Chương 12: Tin dữ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian trôi qua rất nhanh, mới đó mà đã một tháng nữa đi qua. Mọi việc đều diễn ra một cách êm đẹp, từ học tập cho đến việc làm buổi chiều của cô. Triệu Minh Vỹ vẫn giữ mối quan hệ bí mật giữa hai người, yêu cầu ban đầu cô đã nói không muốn mọi người biết hắn và cô đang ở cùng với nhau. Cô không muốn mình trở thành trung tâm của những lời soi mói, hắn cũng không ép cô, càng ngày càn cưng chiều cô hơn. Có nhiều lúc cô nghĩ rằng, nếu hắn là một người đàn ông bình thường, hai người quen biết nhau không phải nhờ vào giao dịch thì hay biết mấy. Cô có thể yên tâm hết mình tiếp tục ở bên hắn, nhưng những điều cô ước đều không thật, nó là hư vô, là điều mà mãi mãi cô chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.

Riêng về Trần Khanh, anh ta vẫn tiếp tục đến “Vĩnh Chi” nghe cô đàn, nghe cô hát, không làm phiền đến cô cũng chẳng yêu cầu gặp mặt. Lúc ban đầu khi thấy gương măt trầm tĩnh ngồi im lặng nhìn chằm chằm vào Trang, lúc đó cô cảm thấy rất khó chịu. Nhưng dần rồi ngày qua ngày, những ánh mắt đó cô cũng không còn để tâm nữa, hình ảnh hai cơ thể không ngừng quấn lấy nhau đêm hôm đó cũng nhanh chóng trôi nhạt đi trong kí ức. Có lẽ Trần Khanh không xấu như cô nghĩ, chỉ là những loại người như anh ta không biết thế nào là yêu.

Cũng đã gần đến kì thi cuối kì, năm hai cứ lẳng lặng theo những sóng gió trôi qua. Nhìn lại những gì đã bước qua, cô chỉ muốn mỉm cười. Không biết mọi chuyện đến đây có bình lặng kết thúc chưa, hay là bắt đầu cho một cuộc bão táp khác.

“Người đừng quá buông tay vội vàng, rồi lại không nói ra một lời. Em đã từ lâu lắm cho anh hiểu ra lòng em...”

Trang lấy chiếc điện thoại trong túi ra, khẽ nhìn tên hiển thị trên màn hình. “Nhà” Trang vui vẻ bấm nút nhận cuộc gọi, đã ba tuần cô không gọi điện về nhà hỏi thăm tình hình sức khỏe cha mẹ, chắc giờ họ đang rất nhớ cô nên mới gọi điện đến.

“Alô, con nghe nè mẹ.”

“Trang hả con?”. Giọng nói mẹ có chút buồn bã.

“Vâng.Mẹ có chuyện gì sao? Con nghe giọng mẹ lạ lắm.”

Đầu dây bên kia im lặng một lúc sau mới lên tiếng: “Cha con... Cha con ông ấy bị tai nạn khi làm công trình, bây giờ ông ấy yếu lắm. Con có thời gian thì về thăm cha đi”. Kèm theo giọng nói là tiếng thút thít của mẹ.

“Bụp...” Chiếc điện thoại màu vàng sáng bóng rơi một cách tự do xuống chân cô.

Tim Trang khẽ đập nhanh, có cái gì đó nhoi nhói làm đôi chân đang đứng vững của cô khụy xuống nền sàn lạnh lẽo. Cha cô làm công nhân xây dựng cho một công ty nhỏ dưới quê, tính ra thì cũng chỉ nuôi hai mẹ con sống qua ngày. Công việc đó rất cực, cô còn nhớ lúc nhỏ mẹ thường hay dùng dầu xoa bóp vai và chân cho cha. Trên làn da màu đồng làm lụng theo năm tháng xuất hiện những vết chai, vết bầm tím đen khắp người. Nhiều lúc thương chồng cô thấy mẹ ngồi khóc, tuy mẹ không nỡ nhìn thấy cha cực khổ như thế nhưng chẳng còn cách nào khác.

Trang cố gắng lấy lại tinh thần, nhặt điện thoại lên áp vào tai: “Con biết rồi... Con sẽ về liền. Mẹ à! Mẹ đừng khóc nữa, cha nhất định không có chuyện gì đâu.”

“Ừhm. Con mau về đi, cha con nhớ con lắm đó Trang à.”

“Con sẽ lập tức về.”

***

Trang về quê ngay sau khi cuộc điện thoại báo tin dữ đó kết thúc, trước khi đi cô chỉ kịp gọi điện thoại báo cho Quyên biết và nhờ cô ấy đến trường thông báo với thầy chủ nhiệm. Ngày hôm đó trời mưa tầm tã, cô ngồi trên chiếc xe đò mà ánh mắt cứ nhìn xa xăm ra bên ngoài khung cửa sổ. Đôi tay ôm chặt lấy chiếc túi xách, chỉ mong cơ thể vốn đang lạnh giá có thể lấy lại một chút hơi ấm.

Cái ngày cô rời khỏi nơi này lên Sài Gòn cha cô đã dặn, ông nói: “Con gái lớn rồi làm việc gì đó cũng phải biết suy nghĩ trước sau, trên đó không phải như dưới quê mình, hiền lành sống qua ngày là được. Con phải biết lòng người khó lường, đi ra ngoài xã hội cũng thế, đừng để làm việc gì đó rồi cả đời phải hối hận. Cha tin con, con nhất định sẽ làm được. Khi học xong rồi đừng dừng chân trên đó nữa, con còn có nhà, ngôi nhà này luôn chờ con quay trở về.”

Những lời cha nói rất đúng, cô liệu có thể sống bình an trên mảnh đất đầy sự tham vọng này bao lâu, 10 năm, 20 năm, hay là cả đời. Nhưng giờ đây cô nghĩ những điều đó không còn quan trọng nữa, cái quan trọng nhất bây giờ đó chính là chỉ cần cô chịu đựng trong 2 năm nữa, qua 2 năm này mọi thứ sẽ chấm dứt, cuộc sống trước đây của cô sẻ quay về. Cô lại có thể là cô, là Tuyết Trang năm 18 tuổi hồn nhiên xinh đẹp nhất.

Chuyến xe về tới bến trời cũng đã về chiều, suốt ba giờ đồng hồ ngồi co ro trên chiếc ghế không mấy thoải mái làm tay chân Trang rụng rời, mặc cho cảm giác khó chịu đó truyền đến, cô bao xe ôm lo lắng đi về nhà.

Mọi thứ vẫn còn như cũ, mẹ cô đang ngồi rửa chén trên sàn nước cạnh bên nhà, bà cầm thao chén đứng lên thì vô tình thấy Trang. Nét cười hiền hòa hiện lên trên mắt bà, cả hai đều im lặng không nói gì. Bước vào cửa nhà cô thoáng nhìn thấy chiếc xe lăn màu trắng nằm cạnh chiếc giường cũ kĩ, trên chiếc giường đó là hình bóng người cha quen thuộc ngày nào. Ông đắp chăn nhắm mắt ngủ yên lành, đôi mày thi thoảng khẽ chau lại. Đến lúc ngủ mà cha vẫn không thể ngon giấc, cô biết cha đang lo lắng điều gì. Nay cha bệnh, mọi gánh nặng đều nằm trên vai người mẹ trên mặt thoáng đã có vết nhăn, ông thương vợ, thương con, giờ phút này ông cảm thấy mình thật vô dụng.

Cô ngồi xuống bên giường, cầm lấy chiếc khăn nằm trong chậu nước vẫn còn ấm bên cạnh, nhẹ nhàng lau mặt cho cha. Bàn tay cô lướt nhẹ, trong mơ hồ cô vẫn có thể cảm nhận được mình đang run rẩy. Cô quỳ gối, định giúp cha bóp chân, lúc trước mỗi lần cha đi làm về mệt cô đều làm như thế. Nhưng bàn tay cô chợt khựng lại, động tác quen thuộc thường ngày bỗng chốc khiến cô tựa hồ không ngồi vững. Phía sau lưng, cô chợt nghe thấy tiếng mẹ khóc nhỏ. Trang cố gắng bình tĩnh, kéo chiếc chăn mềm lên.

“Gào thét” là âm thanh lúc này trong lòng cô, những cuộn băng gạt quấn đầy trên gối, đôi chân chắc khỏe ngày nào nay chỉ còn một khoảng trống không. Trang đưa tay ôm chặt lấy miệng kìm nén tiếng hét thất thanh vừa thoát ra cổ họng, cô không tin nổi mọi chuyện đang xảy ra, ánh mắt trừng lớn quay sang nhìn mẹ đăng ôm lấy vai mình.

Một giọt, hai giọt, ba giọt... Những ánh nước mằn mặn không ngại thi nhau lần lượt rơi xuống má cô. Mẹ khẽ lau đi từng giọt nước mắt, nghen ngào nói: “Ngày đó công trình đang thi công trên lầu năm, cha con đang xây bức từng ngoài cùng thì trụ xi măng trên đầu đỗ xuống. Vì xung quanh không có cây chắn nên ông ấy ngã từ trên cao, những thanh xi măng vừa ráo cùng khúc cây gỗ chắn khá to cũng theo đó đè lên chân cha con. Lúc được đưa vào bệnh viện ông ấy chảy rất nhiều máu, vì phần xương đã vỡ vụn nên không thể ghép lại, đành phải cưa chân.”

“Mẹ...” Cô không nói nên lời, đôi tay run rẩy ôm chặt lấy eo bà.

Bà nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, cha con tỉnh dậy sẽ rất đau lòng.”

Trang gật đầu: “Con sẽ không khóc, không khóc nữa.” Cô đưa tay lau sạch nước trên mặt mình, cúi nhìn gương mặt xanh xao của cha mỉm cười một cách thê lương.

Mọi sinh hoạt của cha đều bị giới hạn trên chiếc giường, ông không thể nói được vì phần đầu bị chấn động mạnh, nhưng ông vẫn có thể nghe, có thể nhìn và biểu hiện cảm xúc của mình qua ánh mắt và nụ cười. Chiều về cô đỡ cha ngồi xuống xe lăn, đẩy ông ra trước cửa hít thở không khí trong lành, mẹ đang ngồi nấu cơm sau bếp, mùi thịt gà kho thơm thoang thoảng làm bụng cô kêu lên. Trang mỉm cười xấu hổ gãy đầu nhìn cha.

“Mẹ làm đồ ăn ngon quá, con đói.” Cha cũng cười, một nụ cười đầy vui vẻ, nhưng cổ họng ông khàn đặc, không thể trả lời cô. Trang về quê đã được ba ngày, trong ba ngày này cô và cha đều giao tiếp với nhau bằng ánh mắt và cử chỉ. Trong thời gian này mẹ không cần đi làm thuê nữa vì khi về cô đã đem một ít tiền còn sót lại trong ví, Triệu Minh Vỹ vẫn hàng tháng chuyển tiền vào tài khoản cho cô, nhưng trước nay cô chưa từng đụng đến nó. Hiện tại và sau này đều như thế.

Trang đứng sau lưng cha, nhẹ nhàng xoa bóp bã vai đã lạm lụng vất vả nhiều năm trời. Ở quê không khí rất trong lành, ra ngoài sân hít thở cũng rất thoải mái. Thấy tinh thần cha tốt tâm trạng cô đều vui hẳn lên, mẹ bảo suốt một tuần liền khi bị thương cha chỉ giương ánh mắt đau đớn nhìn mẹ. Lúc mới thấy cô ngồi bên giường ông đã rất ngạc nhiên, con gái đi học xa rất lâu không về nhà, cha mẹ lại không thể lên thăm, con vì việc học cũng không thể quay về. Nay nhìn thấy con gái mình đang ngồi đối diện, ánh mắt mang theo lớp sương mù mờ khó thấy, nhẹ nhàng lau đi những vệt mồ hôi nằm trên má ông. Cảm xúc đó Trang có thể hiểu được, cảnh hai cha con xa nhau lâu ngày gặp lại không ngờ ngay cả cái ôm ông cũng không làm được.

Thấy Trang muốn khóc mà không dám khóc làm khóe mắt ông đỏ lên, hàng nước nóng hổi men theo vết nhăn đuôi mắt chảy dài xuống gối ướt một mảng.

“Bé Trang, cơm mẹ làm xong rồi. Đẩy cha vào nhà ăn đi con.” Giọng mẹ từ trong bếp vọng ra, cô mỉm cười nhìn cha rồi đẩy ông vào trong nhà.

Sau khi ăn cơm xong Trang đem điện thoại đi sạc rồi mở nguồn, màn hình nhanh chống hiển thị tin nhắn của Quyên, cô ấy nói tình trạng sức khỏe của Vy đã đỡ hơn nhiều rồi, cô không cần lo lắng, khi nào cha khỏe rồi hẳn lên cũng được. Bài trên lớp Quyên sẽ chép giúp cô. Khi trả lời xong tin nhắn cô định ra phụ mẹ rửa chén thì điện thoại bỗng nhiên đỗ chuông.

“A lô.”

Giọng nói bên kia có chút tức giận: “Mấy ngày nay em đi đâu?”

Trang khẽ chau mày, mấy ngày nay gấp quá cô quên mất. “Dưới quê có chuyện đột xuất nên tôi phải về gấp, quên mất chuyện nói với anh.”

“Quên mất, em nói hay đấy”. Triệu Minh Vỹ lạnh lùng nói, ba ngày trước không thấy cô đến hắn đã điện thoại cho cô nhưng lại không liên lạc được. Hắn cũng không điện nữa, chờ cô đến giải thích. Rồi ngày tiếp theo, cũng không thấy bóng dáng cô xuất hiện, hắn cảm thấy tâm trạng không được mấy vui vẻ, định rằng nếu ngày mai cô không đến hắn nhất định sẽ tìm cô tính sổ. Cho đến lúc sáng hắn vẫn không liên lạc được với cô, trong lòng thầm nghĩ không biết cô có gặp chuyện gì nguy hiểm hay không, cách hai tiếng lại gọi điện thoại một lần, cuối cùng cũng đã liên lạc được với cô, trái lại với tâm trạng lo lắng bao ngày nay cô lại trả lời hắn hai chữ “quên mất”. Thật đáng giận.

“Tôi...”. Trang ngập ngừng, nhận ra người có lỗi là mình. “Tôi xin lỗi.”

Đây là lần đầu tiên cô nói xin lỗi Triệu Minh Vỹ, ngữ khí nói chuyện của hắn làm cô cảm giác như được quan tâm một cách đặt biệt, nếu như đây không phải là cuộc giao dịch, có thể cô đã động tâm. Nhưng đáng tiếc, giọng nói kia không phải xuất phát từ lo lắng mà là sự tức giận, tức giận vì món đồ chơi của mình lại biến mất không rõ tung tích. Cô tự cười nhạo chính bản thân mình, tự cho mình đa tình.

Nghe ba chữ “tôi xin lỗi” của cô, lòng hắn chợt mềm hẳn. Giọng nói cũng trở nên ôn hòa hơn.

“Cuối cùng là xảy ra chuyện gì khiến em về gấp như thế?”

Trang không định giấu hắn nên cũng thẳng thắng trả lời: “Cha tôi bị tai giạn lao động, hiện tại không thể đi được. Dưới quê lại chẳng có ai, nên tôi phải về phụ giúp mẹ.” Tiếng cô ngày càng nhỏ dần, hắn không khó nhận ra được cô đang cố kìm nén cảm xúc của mình.

Hắn trầm ngâm một lúc, rồi lên tiếng: “Ừhm, sau này có chuyện gì nhớ nói cho tôi biết. Tôi không muốn chuyện tương tự như thế này xảy ra. Em hiểu không?”

“Tôi biết rồi.”

“Được rồi, tôi còn có việc. Tạm biệt.”

Nói xong hắn không đợi cô trả lời liền cúp máy, trong suốt thời gian qua hắn thật sự cảm thấy rất thỏa mãn. Trang chưa từng chọc giận hắn, cô ngoan ngoãn nghe lời, mỗi đêm cô đều đến bên hắn chưa từng rời xa. Triệu Minh Vỹ cũng đã quen với việc hòa cùng hơi thở với cô, bên cô hắn cảm thấy mình không còn cô đơn như trước nữa, nhưng đó chỉ là cảm giác, cảm giác nhất thời của một người đàn ông đối với một người đàn bà mà thôi.

***

Triệu Minh Vỹ ngồi trong phòng làm việc, tay xoay bút, trầm tư. Ba ngày không được gặp Trang, hắn cảm thấy trong lòng mình trống vắng. Hắn cũng không còn tìm đàn bà bên ngoài, tối đến sẽ có người làm ấm thân thể hắn. Trong những ngày thiếu bóng dáng nhỏ nhắn đó, hắn chợt nhận ra mình đã sớm quen với việc có cô bên cạnh. Cô không giống bọn họ, nịnh bợ, muốn lấy lòng hắn. Cô chỉ lạnh nhạt đối xử với hắn, không quan tâm hắn nghĩ gì, cô chỉ biết làm nghĩa vụ của một tình nhân nên làm. Việc khiến cảm xúc của Trang thay đổi mỗi khi Triệu Minh Vỹ có hành động nào khác thường càng khiến hắn sinh hứng thú, hắn xem những việc cỏn con đó làm niềm vui trong cuộc sống. Khi chúng ta không là gì của đối phương thì cho dù có làm bất cứ điều gì đi chăng nữa, cũng không thể khiến đối phương thay đổi cảm xúc vì mình, chỉ có người được để tâm tới mới có thể, hắn là đang dùng đạo lý này “Lấy lùi làm tiến, lấy việc chọc giận cô làm tăng giá trị của bản thân mình.”

“Cạch.” Cửa phòng mở ra, Minh Quân bước vào.

“Anh tìm em có việc gì à?” Minh Quân ngồi xuống chiếc ghế trước mặt hắn, mỉm cười.

Triệu Minh Vỹ lắc lắc tay, gõ cây bút xuống mặt bàn, khẽ nói: “Anh muốn cậu điều tra giúp một chuyện. Trong vòng ngày hôm nay, cậu phải báo cáo cho anh những hoạt động trong ba ngày qua của Tuyết Trang - người đàn bà của anh, đi đâu? Làm những gì? Và ở với ai?”

Minh Quân khẽ chau mày, thích thú nhìn Triệu Minh Vỹ: “Từ khi nào anh quản lí người đàn bà của mình kĩ càng thế? Không phải hôm qua còn có người nói không thèm quan tâm đến sao, chỉ là “gái” thôi mà, anh muốn lúc nào mà chẳng có. Nếu thấy trống trãi thì cứ nói với người em này một tiếng, đảm bảo 15 phút sau, các cô em xinh đẹp đều đứng trước cửa chờ anh ra lệnh để “thị tẩm.”

Triệu Minh Vỹ nhìn Quân, nheo mắt: “Hình như dạo này anh thấy cậu nhiều chuyện hơn lúc trước thì phải?”

Minh Quân xua tay: “Không... không, người anh em, chỉ là quan tâm tới anh thôi mà. Không cần căng như thế, coi như em chưa nói gì với anh đi”

“Vậy thì mau đi đi.”

“Em sẽ điều tra ngay.” Nói xong Minh Quân đi ra khỏi phòng làm việc, miệng không quên lầm bầm “Đàn bà thôi mà, làm gì dữ vậy?”

Tầm 6 giờ chiều, Minh Quân đem tất cả những tài liệu điều tra được đưa cho Triệu Minh Vỹ. Ngày đầu tiên, cô chỉ quanh quẩn trong nhà, chăm sóc cha, cùng mẹ nấu cơm. Ngày thứ hai, cũng như ngày thứ nhất. Ngày thứ ba, cô cùng mẹ đưa cha lên bệnh viện tỉnh kiểm tra sức khỏe. Kèm theo mọi thông tin đó là kết quả chuẩn trị của ông Nguyễn Văn Liêm từ bệnh viện Chợ Rẫy. Bệnh tình khá nặng, chân không thể di chuyển, ý thức vẫn còn nhưng không nói được.

Khi đọc xong những tài liệu được đưa đến, Triệu Minh Vỹ rơi vào trạng thái trầm mặc. Nghe giọng nói qua điện thoại của Trang, hắn có thể cảm nhận được một áp lực nặng nề của cô, những ngày qua, hắn không biết cô phải chịu bao nhiêu khổ cực. Vậy mà, cô lại chẳng nói cho hắn biết tất cả mọi chuyện, một mình chịu đựng. Nhưng hắn thật sự đã quên một điều, hắn không là gì phải khiến cô thành thật tâm sự tất cả. Hắn chỉ là người dưng, thậm chí còn là kẻ phá hoại cuộc đời cô.

“Chuẩn bị xe về Tiền Giang ngay lập tức.” Triệu Minh Vỹ ngồi trên ghế, tay cầm sấp hồ sơ, ra lệnh cho Minh Quân.

Minh Quân khẽ chau mày, khó hiểu nhìn hắn: “Anh định xuống quê cô ấy ngay bây giờ sao? Còn công việc trên đây thì như thế nào?”

Triệu Minh Vỹ ngước mắt lên nhìn Quân: “Anh bảo thì cậu cứ làm đi, anh tự có cách giải quyết. Không phải vẫn còn có cậu sao?”

“Anh...” Quân Minh vừa định nói gì đó, nhưng lại bị Triệu Minh Vỹ chen ngang.

“Không nhưng nhị gì hết, cậu mau đi chuẩn bị cho anh ngay lập tức nếu không muốn bị sa thãi.”

“...” Minh Quân nghe hai từ “Sa thải” lập tức ngậm miệng lại, ngoan ngoãn làm nhiệm vụ cao cả của mình. Anh không biết từ khi nào Triệu Minh Vỹ lại có những hành động hồ đồ như thế, vì một người đàn bà chăng? Thật bất ngờ cho câu hàng loạt câu hỏi ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro