CHƯƠNG 3: CÁI TÁT TRÊN MÁ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó công việc của Trang được diễn ra một cách thuận lợi, lượng khách ngồi lắng nghe cô đàn ngày một nhiều. Mỗi bữa tầm tan làm Chi đều đứng trước cửa chờ cô, tình bạn giữa hai người ngày càng gắng bó hơn.


Còn Vy và Quyên mỗi tối đều làm cho đến khuya mới về nhà, có khi lên giường ngoảnh mặt lại nhìn đồng hồ cũng đã hơn 3 giờ sáng. Nhiều lúc Trang muốn nói nhưng lại thôi, công việc này tuy kiếm cũng được cũng kha khá tiền, nhưng trái ngược nó sẽ lấy đi sức khỏe và tinh thần của hai đứa tụi nó. Làm nhân viên bưng rượu trong quán bar cũng chẳng phải công việc dễ dàng gì, khách thích, khéo xuống ngồi cùng cũng chẳng thể nào lên tiếng phản bác, đành cắn răng nghe theo. Mặc cho người ta vuốt, mặc cho người ta ôm, tuy không phải bán thân nhưng chẳng khác nào bán đi vẻ đẹp bên ngoài. Còn dám hó hé hay làm chuyện gì hỗn xượt nhất định sẽ bị quản lí đuổi việc một cách cay nghiệt.


Nhiều khi về trên người Vy toàn mùi rượu, đầu óc choáng váng đến nỗi bước chân cũng trở bên xiêu quẹo, Trang nhìn thấy mà xót xa. Hai đứa tụi nó gánh nặng trên vai nhiều hơn cô rất nhiều, Quyên còn phải gửi tiền về quê cho thằng Tý ăn học, tuy mang trên mình cái danh lên Sài Gòn học tập nhưng ý nghĩa đằng sau nó chẳng khác nào lên đây kiếm tiền nuôi gia đình. Còn Vy, gia đình cô chỉ còn lại mẹ, anh trai và cha đã mất cách đây mấy năm trước, trong một cuộc tai nạn giao thông đáng tiếc xảy ra. Do sức khỏe mẹ cô ngày càng yếu nên không thể đi làm kiến tiền được, từ hồi còn dưới quê, Vy đã phải kết cườm, thuê tranh lấy tiền công mua gạo về nuôi mẹ. Cuộc sống của họ khó khăn hơn những đứa bạn cùng trang lứa, tuy còn ngồi trên mái nhà trường nhưng đã phải ra đời sớm, dùng chính sức lao động của mình nuôi lớn bản thân.


Cũng may mắn thay, tiền học phí của Quyên đều do nhà trường cung cấp toàn bộ. Nếu không với hoàn cảnh gia đình như thế, Quyên đã phải bỏ học từ năm lớp 9. Cả ba người bọn cô ai cũng tò mò người đứng sau chu cấp tiền cho nhà trường là ai? Trong lòng mỗi người đều biết, trường dưới quê cũng chẳng giàu có gì, với lại cũng còn rất nhiều người có hoàn cảnh còn khó khăn hơn cả Quyên. Nhưng khi hỏi, thầy cô không tiếc lộ bất cứ thông tin gì, chỉ đáp lại một câu đơn giản.


“Các em chỉ cần học tốt, những chuyện khác không cần quan tâm.”
***“Cạch.”


Trang đang đứng nấu mì thì nghe tiếng có người mở cửa, quay đầu lại chợt nhìn thấy Quyên, cô có chút bất ngờ. Hiện tại là 9 giờ tối, thường ngày vào giờ này đáng lý ra Quyên phải đang rất bận rộn trong bar mới đúng, không thể nào lại có mặt trong phòng trọ.


“Sao nay mày về sớm vậy?” Trang đi ra, đặt bát mì xuống chiếc bàn nhỏ nằm trong góc phòng. Ngồi xuống đối diện Quyên, khẽ hỏi.


Bỗng nhiên Quyên bước qua ngồi cạnh Trang, rút đầu vào cổ cô, khóc thành tiếng. Mấy ngày qua, tuy công việc có chút mệt mỏi, chịu uất ức cũng không ít nhưng Quyên chưa từng khóc nấc lên như thế này. Thấy có điều không ổn, Trang liền vòng tay vỗ nhẹ vào vai Quyên an ủi. Cô bạn này lúc nào cũng yếu đuối như thế, không biết đến khi nào mới làm cô hết lo lắng đây?


Quyên ngẩn đầu lên, đôi mắt chứa đựng những ánh nước long lanh nhìn cô một cách đáng thương. Chợt Trang phát hiện ra có điểm bất thường, bàn tay cô đưa lên sờ vào má phải đang sưng húp lên của Quyên, lớn tiếng hỏi:


“Mặt mày sao vậy nè, có người đánh mày phải không Quyên?”


Nghe Trang hỏi thế, Quyên không nhịn được nước mắt, khóc một cách đầy tủi thân: “ Hôm nay có ông khách đòi tao ngồi hầu rượu, tao không chịu, gã làm ầm lên, còn đi nói với bà quản lí tao không biết lễ phép. Bà quản lí bị gã nói nặng nên rất tức giận, khi vào phòng thay đồ liền tát mạnh vào mặt tao. Hu hu.”


Trang nắm chặt lấy tay Quyên, trong lòng không ngừng dâng lên cảm giác tức giận. Đúng, quả thật tiền có thể mua được tất cả, Quyên là nhân viên mới, những trường hợp vừa rồi không biết ứng phó như thế nào cũng là chuyện bình thường. Người đàn ông đó vì sĩ diện nên không đánh Quyên, tránh bị các tay ăn chơi khác gán cho cái biệt danh “chuyên đánh đàn bà”, nhưng gã có thể dùng tiền mua chuộc bà quản lí thay mình hành sự. Nghe Quyên kể, Trang cũng đã sớm biết được cái tẩy ẩn chứa bên trong câu chuyện này.


Nếu Quyên muốn tiếp tục làm việc yên ổn mà không bị quản lí làm khó thì chỉ còn cách đi ra ngoài xin lỗi và ngồi ngoan ngoãn hầu rượu cho gã. Gã có thể dùng tiền khiến bà ta thay mình dạy dỗ cô, tất nhiên cũng có thể dùng cách tương tự khiến bà ta dừng tay lại.


“Bà quản lí đuổi mày đúng không?” Chỉ có khả năng bị đuổi việc Quyên mới về nhà vào giờ này.


Quyên lắc đầu: “Không có, lúc đó trong phòng còn có mấy người nữa. Chị Kiều thấy bất bình nên nói giúp tao vài câu, chị ấy đang được một đại gia để ý nên bà quản lí không dám đắc tội, chuyện của tao tất nhiên bà ta cũng không làm khó nữa.”


Trang nhẹ dịu vỗ vào vai Quyên, nói khẽ: “ Mày phải nhớ dù chuyện gì xảy ra cũng phải nhẫn nhịn, đó sớm đã trở thành một quy tắc. Muốn gia đình, tương lai tốt thì bản thân mày trước tiên phải tốt đã. 4 năm trôi qua rất nhanh, mày cố chịu đựng một chút thôi. Hãy tin tao.”


Quyên quay người sang ôm chặt lấy Trang, hồi còn ở dưới quê, mỗi lần gặp chuyện khó khăn không thể giải quyết Quyên đều tìm đến Trang. Cô luôn đưa ra cho Quyên những ý kiến, lời khuyên và cách giải quyết đúng đắn nhất. Một người luôn trầm tĩnh như Trang, có thể sẽ không sợ hãi trước những cạm bẫy cuộc đời giống một đứa yếu đuối như Quyên. Nhiều lúc Quyên cảm thấy mình thật vô dụng, khả năng thích nghi hoàn cảnh luôn thua kém người khác, gặp những chuyện khó khăn không giải quyết được tay chân sẽ trở nên lóng ngóng, mặt cũng tái xanh đi. Quyên ghét bản thân, ghét sự vô dụng của chính mình.
***


Bar.


“Vy, em về nhớ nhắc nhở Thục Quyên, làm công việc như chúng ta định sẵn là phải như thế. Nếu không chịu được thì tốt nhất nên rời khỏi đây, tránh lại có ngày hối hận.” Kiều nói với giọng lãnh đạm. Từ mấy ngày trước khi thấy hai cô mới vào làm, Kiều đã cảm nhận được vẻ sợ sệt qua ánh mắt của Quyên. Hôm nay gặp chuyện, cô có thể dùng quan hệ của mình giúp đỡ, nhưng không phải có thể giúp mãi được. Nếu cứ tiếp tục giữ nguyên bộ dạng sợ hãi như thế, thì sớm muộn gì cũng có chuyện không hay xảy ra.


Thánh nữ chỉ dành cho cho những cô gái được sống trong gấm nhung lụa là, từ nhỏ không chịu bất cứ khổ cực nào. Hoàn toàn được bao bọc trong một cái vỏ, cái vỏ của sự bình yên. Còn các cô, những người con gái sinh ra trong mình gia đình không trọn vẹn, gia cảnh nghèo khó, chỉ có thể dựa vào bản thân mình sống tiếp thì hai chữ “Thánh nữ” này sẽ trở thành đồ bỏ đi. Lạm dụng nó chỉ khiến bản thân chúng ta bị tổn thương một cách nặng nề.


Vy gật đầu, nói: “Em hiểu rồi, em sẽ nói lại với Quyên. Chị Kiều, chuyện ngày hôm nay em thật sự cảm ơn chị, nếu không có chị em không biết con Quyên nó sẽ như thế nào?”


Kiều khẽ cười, đưa điếu thuốc lên môi, rít nhẹ: “Ai gặp tình huống như thế chị cũng sẽ giúp đỡ thôi, chúng ta đều chung một hoàn cảnh. Giúp được thì giúp, em không cần phải khách sáo như thế đâu.”


Vy mỉm cười. Khoảnh khắc nhìn thấy Quyên bị bà quản lí đánh, tim cô không ngừng đập mạnh. Trong lúc cô tiến lên định ôm lấy Quyên thì chị Kiều đã nắm lấy tay cô, kéo lại. Rồi sau đó chị nhanh chân bước lên chắn trước mặt Quyên, ra sức thuyết phục bà quản lí. Bây giờ cô mới biết, lúc đó nếu cô bước ra bảo vệ Quyên một cách không suy nghĩ thì khả năng hiện tại cả hai cùng bị đuổi việc là rất cao. Vy nghĩ thầm, ở nơi này mình chỉ sống yên ổn được khi có người phía sau chống lưng.
P/s: Do dạo này không có nhiều thời gian nên Zenny chỉ đăng chap một tuần 1 lần thôi mọi người nha, phần gay cấn sắp bắt đầu. Hóng nam chính lên sàn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro