CHƯƠNG 4: TRÒ CHƠI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một năm sau.


Trong phòng trà yên tĩnh, Trang say mê thực hiện bài hát do chính tay mình viết lời, công việc này đã gắng bó với cô trong suốt một năm vừa qua, cuộc sống không còn vất vả như lúc mới bước chân lên Sài Gòn nữa, mỗi tháng cô cũng không cần xin tiền mẹ đóng học phí. Quyên và Vy cũng làm việc trong “Đêm” một cách thuận lợi, những chuyện tương tự trong quá khứ không còn xảy ra nữa và cũng không có bất cứ trở ngại nào trừ việc thường xuyên về khuya, có khi đến gần sáng mới được chợp mắt. Hai đứa tụi nó cũng quen dần với cuộc sống về đêm, Quyên cũng cởi mở hơn, không còn nhút nhát như ngày nào nữa.


Chiếc bàn trà đặt bên cạnh chậu xương rồng nhỏ có một chàng trai đang nhìn chằm chằm vào người Trang, trong suốt hai tháng qua, ngày nào anh cũng đến đây, ngồi vào vị trí này, chờ cô thực hiện màn biểu diễn đầy truyền cảm của mình. Những bài hát của cô có chút bi thương, có chút êm đềm, làm cho người nghe cảm nhận được một cái gì đó ấm áp, bàn tay nhỏ nhắn lướt nhẹ trên phím đàn làm anh không thể rời mắt được. Nó trắng muốt, tựa như không tì vết, cảm giác được nắm lấy chắc hẳn rất mượt mà, nhưng anh chỉ muốn được ngắm nhìn mà thôi, không muốn phá hủy đi sự thuần khiết vốn có của nó.


Bài hát kết thúc, chàng trai cầm bó hoa hồng đỏ thắm tiến lên sân khấu, anh mỉm cười nhìn cô. Trang ngỡ ngàng khi thấy anh nâng bó hoa đưa trước mặt mình, nụ cười nhẹ nhàng đó làm tim cô vô thức đập thình thịch, cảm giác này khiến cô khó nói nên lời. Trong mấy tháng vừa rồi cô thường hay thấy anh, một anh chàng đẹp trai, nhã nhặn, anh chỉ ngồi đó im lặng thưởng thức ly cafê thơm ngon trước mặt. Qua nhiều lần tình ngờ ngước qua, cô đánh giá anh là một người lịch sự, có học thức cao.


Cô chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ lên trên sân khấu, đứng trước mặt cô, cười nhẹ nhàng và còn tặng hoa cho cô như thế này.


“Em hát hay lắm.”


Chỉ một câu nói đơn giản, Trang mỉm cười nhận lấy bó hoa, cô cảm ơn anh rồi bước xuống sân khấu. Đây chẳng qua chỉ là một sự mến mộ bình thường, cô không nên suy nghĩ quá nhiều về nó, đánh giá một người con trai thì không nên nhìn vào cái vẻ lịch lãm bề ngoài, đó là kinh nghiệm xương máu từ các quyển tiểu thuyết mà cô đã từng đọc. Anh làm sao có thể để cô đi đơn giản như thế, Khanh bước xuống kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của Trang.


“Cho phép anh được mời em ly cafê nhé!”


Thấy ánh mắt chân thành của anh làm cô không tiện từ chối, vì thế quyết định nhận lời.


“Vâng.”
***


Người con trai lúc chiều mời cô uống cafê tên là Trần Khanh, anh kể cho cô nghe rất nhiều câu chuyện vui, anh còn nói sẽ quyết định theo đuổi cô. Trần Khanh tính tình khá thẳng thắng, bề ngoài tuy có chút phong lưu nhưng lại rất ấm áp, dù chỉ nói chuyện qua một buổi chiều nhưng cảm giác mà anh mang lại cho cô rất tốt.


Nằm trên chiếc giường thẩn thờ, Trang không hề chú ý đến Vy và Quyên bước vào nhà. Lúc này trên trán Quyên lấm tấm những giọt mồ hôi, chiều hai đứa tụi nó đi siêu thị mua một ít đồ, Trang hôm nay có nhiều suy nghĩ đến thất thần nên không có cảm hứng đi.


Vy đưa tay vuốt nhẹ lên bụng Quyên: “Mày đỡ hơn chưa Quyên?”


Quyên yếu ớt trả lời: “Bớt hơn khi nãy rồi.”


Trang ngước mắt lên nhìn Vy, không nhờ câu nói bất ngờ của Vy, cô cũng không biết hai đứa tụi nó đã về. Cô đi lại phía Quyên, nhìn thấy gương mặt hốc hác, đôi mày đang nhíu lại không kìm được hỏi:


“Nó bị sao vậy?”


“Nãy nó kêu đau bụng nên tao chở nó về, giờ nhìn nó vậy chắc là đang đau lắm. Thôi mày lấy khăn ấm đắp bụng nó đi, tao đi nấu gì cho nó ăn rồi còn uống thuốc.”


“Ừ.”


Vy nấu tạm cho Quyên bát cháo ăn liền, ăn xong rồi uống thuốc. Cơn đau vẫn còn đó làm Quyên nằm la liệt trên giường. Cảm giác này vô cùng khó chịu, làm người cô không ngừng chảy ra những giọt mồ hôi, bên cạnh giường, Trang cẩn thận lau người cho cô, ánh mắt lộ rõ vẻ lo lắng.


Bây giờ cũng đã hơn 8 giờ tối, nếu cứ tiếp tục như thế thì Quyên nhất định sẽ trễ giờ làm mất. Cô cố gắng ngồi dậy, nhưng bụng lại không chịu nghe lời, vừa hơi nhướng người lên, cơn đau liền ập đến làm Quyên không khỏi chau mày.


Trang thấy thế liền cuống quýt đỡ Quyên nằm xuống, cô cao giọng hỏi: “Mày làm gì vậy Quyên?”


Giọng Quyên khàn khàn, cố trả lời: “Tao còn phải đi làm, không đi bà quản lí đuổi việc mất.”


Trang thoáng suy nghĩ, dù sao cũng chỉ có một ngày, thấy Quyên bệnh nằm như thế cô cũng không nỡ để bạn mình vác cái thân tàn ma dại này đi đến đó, làm không được việc rồi còn khiến khách khó chịu, quản lí mắng thì thật phiền phức.


“Mày nghỉ đi, có gì tao làm thay mày một ngày cho.”


Quyên vui vẻ, nắm lấy tay Trang. “Cảm ơn mày.”


“Ừ, ai bảo mày là bạn tao”. Trang buồn cười đáp.


Thật ra Trang cũng không muốn làm công việc này chút nào, từ nhỏ đến lớn cô ít khi tiếp xúc với quá nhiều người, mà bên trong chỗ Quyên và Vy làm lại như thế. Cái suy nghĩ khó chịu lướt qua trong đầu nhìn lại Quyên đang nằm trên giường cô không khỏi thở dài, một đêm trôi qua rất nhanh, cô nhất định sẽ làm được.


Thay bộ quần áo nhân viên của Quyên vào người, gương mặt được Vy đánh thêm một lớp phấn mỏng, đôi mắt kẻ mí đen, phần đuôi được kéo ra một khoảng ngắn khiến đôi mắt cô càng thêm to tròn. Đôi môi nhỏ nhắn thoa một lớp son màu đỏ tươi vào phần lòng môi, khiến người khác không nhịn được muốn cắn một cái.


Cách trang điểm đậm này làm Trang càng thêm xa lạ, hoàn toàn khác với hình tượng thiếu nữ trong sáng như ngày nào. Tuy cô không quá lỗi thời, nhưng phong cách này không hợp với cô, nhìn gương mặt của mình trong gương cô không ngừng than thở, cô không thích mình như thế này.


Còn Vy bên cạnh lại vô cùng thích thú, đây là lần đầu tiên cô bạn thấy Trang trong bộ dáng này. Chiếc eo nhỏ nhắn được bao bọc cẩn thận dưới lớp áo màu đen, cặp đùi thon dài thoát ẩn thoát hiện dưới chiếc váy ngắn chưa qua gối, chỉ cần ngoại hình như thế thôi chắc chắn bà quản lí sẽ cho Trang làm thay Quyên.


“Tuyệt cú mèo.”


Vy vỗ tay tán thưởng rồi cùng Trang đi ra khỏi phòng.

“Đêm”


Bên trong bar không khí sôi động đến mức có thể nghe thấy nhịp tim đập thình thịch theo điệu nhạc, những chiếc eo thon thả không ngừng lắc qua lắc lại trước mắt Trang. Nơi đây không thiếu những đại gia có tiền, những cô gái có thân hình tuyệt mỹ, giọng nói ngọt ngào và nụ cười quyến rũ. Họ là những tay ăn chơi về đêm, mọi cảm xúc đều được che kín qua tiền tài và danh vọng. Hầu hết những kẻ được nể trọng, được tôn làm tay ăn chơi thứ thiệt đều không thể thiếu tiền trong người, họ có thể vung hàng chục triệu để được hoan hô, cổ vũ, giành quyền thắng lợi cho cuộc vui của mình.


Phía trên nơi cao nhất, cô nàng DJ không ngừng hô lớn, đốt cháy niềm đam mê, những cô gái ăn mặc hở hang đang đứng trên sân khấu được mọi ánh mắt nhìn chăm chú và họ cũng chính là tiêu điểm cho sự xa hoa của đêm nay. Mọi thứ đều giống như cái tên của nơi này, “Đêm” duy chỉ có một từ đơn giản nhưng đủ nói lên ý nghĩa của nó, đêm khiến con người ta say sưa vào lạc thú, đêm khiến cho người khác quên mất đi chuyện không vui trong những ngày dài mệt mỏi, đêm khiến cho những công tử, tiểu thư thoải mái bộc phát tính chiếm hữu của mình.


Trang đứng trước cánh cửa phòng VIP, trong lòng cô lúc này có một cảm giác hồi hộp chưa từng có, đây là lần đầu tiên cô đến bar, khi bước vào không khí ồn ào, nhộn nhịp làm tim cô như ngừng đập. Nhận thấy được ánh mắt lo lắng của Trang, Vy bước đến vỗ nhẹ vào vai cô, an ủi.


“Không sao đâu, chỉ cần tiếp rượu cho khách là được. Thấy không cần gì nữa thì có thể lui ra, nếu khách còn có yêu cầu thì mày không được tự ý rời khỏi vị trí. Nhớ nha.”


Trang mỉm cười: “Tao biết rồi, không sao đâu.”


“Ừ.”


Nói xong hai cô cầm bia vào phòng, bên trong có khoảng sáu người đàn ông và sáu cô gái, tiếng cười nói vui vẻ lấn áp đi mọi thứ, có người không quan tâm đến những người bên cạnh mà quay sang hôn cuồng nhiệt cùng với người đẹp đang ngồi trong vòng tay. Ánh mắt Trang thoáng quan sát xung quanh phòng, thoạt nhìn có thể nhận ra những người này có địa vị không hề đơn giản, đặc biệt là ánh mắt của người đàn ông ngồi trong góc cùng, rất lạnh lùng.


Hắn không ôm cô gái bên cạnh mình mà để mặc cô nàng tùy hứng vuốt ve, vòm ngực rắn chắc màu đồng được cô gái chạm đến lộ ra sau chiếc áo sơ mi màu đen. Từ người hắn toát ra một khí chất hơn người, nhưng mọi thứ đều được Trang nhìn một cách thoáng qua, những người đàn ông như thế khiến cô khinh thường và có phần chán ghét.


Ánh đèn trong phòng lấp lánh mờ ảo, các thân hình quyến rũ không ngừng bám chặt lấy cơ thể những người đàn ông bên cạnh, không khí này hiện tại đang vô cùng ám muội và kích thích. Trang tiến gần lại phía người đàn ông đang ngồi trong góc, mặc dù trong lòng cô không muốn nhưng trước khi vào đây, quản lí có nói cô phải tiếp đón người đó cẩn thận, không được có bất cứ sai sót nào, nếu không công việc này của bạn cô sẽ không được giữ nữa.


Chắc có thể do cô là gương mặt mới nên quản lí mới gọi cô tiếp hắn, nghe Vy nói người đàn ông này mỗi lần đến đây bên cạnh luôn là những cô nàng có thân hình nóng bỏng khác nhau, người hắn đã chơi qua thì không bao giờ sử dụng lại đến lần thứ hai. Đàn ông là thế, rất mau chán thứ mình đang có, cái mà họ săn đuổi chính là những thứ mới mẻ, càng mới càng tốt. Nghĩ đến đây trong lòng Trang có chút khó chịu, như thế thì chẳng khác nào bọn họ xem cô là món hàng đáng giá vừa mới tìm được, quản lí nơi này thật sự rất đáng ghét.


Trang bước đến cẩn thận khụy gối xuống bên dưới sàn nhà lạnh lẽo, cảm giác mới lạ này làm cơ thể cô khẽ run. Cô nén mọi thứ cảm xúc đang không ngừng trào dâng trong cơ thể, đặt chiếc ly thủy tinh lên bàn sau đó nhẹ nhàng nâng chai rượu quý bên cạnh rót vào ly. Những giọt rượu màu đỏ tươi sánh nhẹ trong chiếc ly thủy tinh trong suốt, mọi thứ đang diễn ra làm tăng sức hấp dẫn vốn có của nó. Cũng giống như người đàn ông này, vẻ đẹp của hắn càng trở nên huyền bí dưới cái bóng tối thoát ẩn thoát hiện. Khi rót rượu xong cô đứng lên chuẩn bị quay sang chiếc bàn bên cạnh thì bỗng nhiên một đôi tay to lớn tóm chặt lấy eo cô, dùng sức kéo mạnh.


Do bất ngờ trước hành động quá đáng này của hắn, thân hình cô chao đảo, ngã nhào vào lòng người đàn ông đang ngồi trên ghế. Trang hoảng hốt lấy tay đẩy vòm ngực rắn chắc trước mặt ra, cảnh tượng này không ngừng làm người khác suy nghĩ lung tung. Cặp đùi trắng nõn của cô đang nằm gọn trong lòng bàn tay ma quỷ của, mặc cho hắn vuốt ve. Từ lúc bắt đầu cuộc chơi đầy ám muội đến giờ, hắn chỉ nhìn cô mỉm cười một cách quái dị, ngoài ra không nói bất cứ câu gì.


Mọi người xung quanh không ngừng hò hét cổ vũ sự nhiệt tình của Triệu Minh Vỹ, còn cô gái quyến rũ khi nãy quấn chặc lấy người hắn thì không biết đã bị đuổi ra bên ngoài từ lúc nào. Vy thấy tình hình không ổn định bước đến giải vây cho cô thì một người con gái bên cạnh kéo giữ tay lại, ý bảo không nên chọc giận người đàn ông này, tất cả sẽ bị đuổi việc mất. Lúc này mọi thứ đều được đắm chìm trong tiếng nhạc, Trang im lặng không dám nói bất cứ câu gì, những giọt mồ hôi trên trán không ngừng chảy xuống dọc theo gò má. Cô không biết hắn muốn làm gì, cô chỉ biết người đàn ông này có tính cách rất quái dị, hắn thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của người khác. Quả thật khi mới bị hắn tóm được cô rất sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy vẻ hưởng thụ thành quả của hắn thì lông mày cô lập tức nheo lại trong vô thức, tức giận có, nhục nhã có.


Bàn tay cô nắm chặt vào nhau, cô không dám nhúc nhích người, ngay cả phản kháng cũng không làm được, nếu làm cho hắn tức giận thì đừng nói đến chuyện không thể không thoát khỏi đây mà còn bị hắn ăn sống. Hầu hết những người đàn ông có tính chiếm hữu đều rất ghét những cô nàng tự nguyện leo lên giường của mình, bọn họ sẽ thấy thật nhàm chán, họ chỉ thích những cô nàng biết phản kháng, không chịu phục tùng, như thế họ có thể tự do chinh phục người đàn bà dưới thân mình, mặc cho gào hét van xin. Như thế cảm giác chinh phục đó mới làm cho họ thỏa mãn.


Nghĩ thế Trang mỉm cười, dựa cơ thể mềm dẻo của mình vào lòng ngực Triệu Minh Vỹ, cảm giác nóng rực khiến gương mặt cô thoảng đỏ bừng. Điệu bộ hiện tại của cô chẳng khác nào những cô gái dâm đãng thừa cơ hội quyến rũ hắn, chỉ cần làm cho hắn thấy cô và những người đàn bà đó khác giống nhau thì mọi thứ sẽ tự động quay về theo vị trí cũ của nó. Triệu Minh Vỹ sẽ sinh ra chán ghét, quăng một nắm tiền như trong phim rồi lười nhát ném cho cô một cái nhìn sắc lẹm, bảo hãy biến xa khỏi mắt hắn ngay lập tức. Chỉ cần bấy nhiêu thôi cũng đã đủ làm mất hình tượng thục nữ, cô không tin người đàn ông này có thể chịu nổi sự phóng túng của đàn bà.


Đôi môi cương nghị của hắn khẽ nhếch lên, hắn nhận thấy người con gái trong lòng mình lúc nãy rõ ràng hiện lên rõ hai chữ “Chán ghét”. Vậy mà giờ đây lại nằm ngoan ngoãn trong lòng mình, vâng vâng dạ dạ, loại phụ nữ như thế này còn nham hiểm hơn loại vừa nhìn thấy nét đẹp của hắn là lóe mắt, chạy nhào đến ôm lấy ôm để. Cô khiến hắn cảm thấy có chút khó đoán, kèm theo hứng thú không thể diễn tả bằng lời.


“Rót rượu.” Triệu Minh Vỹ cầm lọn tóc nhỏ của cô quấn nhẹ vào đầu ngón tay, cảm giác mềm mềm truyền đến làm hắn càng thêm thích thú. Cô có thân hình nhỏ nhắn nên khi dựa vào hắn toàn bộ cơ thể đều nằm gọn trong lòng, như thế càng khiến đàn ông thêm điên cuồng.


Trang khẽ ngước đầu lên nhìn gương mặt góc cạnh của Triệu Minh Vỹ, mỉm cười.


“Dạ.” Giọng nói Trang ngọt ngào mềm mỏng, từ trước đến nay cô chưa từng tỏ ra thái độ đáng khinh như thế này với ai, ngay cả Vy, người bạn từ nhỏ đến lớn trông thấy cảnh vừa rồi cũng không khói khiếp sợ. Vy ban đầu không hiểu vì sao Trang phải làm vậy, nhưng khi suy nghĩ kĩ lại thì toàn bộ đều là vì công việc của Quyên. Nhất thời Vy không biết cứu Trang ra như thế nào, nếu làm loạn nhất định cả hai bọn cô sẽ bị đánh cho đến không nhìn thấy được đường về. Cô bèn đứng đó im lặng, cầu mong cho Trang có thể tự biết cách bảo vệ bản thân mình. Nếu như không Triệu thiếu gia này nhất mực làm khó thì công việc làm trong suốt một năm qua Vy và Quyên sẽ không cần nữa.


Nói xong Trang chồm người tới phía trước, vươn tay cầm lấy chau rượu để trên bàn rót vào ly cho hắn, đôi môi mỏng đầy sức hấp dẫn của hắn đặt lên miệng ly, từng dòng rượu đỏ men theo cổ họng chảy xuống. Cảnh tượng này giống hệt như một tên ác ma, sát sinh vô số những sinh vật nhỏ bé sau đó từ từ hưởng thụ hương vị ngọt ngào của dòng máu tươi đem lại.


Trong lúc đang suy nghĩ cô không hề hay biết người đàn ông nguy hiểm bên cạnh mình đang tiến sát lại người, hơi thở nam tính vây hãm không ngừng thả vào gáy cô, cám giác nong nóng khiến cơ thể Trang không kìm được sự run rẩy. Nhận biết được sự khác thường của cô, Minh Vỹ mỉm cười đầy mê hoặc. Là do cô tự mình chui đầu vài rọ, mặc cho hắn đùa giỡn vì thế cô không thể trách hắn được. Nếu khi nãy cô tỏ ra sợ hãi, thành thật với bộ dáng của chính bản thân mình thì có thể hắn sẽ tha và không đụng đến cô. Nhưng cô lại tự cho mình thông minh, cố làm cho hắn chán ghét vì thế hắn sẽ giúp cô diễn tiếp vở kịch đầy kịch tính này. Gương mặt cô trông thật xa lạ, có thể là nhân viên mới chuyển đến, xem ra trình độ tuyển nhân viên bưng rượu của quán bar này càng ngày càng cao, có thể tuyển được cô em vừa xinh đẹp vừa giảo hoạt như thế quả là không bình thường.


Từ nhỏ Trang đã là một cô bé thông minh, có thể nhìn sắc mặt người khác mà đoán suy nghĩ. Nhưng cô không tài nào đoán được rốt cuộc hắn nghĩ gì, hắn cứ như thế làm cô thấy áp lực trong lòng ngày càng lớn, không lẽ cách mà cô sử dụng đã phản tác dụng.

P/s: Nam chính, chính thức lên sàn. Eo, vẫn là motip nam lạnh lùng, ngang ngược như cũ thôi nhé hehe. Thấy anh nam chính bá đạo quá, nhìn 1 cái là biết cô em Trang xinh đẹp của chúng ta nghĩ gì rồi. Hiuhiu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro