CHƯƠNG 6: CẠM BẪY

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là ngày chủ nhật, cũng như thường lệ Trang đi làm rồi về nhà, Quyên đã khỏi bệnh nên cô không cần đến quán bar làm thay nữa. Còn Trần Khanh, cô không còn gặp anh ta nữa? Cô biết mình có vẻ ngoài khiến người khác chú ý, anh ta theo đuổi cũng là chuyện bình thường, nhưng đến khi có được cô rồi thì sao? Anh ta sẽ không ngần ngại bỏ mặc cô bơ vơ với vết nhơ do chính anh ta ban tặng. Con người là thế, luôn ích kỉ, luôn đặt vị trí của mình lên hàng đầu. Họ sẽ không ngần ngại chà đạp lên nỗi đau của người khác để thỏa mãn thú vui của chính bản thân họ.


Trang đã sợ lắm cái hình ảnh ghê tởm đó rồi, cô từng đọc những câu truyện về các cô gái từ dưới quê lên Sài Gòn, hoàn cảnh những người đó thật giống cô, khi hòa mình vào trong câu truyện, cô tựa nhìn thấy chính hình ảnh mình bên trong đó. Những cạm bẫy cuộc đời liệu cô có thể bình tĩnh bước qua, những người bạn mà cô yêu mến liệu có đủ bản lĩnh để chống chọi trước những cám dỗ của đồng tiền, danh vọng và quyền lực hay không?


Nhưng rồi, năm tháng sẽ trả lời tất cả, ai được đi tiếp, ai bị bỏ rơi, ai là người hứng chịu những nỗi đau trong cuộc chơi giữa chốn Sài Thành này.


Cô mỉm cười, cô khẳng định mình có đủ khả năng để chống chọi với tất cả mọi thứ. Cô có suy nghĩ của riêng cô, tương lai tương sáng còn phía trước, vì thế cô sẽ không bao giờ làm nó bị vướng ngại bất cứ điều gì.


“Con Vy đâu? Sao giờ này chưa thấy nó về?” Quyên ngồi cầm quyển sách chuyên ngành trên tay, ánh mắt nhìn chằm chằm ra phía cánh cửa đang mở sẵn. Hôm nay Quyên xin về sớm để đi kiểm tra sức khỏe định kì nên không về cùng một lượt với Vy, thường thì chỉ khoảng giờ này Vy đã về đến phòng trọ, nhưng không hiểu vì sao đã hơn 2 giờ rồi mà không thấy bóng dáng cô đâu.


Trang nằm trên giường đang nhâm nhi cuốn truyện tình yêu vừa mới mượn ở thư viện trường lúc chiều, nghe Vy nói thế cô cũng lo lắng không kém: “Mày điện thoại cho nó thử xem, không chừng hôm nay quán bar đông khách cũng nên.”


“Ừ, để tao gọi.”


Quyên điện thoại cho Vy, đầu dây bên kia nhanh chóng nhận được tín hiệu. Một hồi chuông, hai hồi chuông, đến hồi thứ ba thì điện thoại thông báo thuê bao đã bị khóa. Vy trước nay luôn để điện thoại mở 24/24, chưa từng có hiện tượng kì lạ như thế này.


“Có chuông nhưng một lúc thì tắt máy rồi, làm sao bây giờ?” Quyên bắt đầu rối lên, sự việc đang xảy ra cho thấy Vy nhất định gặp chuyện gì đó, nếu không thì sẽ không có chuyện cô tắt máy và về trễ như thế này. Cả ba sống với nhau bao nhiêu lâu, chơi với nhau từ nhỏ đến lớn nên tính cách ai ra sao tất cả đều biết. Vy lạc quan, hòa đồng, tính tình vui vẻ nhưng sống rất quy tắc, cô ấy không cho mình bỏ bài trên lớp, không cho đi đâu khác khi tan làm ngoài việc về phòng trọ. Nhưng hôm nay...


“Điện không được thì tao với mày đến quán tìm.” Trang tiến lại phía chiếc tủ quần áo thay quần dài và mặc thêm áo khoác vào, Quyên cũng như Trang, hai người chuẩn bị với vận tốc nhanh nhất đi ra ngoài. Ngoài trời đêm nay lạnh buốt, con đường đi đến quán bar giờ này lại tối tăm, Quyên và Trang cùng đi với nhau mà vẫn cảm thấy lành lạnh. Trong lòng Trang lúc này như có một cái dự cảm rất xấu trong lòng, cô nhất định phải nhanh chóng tìm được Vy. Xã hội bây giờ phức tạp, con gái đi đêm hôm về khuya như Vy rất nguy hiểm, càng nghĩ đến đây Trang càng lo. Ánh mắt không ngừng tìm kiếm hình ảnh quen thuộc của cô bạn xung quanh con đường, mong sao tìm được thấy cô bạn.


Phía xa xa hai người bắt gặp bóng dáng nhỏ nhắn quen thuộc, Vy đi bộ trên con đường dài thăm thẳm, ánh mắt vô hồn tiến về phía trước. Đôi vai gầy cô độc vô cùng, bước chân cũng trở nên xiêu xiêu quẹo quẹo không còn ngay hàng thẳng lối, Trang và Quyên lo lắng chạy nhanh tới. Bước xuống xe cô nắm chặt vai Vy, thấy đôi mắt trống rỗng của bạn, lòng Trang bỗng nhiên chùng xuống.


“Mày bị làm sao vậy Vy, nói tụi tao nghe coi?” Giọng nói Trang có chút run rẩy, điều chẳng lành khi nãy không ngừng dồn dập trong lòng, không lẽ chính là điều này.


Vy ngồi thụp xuống đường, Trang và Quyên cũng mất đà ngã theo. Nước mắt Vy không ngừng rơi xuốn, luồn qua kẽ tay của Trang, nó rất nóng, lòng cô cũng theo nó mà nóng theo. Từ hồi lên Sài Gòn đến nay, những chuyện buồn vui cả ba người đều đã nếm đủ. Trong số bọn cô, Vy là đứa ghét khóc nhất, nhớ lúc ba tháng đầu Vy quen bạn trai, sau đó bị người ta bỏ nhưng cũng chưa từng đứng trước mặt hai người khóc. Còn bây giờ nhìn vẻ mặt yếu đuối của Vy, Trang đủ hiểu mọi chuyện nghiêm trọng và đáng sợ như thế nào.


“Hu hu. Tao phải làm sao đây, tụi bây ơi tao phải làm sao đây?” Tiếng Vy nấc nghẹn trong nước mắt, hơi thở nóng hổi dồn dập trong lòng Trang.


“Trời ơi, mày làm sao vậy Vy? Tay mày... Tay mày sao nhiều vết trầy xướt thế này. Vy... Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả?”. Quyên bật khóc khi thấy những dấu vết xanh xanh tím tím trên cánh tay và gương mặt Vy, những dấu này hiện lên rõ rệt hình bàn tay to lớn, nhìn qua cho thấy lực người đó dùng hoàn toàn không nhỏ.


“Tao bị người ta...” Nói đến đây Vy ngất xỉu, để lại sau đó là tiếng hét đầy đau thương của Trang và Quyên.


Hai người đưa Vy vào bệnh viện gần nhất, bác sĩ xử lí các vết thương trên người Vy không khỏi cau mày. Bà làm nghề này nhiều năm, nhìn những vết tích trên người cô gái cũng đoán ra được 8,9 phần là bị người khác làm nhục. Xã hội bây giờ toàn những hạng người xấu, bà xoay ra nhìn bóng dáng đứng ngồi không yên của hai cô bạn mà lòng không kìm được thương cảm.
***


“Mày sao rồi, ráng ngồi dậy ăn chút cháo đi. Trông mày xanh lắm.” Quyên cầm bát cháo đưa đến trước mặt Vy, từ đêm qua tới giờ Vy vẫn chẳng chịu ăn uống gì cả, chỉ ngồi đó nhìn ra ngoài khung cửa sổ không chút ánh sáng, đôi mắt thẫn thờ không chút sức lực.


“Tao không đói.”


Nhìn thấy Vy như thế, Quyên đắng lòng, cô không thể tiếp tục giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được nữa, nước mắt đã ướt nhẹp khuôn mặt từ lúc nào. Sợ Vy nhìn thấy mình khóc lại sinh buồn, Quyên xoay người tiến về phía Trang, ngồi quay đầu vào vai Trang để không nhìn thấy Vy nữa. Cả ba đều khóc trong thầm lặng, cô rất muốn lại hỏi những chuyện đêm qua, nhưng lại không muốn thấy Vy đau lòng. Nó là vết thương cả thể xác lẫn tinh thần, cô sợ Vy nghĩ không thông sẽ làm chuyện ngu ngốc.


Tiếng khóc của Vy bỗng nhiên lớn hơn, Trang và Quyên hoảng sợ liền chạy lại ôm cô bạn.


“Đêm qua thằng Việt Tuấn... nó cho người chuốc thuốc tao rồi quăng vào trong khách sạn.” Nói đến đây Vy ôm hai cô chặt hơn, nghẹn ngào. “Tao còn hơi tỉnh nên định chạy trốn... nhưng nó lại đánh tao không ngừng, còn cưỡng... cưỡng bức tao.”


Quyên khóc, đau xót nhìn gương mặt vốn đã tàn tạ của Vy. Bỗng giọng nói như rít từ kẽ răng của Trang vang lên, tuy nói Trang lạnh lùng nhưng là đứa luôn bình tĩnh nhất trong đám, biết suy nghĩ một cách thấu đáo, chưa bao giờ phạm phải sai lầm trong cuộc sống.


“Nín đi... phải đi báo công an, không thể để hắn ta nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật được.” Nghe Vy kể lại cô giận tới rung người, trên mảnh đất Sài Gòn này quả nhiên thằng khốn nạn nào cũng có. Để đạt được dục vọng của mình bọn chúng không hề quan tâm tới hậu quả mà thản nhiên làm nhục con gái nhà lành. Tuy lên đây đã được một năm mấy nhưng cả ba người chưa từng vướng vào những chuyện phong trần, Vy và Quyên làm trong “Đêm” suốt thời gian dài, không ít người đòi hẹn hò, cám dỗ. Nhưng họ biết đâu làm điểm dừng, đâu là đúng, đâu là sai. Chỉ cần một chút nông nổi của tuổi trẻ, cả tương lai sẽ bị hủy hoại không còn gì. Họ còn có cha mẹ già dưới quê, những năm qua cuộc sống này đã khổ lắm rồi, họ không thể làm cho cha mẹ lo lắng và nhục nhã.


Những vết xe đổ được chiếu hằng ngày trên phim truyền hình, những thứ xa hoa lộng lẫy sẽ khiến con người từ con vịt xấu xí trở thành một con thiên nga tráng lệ chỉ trong vòng một đêm. Nhưng cũng đi kèm theo đó chính là: họ đưa ta lên được cũng có thể dễ dàng đá ta xuống trở thành hình dáng ban đầu, thậm chí trên người còn mang theo dấu tích bi thương của tham vọng.


Vy lắc đầu nguầy nguậy, nức nở nói: “Không thể được, thằng sở khanh đó đã cho người quay lại... Nếu kiện ra tòa hắn ta sẽ phát tán trên mạng, đời này của tao sẽ không còn gì nữa.” Đời con gái nếu bị đem ra bôi nhọ như thế, nhất định sống không bằng chết, bị người đời đem những thứ đáng xấu hổ của mình ra bàn tán, nhục mạ thì còn gì đau đớn hơn bằng. Hai người không ngờ thằng khốn nạn đó lại giở trò.


“Nó không phải người! Là thằng súc vật!” Quyên, người hiền nhất trong đám bọn cô cũng không kìm được cảm xúc, hét lên. Cuộc sống về sau sẽ như thế nào khi cái chóp bị người khác nắm lấy, Vy sẽ phải đối mặt với đời ra sao khi sự trong trắng và cái vết nhơ của mình còn trong tay hắn ta? Đời. Đúng là có nhiều khổ ải, sống hiền lành cũng bị người khác hại, muốn yên bình cũng chẳng được bình yên.


Trang nhìn Vy trầm ngâm, giọng nói cô khàn khàn: “Mày thấy camera trong phòng hay là hắn ta đưa nó trực tiếp ra uy hiếp, kêu mày câm miệng.”


“Hắn ta bắt Tivi lên cho tao xem, màn hình rất rộng, rộng đến mức tao có thể nhìn thấy mọi thứ chân thật... rồi hắn ta còn nói: tao mà để người khác biết chuyện này sẽ không tha cho tao và bọn mày, thậm chí hắn còn hăm dọa đến cha mẹ tao dưới quê. Trang ơi... tao... tao sợ lắm, lỡ cha mẹ tao mà có mệnh hệ gì chắc tao sống không nổi quá mày ơi. Hu hu.”


“Mày sẽ không có chuyện gì đâu, yên tâm đi.”


Quyên quay sang nhìn cô lo lắng hỏi: “Mày định làm gì vậy Trang? Không được đi tìm thằng đó gây chuyện, chúng ta không thể dây vào hắn ta được.” Vì Quyên biết, trong cuộc đấu này cả ba người bọn cô đều không thể nào địch lại tên khốn nạn đó. Hắn ta có tiền, có quyền, có thế, bọn cô chẳng có gì khác ngoài sự nỗ lực của chính bản thân mình. Trên mảnh đất đầy cạm bẫy này thì không có gì thay thế bằng tiền được, mọi thứ sẽ trở nên vô nghĩa nếu chúng ta là kẻ trắng tay nghèo mạt.


Trang lắc đầu: “Tiền chưa hẳn là hết, sống cần phải có cái đầu Quyên ạ. Mày quá hiền từ, rồi bọn chúng sẽ cưỡi lên đầu mày một cách dễ dàng, con Vy nó cũng chỉ là một trong số các trò chơi của thằng chó đó thôi.” Nói đến đây Trang đưa tay che miệng, nét mặt lộ vẻ buồn ngủ. “Không nói nữa, tụi bây ngủ đi và hãy quên hết những chuyện đã xảy ra. Chuyện cái đĩa tự tao sẽ có cách.”


Ánh mắt Trang hiện lên tia sắc bén, cô đã tự nói với lòng mình, tuyệt đối sẽ không dây vào những loại người chỉ sống nhờ bằng tiền. Nhưng xem ra cái quy tắc lỗi thời đó đã không còn hiệu nghiệm khi con người đã có mục đích, những năm tháng đầu tiên ngây ngô khi mới bước chân lên đây đã không còn, suốt một năm qua cô đã học được cách nhìn sắc mặt người khác, đọc suy nghĩ của người khác nhằm bảo vệ bản thân mình và những người bên cạnh.


Vy cũng thế, cô ấy là một đứa con gái thông minh lanh lợi, nhưng thế thì đã sao, Vy vẫn không thể thoát khỏi sự khống chế của những kẻ đáng ghê tởm đó, Trang biết xã hội hiện đại, cái trinh tiết đã không còn quan trọng nữa. Cái quan trọng bây giờ đó chính là sự nhìn nhận của đời, ánh mắt của hiện thực, nó sẽ trở nên tàn khốc khi chúng ta là tiêu điểm của sự bàn tán, và sẽ trở thành trò cười khi mọi người chỉ trỏ vào mặt nói rằng “Bán nude để đổi lấy sự danh tiếng!” Cái tiếng tăm hèn hạ đó sẽ đi theo suốt cuộc đời, Việt Tuấn quả đúng là một tên ranh ma, hắn ta có đoạn video đó rồi thì muốn thân thể của Vy lúc nào mà chẳng được, cô ấy sẽ không thể nào phản kháng được khi hắn ta nói rằng: “Không muốn bị tung ra ngoài thì ngoan ngoãn nghe theo.” Một lần, rồi sẽ có lần hai, lần hai rồi thì sẽ có lần ba. Thân thể Vy vào một ngày nào đó không xa sẽ bị hắn ta chà đạp đến dơ bẩn, cô không thể để cho mọi chuyện xảy ra như thế, Vy là một trong hai đứa bạn thân nhất cuộc đời cô, cô ấy không ngại trời mưa chạy ra ngoài mua thuốc khi cô lên cơn sốt, không ngại dùng số tiền ít ỏi kiếm được cho cô mượn để gửi về cho cha mẹ. Sự uy hiếp này cô nhất định phải ngăn chặn và người duy nhất có thể chống được Việt Tuấn đó chính là Triệu Minh Vỹ. Người đàn ông có tham vọng chiếm hữu mãnh liệt.

P/s: Phần gây cấn của truyện đã đến, không còn giai đoạn gái mới lên Sài Gòn nữa. Bắt đầu từ đây, những cuộc đấu tranh sinh tồn sẽ xảy ra, giờ để Vy chịu thiệt trước mới tới Trang hehe.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro