Chương 13: Tôi không muốn nhìn thấy em khóc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nắng trưa nóng gay gắt, Trang mặc một chiếc áo bà ba khoác bên ngoài, tay phải cầm bát, tay trái cầm nắp thùng, thò tay vào múc nửa bát gạo cho vào cái nồi nhỏ để nấu cháo. Mẹ cô đã đi mần cỏ mướn cho thím Hai từ sáng, chắc có lẽ đến chiều mới về, lát nữa nấu cháo xong cô còn có nhiệm vụ đem cơm ra ngoài bờ cho mẹ. Nắng thế này, thân mẹ gầy guộc phải đội nón lá, cậm cụi mần cỏ cho người ta. Cũng may vườn đó là vườn của thím Hai, thím cũng ra mần chung với mẹ, hai người nói chuyện cùng nhau, mẹ cô cũng đỡ buồn và suy nghĩ vẫn vơ một mình.

Mấy ngày qua có khá nhiều cô chú trên công trình ghé qua thăm cha, người thì cho gạo, người thì dúi vào tay mẹ 100.000, 200.000 ngàn. Cô chú nói, tuy không giúp ít được bao nhiêu, nhưng cũng là lòng thành, mong bà có thể nhận lấy. Nghe họ nói vậy, mẹ cô cũng không từ chối, nhận lấy mua thuốc cho cha.

“Chị Trang ơi!”

Nghe thấy tiếng thằng Tý gọi, Trang từ trong nhà bếp chạy ra thì nhìn thấy trên tay nó cầm một rổ rau muống vừa mới hái được vẫn còn đọng hơi nước, quần áo trên người lấm lem, miệng cười toe toét bước nhanh về phía cô.

“Mẹ em dặn hái rau đem qua cho chị luộc,hàng này vừa thơm, vừa ngon, vừa bổ, vừa chất lượng. Em mà hái là chị khỏi chê.” Thằng Tý tay chống nạnh, hất cằm lên tự đắc. Hồi khi còn ở quê, nó với Quyên cũng thường hay qua nhà cô chơi, thằng nhóc này tuy hơi nghịch ngợm nhưng rất dễ thương, nhiều lúc hai đứa lớn như bọn cô bị nó chọc cho cười lên xuống.

Trang tiến lên, cầm lấy rổ rau, miệng cười cười, giọng nói mang theo chút trêu đùa: “Ừ. Anh Tý chuột mà, nghe danh đã lâu, tài hái rau không ai sánh bằng. Rau muống với rau răm còn nhầm, điều này ai bì lại.”

“Sao chị cứ đem chuyện cũ ra ghẹo em quài vậy? Em giận.”

Thằng Tý bị cô chọc cho tức xanh mặt, giậm chân quay đầu chạy một mạch về nhà. Hồi nó còn nhỏ, đi hái rau cùng cô và Quyên. Nhìn thấy cọng rau nàodài dài nhọn nhọn là khăng khăng nói rau muống hết, sau này sự kiện đó biến thành đề tài trêu chọc của bọn cô. Lần nào nghe nhắc đến sự tích xấu hổ không thể nào quên được, nó đều tức giận đến mặt mày tái xanh.

Trang cười tươi nhìn theo bóng lưng nhanh chong biến mất sau cua quẹo, rồi lắc đầu ôm lấy rổ rau bước xuống nhà bếp. Tình hình gần đây của cha không được tốt cho lắm nên mẹ cô rất buồn rầu, nằm viện thì cha không chịu, nhất quyết đòi về nhà, ông nói ông ghét cái mùi thuốc đầy chết chóctrong đó. Bác sĩ cũng cho phép gia đình đưa ông về chăm sóc, không ai biết được nguyên nhân bên trong đó ngoài mẹ cô. Nhưng khi hỏi bà lại nhất quyết giữ kín, bà bảo cô đừng lo lắng, bà tự biết mình cần phải làm gì.

Nhìn sắc mặt ngày một xanh xao của cha, Trang thấy rất sợ hãi. Có lẽ ông cũng cảm nhận được điều khác thường trong cơ thể mình, ông cười với cô nhiều hơn trước. Mỗi tối, cô đều đưa ông ra ngoài sân ngắm sao, mẹ thường đứng phía sau lưng cô, ánh mắt ngậm ngùi cúi xuống.

Trang đang lặt rau thì tiếng thằng Tý chuột vốn đã chạy mất hút vang lên: “Chị Trang ơi, có anh đẹp trai nào tìm chị này.”

Trang nhướng mày, thầm nghĩ thằng ranh con này bị cô chọc có một chút mà đã nghĩ ra cách khác trêu lại cô. Ở dưới quê, mấy đứa con trai chung lớp khi xưa, đứa thì đi học đại học trên tỉnh, đứa thì đi học sửa xe, số ít thì đi hợp đồng lao động bên nước ngoài. Lấm lem bùn đất nhiều năm, lấy đâu ra anh chàng đẹp trai nào trên trời rơi xuống tìm cô được chứ. Nghĩ thế Trang bèn mặc kệ lời nói của thằng Tý, tiếp tục công việc đang dang dở của mình.

“Em định không gặp mặt tôi đấy à?”

Bỗng giọng nói quen thuộc từ đằng sau truyền đến, mang theo đó là tiến bước chân nhẹ nhàng. Trang khẽ chấn động, quay nhanh người lại, ngước đầu nhìn lên người đàn ông cao ngạo đang đứng trước mặt.

Miệng cô lấp bấp, nói: “Sao anh lại ở đây?” Không phải giờ này Triệu Minh Vỹ đang trên thành phố làm việc sao? Tại sao hắn lại biết nhà cô, cô từng nhớ mình chưa hề tiếc lộ mất cứ thông tin nào về quê nhà cho hắn.

Triệu Minh Vỹ nhìn vẻ mặt bất ngờ của Trang, mỉm cười đi lại phía cô, nói nhỏ: “Thấy nhớ em nên tôi xuống đây thăm. Em... có cảm động không?”

Nhìn thấy vẻ mặt nửa cười nửa không của hắn, lời vừa định nói ra trong cổ họng nhanh chống bị tắc nghẹn lại, thốt không thành lời. Cô chau mày nhìn Triệu Minh Vỹ, hắn làm chuyện gì cũng khiến cô không thể hiểu nổi. Hắn thật sự nhớ cô hay nhớ thân thể cô, nhiều ngày qua không gặp, hắn không phải có thể đi tìm những người đàn bà khác sao? Tại sao lại nhất định phải xuống đến tận Tiền Giang, hay hắn là thật sự quan tâm?

“Em lại nghĩ lung tung gì rồi, không định mời tôi vào nhà sao?” Hắn nheo mắt, nhìn chằm chằm vào Trang.

Nhìn thấy không khí căng thẳng của hai người, thằng Tý biết mình đã trở thành không khí, liền nhanh chống rút về: “Ha ha. Hai anh chị cứ nói chuyện, em biến đây.” Nói xong, nó không đợi Trang trả lời đã chạy như bay về nhà, ra đến đầu ngỏ còn không quên nhiều chuyện ngoái cái đầu lại nhìn.

Trang dở khóc dở cười bỏ cọng rau trên tay xuống, dẫn hắn lên nhà trên.

Triệu Minh Vỹ vừa đi vừa quan sát ngôi nhà, nền gạch tàu, mang phong cách cổ xưa. Còn có những vật dụng mà đã rất lâu mà hắn không còn nhìn thấy nữa, chỉ có dịp được quan sát trên màn hình ti vi chiếu về những bộ phim thời xưa. Hắn cũng từng đoán rằng nhà cô nhất định rất đơn sơ, nhưng khi đi vào rồi mới biết, ngôi nhà nhỏ này rất ấm cúng, mang theo thoang thoảng hương vị gia đình mà chính ngôi nhà to lớn của hắn chưa bao giờ có được.

Chính giữa nhà là chiếc bàn dài, bằng gỗ, tuy không tinh xảo nhưng cũng khá đẹp. Thấy Triệu Minh Vỹ chú tâm quan sát chiếc bàn, Trang thuận miệng lên tiếng.

“Bàn này là chính tay cha tôi đóng, phải bỏ ra rất nhiều thời gian mới hoàn thành. Cũng là vật giá trị nhất trong ngôi nhà này.” Giọng nói Trang buồn buồn, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vuốt ve mặt bàn. Nó giá trị là vì cha cô là người đóng thành nó, bỏ ra không ít công sức.

“Ừhm, vật giá trị này rất đẹp.” Nhìn thấy nét buồn trên mặt Trang, Triệu Minh Vỹ khẽ thở dài trong lòng. Xem ra bệnh tình của cha cô rất nặng, nếu không, lời nói của cô cũng không nặng nề như thế.

Trang mỉm cười, mời Triệu Minh Vỹ ngồi xuống ghế, rót trà đưa cho hắn.

Triệu Minh Vỹ nhìn Trang, khẽ hỏi: “Tình hình cha em sao rồi?”

Trang nói với giọng buồn buồn: “Vẫn như thế, không chuyển biến gì cả.”

“Tại sao không để trên Chợ Rẫy tiếp tục điều trị mà đem ông ấy trở về?” Hắn khó hiểu.

Trang ngước đôi mắt ngân ngấn nước lên nhìn Triệu Minh Vỹ, giọng nói khàn khàn: “Cha không còn nhiều thời gian nữa, ở trên đó rất lạnh, mùi thuốc khử trùng sẽ khiến cha khó chịu. Thay vì để ông chịu khổ, thì đem về cho ông sống những ngày tháng thanh thản cuối đời không phải tốt hơn sao?”

Triệu Minh Vỹ chau mày, tức giận nói: “Tại sao em không nói bệnh tình của cha em với tôi, tôi có thể mời bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho ông ấy.”

Trang lập tức trả lời: “Tôi không cần sự thương hại từ anh.” Tôi không muốn mình mắc nợ anh, mắc nợ một người đàn ông xấu xa, chỉ xem tôi như một con điếm đem ra chà đạp. Nhưng những điều đó đều bị cô nuốt ngược vào trong, không thể nào nói ra được.

“Em...” Triệu Minh Vỹ vừa định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt của Trang thì lập tức im bặt.

“Khụ... Khụ.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro