CHƯƠNG 5: TRẦN KHANH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Triệu thiếu gia” Trong lúc cô còn đang suy nghĩ cách để thoát khỏi sự tra tấn vô hình của hắn thì một giọng nói nam tính vang bên tai, người đàn ông đó mặc trên người bộ đồ hợp thời trang, quần trắng áo đỏ, rất hợp với nụ cười tươi rói trên môi. Cô thầm đánh giá anh ta, theo chiều cao này ít nhất cũng hơn 1m80, dáng chuẩn. Bên cạnh anh ta là cô nàng tiếp viên xinh đẹp, khoe đôi chân dài cùng eo nhỏ không mảnh vải che đậy càng khiến người khác nhìn vào nhức nhối.


Triệu Minh Vỹ lúc này mới chịu buông cô ra, mỉm cười bắt tay cùng người đàn ông đó.


“Chào, Hoàng Khang lâu quá không gặp.”


Nhân cơ hội hai người nói chuyện, Trang liền đứng lên bước ra khỏi phòng, hắn nhìn theo bóng dáng cô khuất dần, không khỏi nhếch môi cười. Trò chơi này chỉ là bắt đầu thôi, những cuộc vui phía sau còn rất nhiều, hình ảnh cô chủ động dựa vào người hắn vẫn còn in hằn trong trí nhớ, thà chịu thiệt nhất thời để đổi lại cái bình yên sau này, cô gái như thế hắn làm sao có thể bỏ qua dễ dàng được. Sự kích thích của trò chơi mới đem lại làm hắn thấy sảng khoái, không ngừng nhét vào ngực các em bên cạnh vài tờ giấy màu xanh dương lớn.


Bọn họ như lấy được con mồi ngon, cầm tiền trên tay cẩn thận, không ngừng vây lấy hắn. Nào là “Triệu thiếu gia đẹp trai”, “Triệu thiếu gia là tốt nhất”, những câu nói đó hắn đã thuộc nằm lòng, nghe đến phát ngấy.


***


Trang bước ra khỏi phòng, gương mặt đã sớm bị hắn làm cho đỏ lên. Cô mỉm cười tự giễu chính bản thân mình, chỉ mới nhiêu đó thôi mà đã không thể nào chịu được, trong thời gian qua không biết Vy và Quyên phải trải qua bao nhiêu chuyện. Nghĩ đến đây thôi trong lòng cô có cái gì đó hơi nhói, hai đứa bạn này chưa hề kể cho cô nghe về công việc mà chúng làm, cũng như cô cũng chưa từng hỏi đến. Coi như hôm nay cô được mở mang tầm mắt, nhìn rõ hơn về các loại người trong cái xã hội đầy cạm bẫy này.


“Cậu ổn chứ?” Vy đứng trước mặt cô ân cần hỏi, gương mặt cô bạn có chút lo lắng.


Cô mỉm cười “Mình không sao, chỉ một ngày thôi mà. Cậu đừng lo.”


“Ừ, thôi mình đi qua phòng bên cạnh, cậu vào phòng nghỉ chờ mình.” Nói xong Vy nhanh nhẹn bước đi. Mọi thứ xung quanh vẫn còn đó, tiếng nhạc chưa hề tắt mà càng thêm cuồng nhiệt. Hiện tại cô đang đứng trên lầu ba nên có thể dễ dàng nhìn thấy mọi cảnh vật bên dưới, bỗng ánh mắt cô chợt dừng lại ngay cặp đôi đang hôn nhau đến không biết trời trăng mây đất.


Anh chàng đó tuy gương mặt bị che khuất một nửa nhưng cô vẫn có thể nhận ra, cô đã từng ngồi ngắm nhìn anh trong suốt 15 phút, anh khá đẹp trai lại có một cái gì đó thu hút người khác. Vừa sáng anh còn chủ động hẹn cô đi uống café, hai người nói chuyện rất vui vẻ, cô dường như không nhận ra anh là loại người trăng hoa vì trong suốt hai tháng anh vẫn ngồi một vị trí, im lặng nghe cô đàn, cô hát. Nhưng giờ đây xem ra cách nhìn người của cô tệ thật, lúc sáng anh ta có nói với cô rằng: Anh ta để ý cô hai tháng rồi, rất mong cô chấp nhận lời mời làm quen và tìm hiểu. Anh nói anh sẽ không ép buộc cô, anh sẽ chờ cô chấp nhận tấm chân tình của anh.


Thế mà giờ đây lại ngồi đó, bàn tay trong bóng tối không chịu an phận vuốt ve thân hình bốc lửa dưới thân, đôi môi chiếm lấy chiếm để môi cô gái, giờ phút này cô cảm thấy thật ghê tởm bọn đàn ông, chẳng ai là tốt cả. Vẻ ngoài thì sao chứ? Đó chỉ là một cái vỏ bọc cho sự đê tiện với cái bản chất không đáng làm con người của mình mà thôi. Cô vẫn nhìn theo bóng dáng hai người đó không chớp mắt, hai người chỉ là những kẻ xa lạ của nhau, cô biết mình lúc nào nên dừng, lúc nào không nên dừng và người nào nên quen, người nào không nên quen. Coi như đây là bài học cho sự ngu xuẩn của mình, Trang cười khẩy xoay người đi vào bên trong căn phòng giành cho nhân viên bưng rượu, cô không hề hay biết những cử chỉ hành động dù là nhỏ nhất khi nãy đã được thu vào tầm mắt của ai đó.


Triệu Minh Vỹ còn nhìn thấy rất rõ nụ cười khẩy đầy tính khinh người của cô, qua ánh mắt cho thấy sự chán ghét cực kỳ. Đúng, những người có mặt hiện tại ở đây là thế, họ tìm niềm vui cho mình bằng cách chà đạp lên sự tôn nghiêm của người khác. Hắn rất hiếu kì về cô gái mới mẻ này, cô chỉ là một nhân viên nhỏ bé thôi nhưng cách cư xử lại hoàn toàn xứng đáng với tầm đàn chị lâu năm, không có nét hoảng sợ, chỉ có nét giảo hoạt và khinh bỉ người đời.


***


Trang chưa bước đến cửa phòng thì đã bị chị quản lí kêu lại, chị nói bàn bên dưới lầu đang cần người nên kêu cô xuống dưới đó. Nghe thấy thế cô mỉm cười cầm khay bước xuống mà không hề hay biết sắp diễn ra một màn kịch hay đầy kích thích. Chiếc bàn mà chị Mai nói là chiếc bàn mà người con trai đê tiện kia ngồi, trong lúc cô khom người xuống đặt rượu vô tình gặp phải ánh mắt của anh ta. Trang khẽ mỉm cười khi thấy nét ngạc nhiên hiện rõ trên mặt anh, có thể giờ đây cảm giác xấu hổ của anh không có nhiều bằng sự xem thường khi thấy cô làm việc tại nơi đây, một nơi nổi tiếng với những màn “Kích tình đặc sắc.”


Anh nhìn cô rồi quay sang nhìn cô gái bên cạnh với nét mặt có chút thiếu tự nhiên, nhưng nhanh sau đó là khôi phục lại trạng thái ban đầu, nhưng dục vọng đáng khinh khi nãy cũng đã không cánh mà bay. Cô gái bên cạnh ngồi càng sát vào người anh hơn khi thấy ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Trang, nhưng cô không thèm để ý đến những điều đó, cô vẫn điềm nhiên thực hiện nhiệm vụ của mình.


Trần Khanh không ngờ gặp được cô bé đàn bên trong phòng trà ở đây, lại trong tình thế khó xử như thế này, bên cạnh anh là người con gái khác, còn đang không ngừng... Nghĩ đến đây anh càng thấy khó chịu. Khẽ nhìn người con gái xinh đẹp phía trước, cô vẫn giữ nét bình tĩnh vốn có, xem như những chuyện mình vừa trông thấy chưa từng xảy ra, cử chỉ đó làm cho Trần Khanh càng tức điên hơn. Vẻ ngoài hiền hậu, gương mặt trong sáng, cách ăn mặc giản dị như thế mà lại làm nhân viên bưng rượu trong quán bar, phải nói là điều hết sức bất ngờ, anh thầm cười trong lòng. Người con gái như thế anh nhất định sẽ chiếm lấy cho bằng được, tuy nhìn có vẻ không được sạch sẽ cho lắm nhưng xem ngoại hình, gương mặt, vẫn còn là hàng tốt hiếm có, khó tìm. Nghĩ thế Trần Khanh liền nháy mắt ra hiệu cho cô tiếp viên đi vào bên trong, cô ta quay sang nhìn Trang, ấm ức đứng lên bước đi.


Bỗng nhiên phía sau vang lên giọng nói khách khí, có chút bỡn cợt: “Chào, giám đốc Trần.” Triệu Minh Vỹ không biết từ đâu xuất hiện, hắn vẫn giữ nét mặt bình thản như trước của mình, bước chân không ngừng tiến lại phía bàn của Trần Khanh.


Nghe thấy tiếng gọi, anh ta quay người lại. Đáy mắt xuất hiện một nét nhăn, nhưng nụ cười như có như không chưa bao giờ tắt. “Chào, lâu quá không gặp nhỉ? Triệu thiếu gia”. Triệu Minh Vỹ và Trần Khanh là hai kẻ thù trên thương trường, nhưng khi vào chốn ăn chơi này lại trở thành bạn bè “Bất đắc dĩ” của nhau. Họ vẫn giữ mối quan hệ không thù không địch như thế, mọi thứ đều có lợi. Đều là những người làm ăn danh tiếng, nếu trên các mối quan hệ hợp tác đã trở thành kẻ thù của nhau mà sau lưng cũng như thế thì khác nào nói cho người khác biết bọn họ nhỏ nhen hẹp hòi.


Hắn không ngần ngại ngồi xuống đối diện Trần Khanh, còn Trang thì vẫn làm nhiệm vụ của mình, rót rượu vào ly cho hắn ta. Gương mặt hắn có thể nói là đẹp như yêu nghiệt, nét mặt trầm tĩnh làm cho người khác rất khó lòng đoán được những suy nghĩ bên trong con người hắn. Một người như thế làm bạn thì có lợi, nhưng một khi trở thành kẻ thù thì người chịu thiệt chỉ có chính bản thân mình mà thôi. Nghĩ thế cô không khỏi rùng mình, thật đáng sợ.


Trần Khanh nhìn thấy điệu bộ tự nhiên của Triệu Minh Vỹ thì không khỏi chau mày, trước nay anh thường đến quán bar này chơi thâu đêm nhưng hắn chưa từng đến chào hỏi, đa số là do Minh Quân, người anh em luôn bên cạnh hắn chào hỏi. Hôm nay hắn đến đây, ngồi cùng bàn, lại còn không ngần ngại mỉm cười một cách thân thiện như thế. Trần Khanh có chút bất ngờ. Tuy thế, anh nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh thường ngày, đưa ly rượu về phía Triệu Minh Vỹ.


“Triệu thiếu, thật trùng hợp, thật trùng hợp. Nào, cạn.”


Hắn cười đáp trả, ánh mắt sắc lạnh nhanh chóng lướt qua người Trang rồi dừng lại trên gương mặt cô. Hắn muốn biết cô và Trần Khanh có quan hệ như thế nào, tại sao cô lại có biểu hiện như thế khi thấy anh ta ôm hôn người con gái khác, đó cũng chính là nguyên nhân hắn cho người sắp xếp cô phục vụ bàn của anh ta. Nhưng không ngờ, người con gái xinh đẹp này lại có vẻ mặt như thế, cô tỏ ra không quen biết giống hệt như thật, hắn chỉ nhìn thấy được nét mặt ngạc nhiên của Trần Khanh còn cô thì hoàn toàn không.


Hai người này quan hệ không như hắn nghĩ ban đầu, Trần Khanh từ trước đến nay nổi tiếng phong lưu, trêu hoa ghẹo nguyệt không biết bao nhiêu cô nàng, một cô bé như Trang thì lọt vào mắt xanh của anh ta cũng là chuyện bình thường. Nghĩ thế hắn nở nụ cười hài lòng, với tính cách của Trần Khanh, thì còn lâu mới được cô bé lạnh lùng đó để ý đến!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro