CHƯƠNG 2: TÌM VIỆC

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 2: TÌM VIỆC

Thành phố về đêm thật ồn ào, vì kiếm tiền đóng học phí nên Trang đi tìm một công việc để trang trải cho mình. Hai ngày đầu tiên cô không tìm được việc nào thích hợp, vì ca học của cô là buổi sáng nên không thể làm thêm ở các cửa hàng tạp hóa được. Cô đang loay hoay không biết tìm việc ở đâu thì Chi, người bạn vừa mới quen ngày hôm qua tại lớp vỗ vai cô.

“Cậu đang làm gì đấy?”

Trang khẽ cười, chỉ đầu bút vào bảng danh sách xin việc làm. Nếu cứ tiếp tục thế này thì có mà ăn mì gói suốt thôi, trước khi đi, cha mẹ cho cô có một triệu đồng, hơn phân nữa cô đã đóng học phí nên giờ không còn lại bao nhiêu. Tiền sách còn phải chi, quần áo thì không cần quá cầu kì nhưng nếu không đổi thì những bộ đồ cô mua rất lâu cũng không thể mặc đến lớp được.

Chi ngồi xuống cầm cuốn sổ nhỏ màu hồng trên tay Trang, như suy nghĩ gì đó, rồi Chi quay sang cười tươi: “Cậu có biết hát hay đàn gì không?”

Nghe Chi hỏi thế Trang mừng thầm, từ nhỏ cô đã thích hát, còn chuyện đàn thì khỏi phải nói, trong trường cô đã từng được cô giáo dạy cho hai khóa. Nói đàn hay thì cũng không hẳn, nhưng cũng có thể xem là tạm được.

“Mình biết.”

Chi đóng cuốn sổ lại, đứng lên kéo tay Trang chạy về phía xe buýt. “Vậy là tốt rồi, nhà mình mở quán cà phê, nếu cậu không chê lương ít thì đến đó đàn hát đi. Bảo đảm còn dư thời gian cho cậu học bài, tiền học phí cũng không cần lo như thế này nữa.”

Tuy mới lần đầu gặp Trang nhưng Chi cảm thấy rất mến cô, cô có vẻ ngoài thanh tú, xinh đẹp, gương mặt không tô son trét phấn như những cô nàng mà Chi đã từng gặp, nên ngay ngày hôm qua Chi đã chấm cho Trang 90 điểm. Dù sao nhà Chi cũng đang cần tuyển một ca sĩ vừa hát vừa đàn cho quán, nên Chi liền quyết định dẫn Trang đến đó đàn thử, dù gì sau này cũng là bạn chung lớp, giúp được gì Chi nhất định sẽ giúp.

Quán cà phê “Vĩnh Chi” nằm trên con đường cái rộng mở, cánh cổng cao lớn cho Trang biết giá trị bên trong của nó. Thoạt nhìn Chi ăn mặc đơn giản nhưng không ngờ gia đình lại có một quán cà phê thuộc hàng thượng cấp như vậy, Trang không khỏi ngạc nhiên, làm việc trong đây chắc chắn tiền lương nhất định không tệ.

Trang mỉm cười vui vẻ mặc cho Chi nắm tay đi vào, men theo con đường tối dẫn đến một khu vực chuyên về thưởng thức nhạc. Trên sân khấu có một cô gái đang đánh đàn, đôi môi nhỏ nhắn không ngừng hát lên giai điệu mê hoặc.

“Cha.” Chi buông tay Trang ra, chạy đến bên người đàn ông trung niên khoảng chừng 50 tuổi. Mái tóc ông đã ngả dần thành màu bạc theo năm tháng, nụ cười vui vẻ của Chi làm cô đoán chắc người cha này rất yêu thương con gái của mình. Hai người đứng trước mặt cô, Chi nhanh nhẹn giới thiệu.

“Cha. Đây là Trang, bạn con. Cậu ấy có thể hát và đàn, cha có thể cho cậu thấy thử và làm việc tại quán được không cha?”

Trang lễ phép cúi đầu xuống khẽ nói: “Cháu chào chú.”

Ông nhìn một lượt qua Trang, chiếc váy màu trắng đơn giản mà lại thuần khiết, là mẫu con gái không chưng diện cầu kì. Ông mỉm cười hài lòng với biểu hiện cung kính trước người lớn của cô, trên cái mảnh đất Sài Gòn này còn mấy ai có được nét mặt trong sáng, hồn nhiên, không trộn lẫn những tạp chất của người đời như thế? Con gái ông có thể làm bạn được với một cô bé như Trang, ông rất an tâm.

Ông gật đầu mỉm cười, ngón tay chỉ về phía chiếc đàn dương cầm nằm ở một góc khuất trên sân khấu. “Cháu lên đó đàn thử cho chú nghe xem sao, nếu được thì ngày mai đến làm luôn.”

Trang vui mừng cúi đầu chào rồi xoay người bước đi về phía sân khấu. Chi thấy nét mặt Trang không kìm nén được niềm vui nên càng tự hào về người cha tốt bụng của mình hơn.

“Cám ơn cha.”

Ông khẽ xoa đầu Chi. “Chỉ cần là người bạn con thích, cha nhất định sẽ giúp.”

Chờ cô ca sĩ trên sân khấu hoàn thành bài hát của mình, Trang tự tin bước chân lên sân khấu. Mọi ánh mắt đều dừng lại nơi cô gái trẻ có vẻ đẹp thuần khiết, đáng yêu, gương mặt không trang điểm làm Trang càng thêm tự tin. Cô ngồi xuống ghế, những ngón tay nhỏ nhắn, thon dài lướt nhẹ trên bàn phím, điệu nhạc đu đưa bắt đầu vang lên.

Không gian xung quanh êm ái đến lạ thường, cô trở thành trung tâm của quán cafê, Chi đứng đó, ngắm nhìn cô bạn mình chỉ mới quen vỏn vẹn hai ngày nhưng trông vô cùng thân thiết. Đi kèm với tiếng đàn là giọng hát trong trẻo của Trang, nó không quá cao, không quá nhẹ, nó mang bên mình âm thanh trầm lặng, giống như con người của cô, yên tĩnh, nhưng cháy bỏng trong đam mê. Bên dưới, có người mỉm cười đưa tay lên chỉ vào cô gái đang ngồi trên sân khấu, có người không ngừng khen ngợi nhân tài hiếm có mới xuất hiện này.

Ngay cả cha của Chi cũng thoáng bất ngờ, Trang mang theo một tâm hồn tinh khiết hòa nhập với âm nhạc, có thể nói, mọi cảm xúc của Trang đều được bộc lộ hết qua bản nhạc này. Có chút u buồn, lại có chút bi thương. Không ai biết được tại sao lại có cảm giác đau xót đến thế, họ chỉ biết mọi thứ đều bắt đầu từ cô gái trẻ này, một cô gái đặc biệt, một tiếng đàn độc nhất vô nhị, một tâm hồn thánh thiện…

Bài hát kết thúc cũng là lúc mọi người không ngừng vỗ tay, sự khích lệ trước nay chưa từng có này làm Trang càng thêm tự tin về bản thân mình. Nhìn thấy nụ cười ngưỡng mộ bên dưới sân khấu, lòng cô tràn trề hạnh phúc. Nếu hai đứa Vy và Quyên biết được chuyện này nhất định sẽ rất vui cho cô, nghĩ đến đây, cô mong được biết kết quả từ cha Chi, nếu cô được nhận vào làm thì về sau, tiền sinh hoạt hàng tháng sẽ không cần phải lo lắng nữa.

Trang bước xuống sân khấu, tiến về phía Chi, nụ cười trên môi cô càng thêm rạng rỡ. Bàn tay đang nắm chặt gấu váy cũng được cô thả lỏng phần nào, những cảm xúc hồi hộp khi nãy đã được tiếng vỗ tay làm cho không cánh mà bay đi mất.

“Cháu đàn hay lắm, cứ như thế đi, ngày mai đến đây làm. Buổi chiều chỉ cần 2 tiếng là đủ, tiền lương chú sẽ thanh toán cho cháu theo tháng.”

Trang mỉm cười, cúi đầu: “Cháu cám ơn chú nhiều ạ!”

Nói xong cô quay sang Chi: “Cám ơn cậu.”

Chi nắm lấy tay cô, thân thiết nói: “Sau này chúng ta là bạn, cậu không cần khách sáo như thế. Làm việc tốt nhé!”

Buổi chiều hôm đó là ngày Trang vui nhất, vừa tìm được một công việc tốt vừa có thêm một người bạn mới đáng yêu. Tối về Trang kể lại những chuyện hôm nay cho Vy và Quyên nghe, hai cô bạn cũng đang đi tìm công việc khắp nơi, nhưng vẫn chưa có chỗ làm việc thích hợp. Cho đến một tuần sau đó, Trang đang ngồi đọc sách thì Vy và Quyên chạy vào cười hí hửng, hỏi ra cô mới biết hai đứa người đã tìm được việc làm.

Khi biết Vy và Quyên làm việc cho một quán bar thì Trang có chút trầm mặt, cô biết ở nơi đất khách quê người này tìm một công việc rất khó khăn. Nhưng cô không nghĩ hai cô bạn thân của mình lại đi làm ở những nơi phức tạp như thế, trong lòng cô có chút lo lắng. Vy thì cô yên tâm hơn nhiều so với Quyên, ít nhất cô bạn này cũng biết thế nào là bảo vệ chính bản thân mình, còn Quyên, một cô bé ngây thơ liệu có đủ bản lĩnh để ngăn cản những thói xấu ranh ma của người đời hay không?, có thể không bị bọn người xấu đó làm hoen ố đi tâm hồn trong sáng hay không?

Trang im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Tao nghĩ tụi bây nên tìm công việc khác đi, ở những chỗ đó hoàn toàn không hợp với tụi bây.”

Nụ cười trên môi Vy cứng đờ, cô ấy biết Trang đang lo lắng chuyện gì, nhưng tất cả đều đã lớn, đã trưởng thành hết rồi. Không thể cứ sống mãi trong cái vỏ bọc yếu ớt quê mùa như thế nữa, trong trường cũng có nhiều bạn đang làm trong đó, nó không quá phức tạp so với suy nghĩ của Trang.

“Mày yên tâm đi, tụi tao lớn rồi chứ có phải là con nít nữa đâu! Huống chi, tao với con Quyên làm chung một chỗ, có gì giúp đỡ lẫn nhau. Tháng có lương, rồi còn được tiền bo riêng nữa, tội gì mà không làm.”

“Thì tao khuyên vậy thôi, mày muốn làm gì thì làm.” Trang thấp giọng nói.

Nói xong cô xoay người leo lên giường nằm im lặng, Quyên nhìn theo bóng lưng Trang mà có chút buồn bã. Hồi chiều Quyên nghe Vy nói đã tìm được công việc thích hợp nên cùng Vy đến đó xem thử. “Đêm” là quán bar khá nổi tiếng ở Sài Gòn, các đại gia thứ thiệt chưa từng bỏ qua nơi vui chơi nhộn nhịp này. Khi mới bước vào Quyên có chút bỡ ngỡ, nhưng khi nhìn thấy những cô nàng xinh đẹp cùng trang lứa với mình bưng rượu vào trong các phòng bar V.I.P lúc đi ra mang theo nụ cười tươi trên môi, tay còn cầm một tờ tiền 500.000 đồng khá hậu hĩnh, Quyên lại có một suy nghĩ khác.

Nhà cửa dưới quê cũng lâu lắm rồi không được xây sửa lại, nhớ nhiều lúc học bài mà mưa lớn, thằng Tý phải chạy vào trong phòng bật cây đèn dầu nhỏ xíu lên mà học. Cô xót lắm, nghĩ đến đó Quyên quyết định vào đây làm. Chỉ là một nhân viên bưng rượu bình thường thôi, cũng chẳng phải cái nghề gì xấu hổ, cô không thẹn với lương tâm, không bán mình cầu vinh.

Bên ngoài bầu trời bắt đầu có vài giọt mưa nhỏ rơi xuống, những âm thanh róc rách róc rách đậu trên mái hiên. Trang im lặng, tự mình suy nghĩ về những gì đã và đang xảy ra như thế này, cô muốn mình được yên tĩnh, muốn suy nghĩ về một vài điều trong cuộc đời. Mỗi con người đều có một cuộc sống riêng, cô không muốn áp đặt ai cả, cô chỉ muốn tốt cho hai người bọn họ mà thôi, xét cho cùng thì công việc đó cũng không phải là nguy hiểm lắm, chỉ là hơi hạ mình cúi xuống dưới cái tầng lớp không với lên được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro