu thần tượng của bạn hôn bạn, bạn cũng sẽ chả nhớ được cái gì nữa đâu.

Khi tôi tỉnh táo lại thì đã là sáng hôm sau.

Lục Gia bưng bữa sáng đến bên giường tôi, trên tay còn cầm theo bàn chải đánh răng.

"Lưu Phi Phi, há miệng."

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi đánh răng trên giường, cảm giác cũng không tệ lắm.

Sau khi đánh răng xong, Lục Gia cầm sandwich đút cho tôi ăn.

Tôi cười thành tiếng.

"Lục Gia, em chỉ bị u/n/g th/ư, chứ không phải bị l/iệ/t!"

Tiêu rồi, cái miệng hại cái thân.

Ngày hôm qua, tôi đã lướt Weibo cho đến tận nửa đêm, nên không cẩn thận đã bị cư dân mạng tẩy não, khiến trong đầu tôi bây giờ chỉ toàn là u/n/g th/ư.

Tôi hận không thể c/ắ/n lưỡi của mình, nhưng Lục Gia chỉ cười, rồi cúi người hôn lên má tôi, cũng không hề nhắc đến nó.

"Ăn sáng xong, chúng ta cùng nhau đi dự lễ khai máy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro