Chap 3: Tìm hiểu.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những tưởng phòng Chung Nhân sẽ bừa bộn lắm cơ , nhưng không – chúng sạch sẽ , tươm tất còn hơn phòng của Miên. căn phòng đơn giản vs cái giường màu trắng , dồng hồ treo tường màu đen, …v…v…
Miên bối rối hỏi :

- anh có cần phụ gì không ạ ?

anh lắc đầu…

- vậy ….em về nha anh ….

A vẫn iêm lặng , chỉ khẽ gật dầu thôi ….hình như , anh khó gần hơn Miên tưởng .

*******************

Miên gần đây đổi sang phải học học buổi chiều , chỉ có hôm nọ thi vào buổi sáng ….bình thường Miên vẫn làm bài tập sau khi đã ngủ no nê và ông mặt trời đã cáu bẵn hơn nên ngoài trời nắng rát.Miên vân vê mãi 1 bài toán khó , nếu Miên suy nghĩ Miên sẽ làm được ….chỉ là Miên muốn gặp " gi lê den, sơ mi trắng "…. Phải rồi, Miên thật thông minh, Miên sẽ sang nhờ anh giải hộ bài toán , tranh thủ …ngắm anh luôn .

- Tuấn Miên làm gì mà cười tủm tỉm thế con ?

thoáng giậc mình rồi giả bộ thở dài :

- bài này khó ơi là khó mà con giải mãi không ra , giá mà có ai đó học giỏi để con hỏi bài mẹ nhỉ ?

Mẹ suy nghĩ giây lát rồi nói

- Con sang nhờ Chung Nhân đi, nghe bảo học giỏi lắm.

Được lời như mở cờ trong bụng , Miên cười tươi rồi phóng vèo ra khỏi nhà…. Tay nhấn chuông cửa nhà anh.

Vài phút sau , cánh cửa lách cách mở ra. Anh xuất hiện …

- Anh ơi , anh giải giúp em bài toán được không ạ…

Anh gật dầu và mở cửa. Trong khi anh giảng bài thì Miên lại mải ngắm anh ….xem nào , mái tóc den phủ dài quá mắt phải , sóng mũi cao , mắt màu ánh bặc tuy lạnh nhưng lại hút hồn …..và...

- hiểu chưa em ?

Tiếng nói của anh làm Miên bất giác giật mình, khẽ gật đầu.

- dạ dạ …………..
-Em dùng gì ko?  Coffee hay nước ngọt.
-Dạ, nước lọc thôi ạ.

Nó nhút nhát nhưng dặn phòng phải lấy can dảm dể tìm hiểu sâu hơn về người đàn ông này.
-Lâu rồi em thấy anh hay về nhà rất trễ cỡ 3h sáng.

- ừ , a làm bartender !

Woahhh Chung Đại đoán hay thật, phải kêu thằng này làm nghề xem bói mới đc. Miên suy nghĩ.

Àh, dạ. Mà anh học năm mấy rồi ạ?

- Năm hai !- còn gì nữa không em ?
Anh nhìn thẳng vào Miên, với đôi mắt bạc ấy, Miên biết mình hơi quá, vội vã nói.

- dạ thôi anh nghỉ đi, em về ….

- ừ

Trước khi ra về , Miên ngoái lại và cố nói :

- nếu có chuyện gì em có thể dến phiền anh dược không ?

- ừm ….

Chỉ có vậy mà Miên cười tươi rói như hoa nở từ khi rời khỏi nhà anh cho dến tận khi đi ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro