Chap 2: Tiếp cận.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vài ngày sau đó, Miên phải lo cho kì thi sắp tới nên hay dậy lúc 3h sáng để học bài. Một điều mà Miên ko ngờ đến là.... Miên liên tục gặp lại anh chàng nhà bên ấy, thường xuyên về nhà vào lúc 3h sáng.
Đang thơ thẩn dưới sân trường , thì Miên lại bị giật ngược trở lại bởi cái phát vào vai đau điếng của Chung Đại.

- này , mày sao thế hả ?

Miên chớp chớp mắt :

- chắc tao bị tiếng sét ái tình mày ạ .
Chung Đại im lặng vài giây rồi bật ra cười khinh khích :

- ai , ai làm mày bị sét dánh hả ?

Miên kể lại chuyện hôm qua.

- nghe mày kể thì hắn ta có vẻ đẹp trai nhỉ ? Nhưng sao hắn lại thường xuyên về giờ đó. Tao nghi là...

- là sao hả mày ?

-chắc cũng làm việc gì đó mang hơi hướm ăn chơi lắm dây !

- ý mày là sao
- 3h sáng mà ! xem ra , anh ta có thể phục vụ trong quán bar hay …làm 1 Bartender chẳng hạn !
-anh ấy chứ ko phải XiuMin của cậu đâu mà Bartender

Một ngày đẹp trời nọ, Miên bắt gặp Chung Nhân đang đi bộ trên con đường gần chung cư.

Gi lê den , sơ mi trắng. Thật đẹp mọi thứ thật đẹp vài tia nắng ấm áp nhảy trên đôi mắt bạc kia. Thật đẹp. Gi lê sao, sơ mi trắng sao?  Thú vị đó. Rẽ vào con cửa hàng tiện lợi để mua vài thứ, tạm thời xa anh chàng ấy rồi.

Miên ôm cái cặp lếch lên từng bật cầu thang …khổ , ở chung cư nhiều tầng chi không biết , rõ khổ. Hôm nay đột nhiên thang máy bị hư, Miên lết xác mãi mới đến đc cửa nhà. Lén liếc sang nhà bên cạnh- cửa mở he hé ….Miên khấp khởi mừng mà cũng chẳng biết lí do vì sao mình lại mừng, có lẽ Miên hi vọng gặp lại Chung Nhân 1 lần nữa………

- Umma~~~, con về rồi đây! Miên dõng dạc chào …chợt dể ý thấy nhà mình mọc thêm ra 1 đôi giầy, Miên bước vào:

- nhà mình có khách ạ ….

Ơ ơ , Miên mở to mắt khi thấy người khách dang ngồi đối diện với mẹ mình., nhìn về phía Miên là anh chàng nhà bên Chung Nhân….không sai , cái dáng người cao và đôi mắt màu ánh bạc sắc lạnh.…

- Đây là  Chung Nhân, cậu ấy ở nhà bên đó. Cậu ấy là kiến trúc sư, ở gần nhau lâu rồi nhưng hôm nay cậu ấy mới qua chào hỏi. Con vào đây ngồi nào.
Miên ngượng nghịu ngồi xuống cái ghế bên cạnh : (làm như con gái ko bằng)
- dạ….

- Còn đây là Tuấn Miên con trai bác , mới học lớp 10 thôi …

Anh gật nhẹ dầu , khóe môi hơi miểm cười ….Miên nhủ thầm " đúng là người dẹp , cười cũng đẹp …mà sao dù cười trông anh ấy vẫn cứ buồn buồn thế nào ấy ?! "

Mẹ Miên có vẻ rất hào hứng khi nói chuyện với anh , mẹ còn dặn :

- bác nhờ con có gì kèm cặp cho em nó …từ nay chúng ta là hàng xóm , tối lửa tắt đèn có nhau .

Mọi hôm khó với mấy đứa hàng xóm lắm cơ , mà sao hôm nay dễ chịu vậy , không lẽ …mẹ cũng thích người dẹp trai . Miên cười thầm trong bụng với cái ý nghĩ vớ vẩn ấy .
(Chẳng qua mẹ cậu là hủ đấy, khoái trai đẹp)

Khi anh xin phép ra về , mẹ nói :
- con sang nhà xem Chung Nhân có cần giúp cái gì không , con trai mà phải dọn nhà 1 mình khổ lắm.
-Nhưng con cũng là con trai mà, biết gì đâu ạ.
Tuy nói vậy nhưng Miên vẫn lọt tọt đi qua nhà Chung Nhân.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro