Chap 10: ENDING.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

SÂN BAY INCHEON, 3NĂM SAU.
– Tuấn Miên, Kim Tuấn Miên, ở đây. - giọng mẹ Miên lạc vào không trung.
Tuấn Miên ngó nghiêng rồi chạy vào ôm mẹ,. Mùi tóc vẫn còn, vòng tay này vẫn ấm. Cách xa sau 3năm ko ngờ mọi thứ vẫn còn nơi đây.
Giờ đây,ko phải là cậu con trai tuổi 16 thích chạy nhảy vớ vẩn nữa.mà đã ra dáng chàng trai thanh niên 6múi.
Con cún nhỏ màu trắng Chung Nhân từng tặng Miên bây qcungx lớn lắm rồi,ra dáng lắm rồi,giống như chủ của nó vậy.
3 năm không quá dài nhưng chắc cũng là đủ dể quên đi khá nhiều điều , vậy nhưng trong tim Miên luôn ấp ủ hình bóng của tình yêu đầu tiên : người con trai với sơ mi trắng , gi lê đen, nhớ mắt bạc và những ngón tay thon dài ấm áp …..chưa bao h , Miên hết yêu anh !
*****!!**!!-****
Miên gõ cửa căn phòng sát bên , người xuất hiện không phải a mà là 1 người đàn ông xa lạ ….
Mặt thoáng buồn rồi cũng gượng cười và hỏi :
– cho cháu hỏi chủ trước nhà này có phải 1 người thanh niên tên Chung Nhân ko ạ ?
– ừ đúng rồi , sao vậy cô ?
– dạ . anh ấy là người quen của cháu , vậy bác có biết giờ  anh ấy đang ở đâu ko ạ ?
– Chuyện này thì tôi không biết nhưng nghe nói giờ cậu ấy đã trở thành 1 người thành đạt và giỏi giang lắm .
cảm ơn người đàn ông tốt bụng rồi thở dài bước di . Có lẽ anh dã quên mất Miên cùng lời tỏ tình dại khờ hôm nào…..
Biết có còn được gặp lại nhau ….
Lang thang vào 1 phu khố mua sắm , con cún trắng cứ vô tư nhìn dòng người đông đúc lướt qua… thấy 1 cửa hàng bán gấu bông khá xinh xắn , hơn nữa , trong đó còn có 1 chú gấu màu tím giống hệt như con gấu hồi tặng anh.
Bước vào cửa tiệm :
– chị ơi , cho em mua con này nhé !
– không được đâu em , con này có người dặt trước rồi !
Tuấn Miên cười trừ :
– vậy à ?
chị bán hàng thân thiện :
– ừ , 1 người thanh niên rất đẹp trai , anh ta mỗi năm đều mua 1 con gấu màu tím như thế này , kì lạ quá phải ko em .
Tuấn Miên gật đầu , ừ kì lạ thật . khách tới , chị bán hàng nhanh chóng trở lại quầy , còn lại mình mân mê con gấu.
– này cô ơi , con gấu này tôi đã mua rồi .
Cái giọng ấm áp quen thuộc làm Tuấn Miên phải giậc mình quay lại ….trời ơi , đôi mắt ánh bạc năm nào., mái tóc đen , gương mặt 3 năm thương nhớ :
– anh ……
Đôi mắt anh thoáng nét ngạc nhiên rồi anh nở nụ cười , nụ cười rạng ngời niềm vui
****
– em có muốn nghe câu trả lời của anh không?
– dạ …
– a đã từng thích em , nhưng hồi ấy em còn nhỏ tuổi. Và anh còn ngại. Ngại người khác nói em còn nhỏ dại khờ, ngại vì anh mà lại yêu con trai.
– Vậy , bây giờ ……..
– Bây giờ, anh mặc kệ, mọi người muốn gì thì kệ. Chỉ cần  vẫn còn yêu anh là đc.
Ko đợi Tuấn Miên nghẹn ngào, Chung Nhân đặt nhẹ lên môi một nụ hôn dài, gửi bao nhiêu thương nhớ bao nhiêu nhớ nhung buồn khổ vào trong đó.
….
Trên kệ tủ nhà anh có 3 chú gấu màu tím , 3 tấm thiệp được viết vào ngày 14 , chúng đều được bắt đầu bằng câu:
Tuấn Miên!
Lại một năm nữa trôi qua rồi, em lại thêm một tuổi, và anh mong em sớm về để cho em nghe anh nói câu: Anh nhớ em, và Anh yêu em.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro