Chap 6: Ngược tâm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

h30 phút , dù buồn ngủ Miên vẫn ráng đợi Chung Nhân về , chẳng để làm gì cả , chỉ để được nhìn thấy cái dáng người mặc gi lê đen , sơ mi trắng quen thuộc…
Tiếng mở cửa từ nhà bên vọng sang , Miên vui vẻ tung cửa chạy ra ngoài ….nhưng ngoài Chung Nhân ra , còn có 1 chị nào đó trông xinh và rất quyến rũ đi cùng , có lẽ chị ấy say nên anh phải đỡ ….rồi chợt , họ hôn nhau . Đứng nhìn họ như vậy hồi lâu, Miên nhẹ nhàng kéo cánh cửa nhà mình lại rồi ngồi bệt xuống đất ….có lẽ với anh, Miên chỉ là 1 đứa trẻ con chưa đủ lớn để yêu…nước mắt ở đâu cứ thi nhau chảy ướt mèm mắt môi,ướt cả tim…..
Sáng hôm sau , Miên ko ra khỏi phòng cũng ko ăn uống.….
Tưởng chừng mọi thứ, mọi tình cảm trong Miên đã sụp đổ,tia sáng của cuộc sống đã tắt.
Tiếng mẹ gõ cửa :
– Miên, Tuấn Miên, coi anh mang sang cho nhà mình cái bánh kem này !
Ko trả lời, cũng ko buồn mở cửa phòng, Miên nằm trên giường quấn mền thoáng nghe tiêng mẹ.
– không hiểu sao mà cả sáng nay nó không chịu ra khỏi phòng , con vào xem dùm bác ….
Tiếng bước chân lại gần phòng Miên ngày càng gần.
– e mở cửa đi, Miên,
….
– nếu e ko mở cửa thì từ h ko được vào phòng anh nữa đâu .
Một lúc sau, cảnh cửa phòng bật mở, trước mắt Chung Nhân là một cậu bé với đôi mắt đẫm nước, mắt đã sưng lên rất nhiều còn đỏ hoe.
– sau e khóc vậy ?
– ư …ư …-Miên sụt sịt.
Anh dưa tay lau nước mắt.. cảm giác lâng lâng khi từng ngón tay thon dài của Chung Nhân lướt trên khuôn mặt ….
– hôm qua....em... thấy anh……
Chung Nhân bật cười tuy có chút đau lòng, nhún vai:
– không phải người yêu dâu!
– thật hả anh ? – bỏ ngay vẻ mặt ủ rũ đầy nước mắt, Miên hồ hởi.
Chung Nhân gật đầu cười nhẹ, đưa tay xoa đầu Miên.
– quà noel muộn !
Trong thoáng chốc , hạnh phúc sáng bừng trên gương mặt Miên, giống như chưa từng có chuyện đau buồn xảy ra.
Miên thích đồ ngọt,càng thích bánh kem, nhưng đây lại là bánh kem của Chung Nhân mang qua.… Chung Nhân ngồi cắt bánh cho Miên ăn. Ngồi nhìn Miên ăn, có thể Miên ko nhận ra nhưng đôi mắt ánh bạc kia,.... Đã bớt một chút buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro