Chương 13.2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cha...”

Lúc này hắn mới để ý đến chiếc giường nằm bên cạnh khung cửa sổ, nơi đó xuất hiện bóng dáng một người đàn ông đang nằm, lồng ngực vì ho không ngừng mà co giật. Trang nhanh chống chạy về phía ông, đưa tay đỡ người ông dậy. Cô lo lắng vỗ nhẹ xuống người cha, mang theo những giọt nước mắt sớm đã tràn ra khóe mi. Triệu Minh Vỹ thấy thế cũng bước lại gần phía cô.

“Để tôi.” Nói xong hắn liền nhanh chống ngồi xuống, kéo bàn tay đang đặt trên lưng ông của cô ra. Do Trang là con gái nên lực vỗ không mạnh bằng Triệu Minh Vỹ, hắn bình tĩnh làm từng động tác giống như Trang vừa làm, nhưng lại thành thục hơn. Chưa đến 5 phút, cơn ho của cha cô cuối cùng cũng ngừng lại. Trang thấy cha không còn khó chịu nữa, giờ phút này mới yên tâm thở phào một tiếng.

“Cám ơn anh.” Trang đắp chăn lại cho cha, rồi quay sang nhìn Triệu Minh Vỹ nói khẽ.

Triệu Minh Vỹ cười nhẹ: “Không cần khách sáo.” Thấy thái độ của cô đối với hắn chẳng khác nào người xa lạ, hắn có chút khó chịu. Ít nhiều hai người cũng đã bên nhau hơn ba tháng, cô hiện tại cũng không cần phải trưng bộ mặt lạnh nhạt đó ra.

Trang nhìn gương mặt không mấy vui vẻ của hắn, liền chuyển đề tài: “Anh ăn cơm chưa?” Mọi ngày giờ này, hắn thường chưa ăn cơm chiều.

“Em nghĩ tôi còn có thể nghĩ đến chuyện ăn cơm, khi đang gấp gút chạy xuống đây tìm em trong lúc trời nắng chang chang như thế này sao?”

Trang cúi đầu, nói: “Vậy anh đi theo tôi xuống nhà bếp, cơm trưa tôi nấu rồi.” Nói xong cô xoay người đi xuống, hắn khẽ mỉm cười, cũng không trả lời lập tức đi theo.

Ăn cơm trưa xong hắn tiếp tục công việc nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp của Trang, lâu lâu lại thêm vào mấy câu khiến tâm tình cô tốt hơn so với những ngày trước. Trang nấu cháo xong liền bưng lên đúc cho cha, khi làm xong tất cả công việc cô mới quay lại nhà bếp, bỏ cơm vào trong cái hộp mủ màu trắng, đậy nắp kín lại, đội nón lá chuẩn bị ra khỏi nhà.

“Em đi đâu vậy?” Triệu Minh Vỹ thấy cô không thèm để ý đến mình, khó chịu hỏi.

Trang quay đầu lại nhìn hắn, thở dài: “Tôi đem cơm ra bờ cho mẹ, trời đang nắng gắt, anh ở nhà đi.”

Triệu Minh Vỹ nhíu mày, khó hiểu hỏi: “Mẹ em làm gì ngoài bờ thế hả, trời như thế này không sợ bị cảm nắng sao?”

Trang cười tự giễu: “Mẹ tôi không giống như mẹ anh, bà phải mần cỏ mướn cho người ta. Trưa không thể về thì tôi phải có nhiệm vụ đem cơm ra cho mẹ, anh ở trên thành phố từ nhỏ đến lớn, ăn sung mặc sướng thì làm sao biết được những chuyện cỏn con này. Thôi không nói với anh nữa, tôi đi đây.”

Thấy Trang sắp quay người đi, Triệu Minh Vỹ liền nói: “Tôi cũng đi.”

“Anh theo làm gì?”

“Em không cần quan tâm.”

Trang xem hắn như trưa nắng rảnh rổi, không tiếp tục hỏi nhiều, lạnh nhạt nói: “Tùy anh.”

***

Hai tuần sau.

Triệu Minh Vỹ ở nhà cô thấm thoát cũng đã hai tuần, cô không nghĩ rằng hắn có thể chịu ở trong căn nhà nhỏ của cô mà không một chút phàn nàn và lại lâu như thế. Hằng ngày cô đi giặc quần áo, hắn cũng làm nghĩa hiệp, ra tay tương trợ. Ban đầu nhìn túi đồ của Triệu Minh Vỹ, cô còn tưởng bên trong toàn chứa đồ vest, áo sơ mi, nhưng khi nhìn những bộ đồ hắn mặc, cô hoàn toàn bất ngờ. Quần dài, áo thun, phong cách đơn giản, trông rất phù hợp với vùng quê hẻo lánh như thế này.

Có lẻ bản chất Triệu Minh Vỹ không xấu xa như cô thường nghĩ, do hoàn cảnh, môi trường sống từ nhỏ quá hoàn hảo nên hắn mới có thái độ lạnh lùng, thích điều khiển người khác. Nhưng khi tiếp xúc, hòa nhập, cô có thể cảm nhận được sự thiếu thốn tình cảm gia đình phát ra từ ánh mắt đó. Mỗi khi mẹ cô gấp thức ăn vào bát, hay mỉm cười khen hắn vài câu, hắn đều tỏ ra rất vui vẻ, còn nói với cô rằng, hắn thật sự xem mẹ cô là mẹ ruột của chính bản thân mình.

Nhà giàu - có đủ mọi thứ về vật chất.

Nhà nghèo - có đủ mọi thứ về tinh thần.

Khi chúng ta sinh ra trong một gia đình giàu có, đương nhiên tiền, địa vị sẽ không còn là trở ngại. Nhưng chúng ta sinh ra từ một gia đình nghèo khổ, chúng ta chỉ có được tình thân, sự yêu thương từ cha mẹ, và đặc biệt là khả năng đối mặt với khó khăn mà những kẻ con nhà giàu, sống trong nhung lụa không thể nào có và chịu đựng được. Mỗi giai cấp sẽ có một thế mạnh riêng, một người có thể mạnh từ vẻ bề ngoài, còn một người có thể mạnh từ sâu trong tâm hồn.

Hắn - Triệu Minh Vỹ cũng như thế. Hắn khao khát có một gia đình xung túc, không có tranh giành, không có mưu mô, chỉ có tình cảm của người đối với người.

Và thế, đó là ước mơ và cũng là thế giới của những kẻ giàu có.

Cuối cùng Triệu Minh Vỹ cũng không thể ở lại nơi thanh tịnh, thoải mái này được nữa. Mỗi ngày Minh Quân đều không ngừng điện thoại, hối thúc hắn về. Những lúc đó hắn đều tắt máy, nhưng đến hôm nay hắn cũng không thể làm ngơ, bỏ mặc một mình Quân trên đó được và cũng nên chấm dứt giai đoạn bình yên này.

Triệu Minh Vỹ trở về thành phố chưa đến ba ngày, bi kịch bắt đầu xảy ra.

“Ông ơi... Ông ơi.” Tiếng hét không ngừng vang lên trong nhà làm tim Trang đập mạnh. Hình ảnh đang diễn ra làm cô không kìm được tiếng la thất thanh.

“Cha...” Ông nằm trên đất, miệng không ngừng tuôn ra những dòng máu đỏ. Mẹ ngồi bệt bên cạnh, ôm lấy mặt cha hoảng loạn kêu gào. Cha mẹ thằng Tý cùng những người xung quanh nghe thấy liền chạy qua, cô không biết cha được đưa đi bệnh viện như thế nào, cô chỉ biết tâm mình lạnh hẳn, thì ra cảm giác sắp mất đi người thân là như thế này. Đau... đau không thể nào tả được.

Mùi thuốc khử trùng vang ngập trong bầu không khí chết chóc, mẹ dựa đầu vào vai cô, ánh mắt dán chặt vào cánh cửa phòng cấp cứu vẫn còn sáng đèn. Cha cô vào trong đó đã được hai tiếng, không có người ra cũng không có người vào, im lặng đến ghê sợ. Người của công ty cũng được cử đến, bên họ chịu toàn bộ chi phí chữa trị. Hiện tại những chuyện đó đối với cô và mẹ đã không còn quan trọng nữa, mọi thứ được gọi là chịu trách nhiệm cũng chẳng thể làm cha cô khỏe mạnh như trước.

“Cạch.” Cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, cha cô cũng được đưa ra theo phía sau. Tấm vải màu trắng tinhche khuất gương mặt ông, thời gian nhanh chóngdừng lại khi sáu chữ “Xin chia buồn cùng gia đình” của bác sĩ vang lên.

“Mẹ ơi... Mẹ.” Không chịu được cú sốc bất ngờ, thân hình mẹ cô chao đảo rồi nhanh chống ngất đi.

***

Cái lạnh giá của đêm về làm toàn thân Trang run rẩy, nước mắt đã sớm theo nỗi đau khô cạn từ lâu. Cô quỳ gối, đầu tựa vào chân giường một cách thất thần, bên tai là tiếng khóc thút thít của mẹ, tiếng an ủi trước linh cửu của những người bạn làm chung nghề chí cốt lâu năm. Những lời động viên, những lời thương tiếc nói ra một cách nghẹn ngào.

Cô không biết phải nói gì vào giây phút này, hoàn cảnh đẩy đưa mọi thứ, mất đi trong cái khoảnh khắc ngắn ngủi. Chưa làm tròn chữ hiếu của một người con, chưa trả hết những ân huệ mà trước nay cha đã ban cho cô. Trang biết, biết hết mọi thứ đang diễn ra là sự thật. Nhưng mẹ cô lại không tin, dù sống trong cuộc sống nghèo khổ nhưng trong tiềm thức của bà, người chồng, người con luôn tồn tại mãi mãi, chồng mất mà cứ ngỡ như là mơ. Có người khuyên mẹ hãy chấp nhận sự thật đi, bà cũng nhận ra rằng tất cả không quá mơ hồ, mà nó là thật... là thật.

Vai chợt ấm lên, Trang cúi xuống nhìn chiếc áo đang được khoác lên người, mùi hương bạc hà quen thuộc làm cô sửng sờ. Hắn khẽ ôm cô vào lòng, có lẽ mọi người đang bất ngờ về sự thân mật lạ thường của hai người, nhưng ai cũng biết được thời điểm này không nên nói đến những chuyện đó nên cuối cùng cũng bị phớt lờ trong cái không khí lãnh đạm.

“Tôi đưa em ra ngoài.” Triệu Minh Vỹ ôm vai Trang, đưa cô ra ngoài trong ánh mắt ngỡ ngàng của Quyên. Khi sáng, hắn nhận được tin tức cha Trang qua đời, biết trước chuyện này thế nào cũng xảy ra, hắn chỉ có thể nhắm mắt, im lặng đối mặt với vẻ mặt thất thần của cô.

Men theo con đường nhỏ đi đến cạnh bờ sông, bến đò này là nơi lúc nhỏ cô thường qua lại để đi học. Tuy nó đã cũ kỹ theo năm tháng nhưng vẫn còn mang đậm nét đẹp quê hương, dãy ghế đá đã được thay mới, không còn lớp rong rêu như ngày xưa nữa.

Triệu Minh Vỹ nắm chặt bàn tay Trang, hơi ấm từ lòng bàn tay người đàn ông này làm cô an tâm đi rất nhiều. Cô chưa từng nghĩ hắn sẽ bắt gặp vẻ mặt khổ sở khi mất đi người thân của mình, càng không thể nghĩ hắn lại xuống tận đây vì nghe tin cha cô mất. Có thể những chuyện đang diễn ra nằm ngoài dự tính, nhưng sự quan tâm của hắn giành cho cô là sự thật. Người đàn ông này càng ngày càng thay đổi, đặc biệt là trước mặt cô, những chuyện trên cô có thể nhìn bằng mắt thường và cảm nhận được. Tuy cái vẻ bá đạo đó vẫn còn, nhưng thay vào đó là nét ôn nhu khi nhìn cô mỉm cười, sự cưng chiều khi cùng cô ở cạnh nhau.

Triệu Minh Vỹ nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mượt của Trang, để đầu cô tựa vào vai hắn. Ánh trăng rọi xuống dòng nước, phản chiếu hình ảnh một nam một nữ yên bình hòa vào nhau. Cô mong giây phút này có thể tồn tại mãi mãi, để lòng cô thật sự được yên tĩnh. Lòng này đã sớm bị mài mòn, mất đi cảm giác vui vẻ vốn có của một cô gái đôi mươi, từ khi nào cô đã quên không còn nhớ nụ cười của chính mình nữa. Nhìn trước gương trắng cũng chỉ phản phất ánh mắt u buồn.

Triệu Minh Vỹ im lặng cúi nhìn người con gái đang tựa vào vai mình, cảm giác nóng ấm do nước mắt chảy từ khóe mi Trang đem lại làm tim hắn như có vật gì đó đè nặng, thật khó thở. Hiện tại cô rất yếu đuối, cần một người bên cạnh che chở. Cô mang lại cho hắn nhiều cảm xúc không nói được bằng lời, có những lúc cô bướng bỉnh đến khó bảo, lại có những lúc cô ngoan ngoãn đến đáng yêu. Từng sự thay đổi cung bậc cảm xúc đều được hắn thu lại hết trong tầm mắt, làm hắn xao xuyến không nguôi. Cô - Tuyết Trang, người con gái đặc biệt nhất mà hắn từng gặp.

“Tôi không muốn nhìn thấy em khóc.” Hắn tựa cằm mình lên đỉnh đầu cô, bàn tay trong vô thức nắm chặt chiếc eo mảnh khảnh. Cô đã gầy hơn trước rất nhiều, khi ôm vào lòng không khỏi làm người khác xót thương.

Trang ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt mang theo làn hơi nước đong đầy, lóng lánh giữa màn đêm. Giờ phút này cô thật đẹp, một nét đẹp dịu dàng lay động lòng người.

“Tôi không khóc.” Trang lắc đầu, khẽ nói: “Chỉ là nước mắt như vỡ ra, tràn xuống khóe mi.” rồi cô chỉ vào tim mình “Đau lắm.”

Triệu Minh Vỹ đột ngột nắm nhẹ cằm Trang, cúi xuống. Làn môi mềm mại ấm áp chạm vào môi cô, mang theo hương vị mằn mặn của nước mắt. Mi khẽ run, cô đứng im lặng cảm nhận từng động tác của hắn, nụ hôn này đối với hai người dường như không còn xa lạ nữa. Chiếc lưỡi ướt át lướt nhẹ qua cánh môi, hắn đưa tay đặt sau gáy cô, lúc này cả cơ thể cô đều nằm gọn trong lòng hắn. Nụ hôn mỗi lúc một quấn quýt lấy nhau, không dính dục vọng, chỉ có sự an ủi và đau đớn không nguôi. Hắn muốn dùng nụ hôn này sưởi ấm lòng cô, xoa dịu đi cảm giác mất mát vẫn còn đang vây hãm trong tâm trí.

Một lúc sau Triệu Minh Vỹ cảm nhận được sự kháng cự khi khó thở của Trang, hắn mới ngậm nguồi rút lui. Nhưng hắn vẫn không rời khỏi cô, hai cánh môi chạm nhẹ nhau, nước mắt như thác đổ rơi xuống thấm đẫm gương mặt. Đã lâu lắm rồi cô không tự do khóc mà chẳng sợ người khác trông thấy như thế này, mỗi lần nhìn thấy cô khóc, mẹ cũng không thể ngăn được tiếng nấc nghẹn trong cổ họng, hai đứa bạn thân cũng như thế, òa khóc cùng với cô. Bởi họ đều biết cô không phải là đứa con gái dễ xúc động, tùy tiện dùng nước mắt của mình, cô khóc khi thật sự gặp chuyện đau thương, bằng không, một giọt nước mắt cũng sẽ không để họ trông thấy.

“Em vẫn còn có tôi.” Giọng hắn trầm ấm, không khí liền rơi vào tĩnh lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro