CHƯƠNG 7: ĐIỀU KIỆN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô chưa từng nghĩ đến mình sẽ có một ngày lựa chọn con đường này, vào cái đêm lần đầu tiên gặp Triệu Minh Vỹ cô đã đoán được số phận của mình. Một khi đã rơi vào tầm ngắm của một người đàn ông như thế, cô có trốn cũng không thể nào trốn được. Ngày đó hắn cho người gọi cô vào trong một căn phòng trống, màu đen bao phủ mọi thứ, không có bất cứ tia ánh sáng nào.


Vừa bước vào bên trong tuy chưa xác định được vị trí của Triệu Minh Vỹ, nhưng Trang có thể cảm nhận được hơi thở của hắn, bỗng chốc cô thấy cơ thể mình lành lạnh. Hắn vẫn im lặng như không hề có ý định nói chuyện cùng Trang, cô cũng biết được đại khái nguyên nhân mình được đưa đến đây, trong lòng thầm dâng lên cảm giác sợ hãi. Một khi có vị khách nào đó thích một cô em bưng rượu bình thường thì chỉ cần vung tiền, quản lí nhất định sẽ đem cô ta dâng đến tận giường người đàn ông đó. Ở đây, tiền là lớn nhất, hoàn toàn không có tình người. Nhưng Trang cũng không ngờ mình lại có một đãi ngộ lớn như thế, ngày đầu tiên đến đây đã lọt vào mắt xanh của hắn ta.


“Không biết Triệu thiếu gia tìm tôi có việc gì?” Giờ đã kết thúc thời gian làm việc, nhiệm vụ ngày hôm nay của Trang đã hết nên cô không còn bất cứ lí do gì để nịnh nót hắn. Cô lộ rõ sự chán ghét qua ánh mắt, nhưng mọi cảm xúc trên gương mặt đều được che giấu một cách cẩn thận qua lớp màn đêm.


Hắn mỉm cười, đôi tay thon dài cầm điếu thuốc, rít nhẹ. “Tôi có hứng thú với em, chỉ đơn giản như thế thôi.”


“Nếu chỉ như thế thì tôi xin cảm ơn ý tốt của anh dành cho tôi, còn bây giờ thì đã tan làm. Tôi xin phép đi trước, tạm biệt.” Nói xong cô xoay người bước ra, nhưng chưa đến cửa đã bị hai người đàn ông cao lớn mặc đồ đen giữ lại.


“Cậu chủ.”


“Để cô ấy đi đi.”


Ánh mắt hắn hiện lên một tia dị thường, hắn chỉ muốn thăm dò cô gái này như thế nào thôi. Nhưng không ngờ lại thu được kết quả ngoài sự mong đợi, cô là người khá lạnh lùng, nói chuyện với hắn chẳng chút nể nang, như thế mới khiến hắn càng thêm hứng thú. Chỉ trong vòng vài ngày nữa thôi, cô sẽ tự động ngoan ngoãn rơi vào vòng tay của hắn, nguyện làm theo lời hắn, trở thành người con gái thuộc quyền sở hữu của hắn. Đến lúc đó hắn xem cô còn cứng đầu được đến khi nào, bộ mặt khó chịu khi nãy sẽ thay thế bằng nụ cười rực rỡ đầy sủng nịnh.
***


Trang biết mình không còn sự lựa chọn nào khác, cô đứng giữa thành phố đông nghẹt người qua lại, ánh mắt nhìn xa lên bầu trời cao. Hôm nay cô mặc chiếc váy ngắn trên gối màu xanh da trời, mái tóc vẫn được xõa nhẹ nhàng trên vai, đôi giày búp bê màu trắng được kết hợp hài hòa với chiếc váy, phong cách nhẹ nhàng càng làm tăng sự tinh khiết của thiếu nữ đôi mươi.


Cô vừa đàn xong ở phòng trà, tâm trạng căng thẳng cũng trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều. Hôm nay cô xin nghỉ trên lớp một buổi để đến gặp Triệu Minh Vỹ, cô không hề hay biết đây là một cái bẫy do hắn ta sắp đặt, chiếc đĩa đó đang nằm yên vị trong tay hắn, chỉ cần cô chịu đến gặp và cầu xin hắn, thì mọi chuyện sẽ được giải quyết một cách gọn gàng. Thủ đoạn này chỉ là bình thường đối với những cô nàng không có sức chống chọi, một khi Triệu Minh Vỹ đã hứng thú với người nào đó thì đừng mong hắn buông tay, cô chỉ có thể nguyện mình làm theo, còn chuyện chống trả thì hoàn toàn vô ích.


Cô đi vào trong khách sạn “Angel” thì gặp một người đàn ông trẻ chừng 25 tuổi ra đón.


“Chào cô, Triệu thiếu gia đã chờ cô rất lâu rồi.” Anh ta nhường đường cho cô đi vào, giọng nói lạnh lùng vang lên. Minh Quân thầm đánh giá Trang qua ánh mắt, cô gái này có vẻ đẹp thuần khiết, không giống như những cô nàng anh ta từng gặp bên cạnh Triệu Minh Vỹ trước đây. Thấy thế anh ta mỉm cười, thì ra Triệu thiếu gia nổi tiếng sa đọa lại có sở thích với chú nai con bé nhỏ, thế mà trước nay anh ta chưa từng biết đến. Hôm nay anh đến khách sạn tìm Triệu Minh Vỹ có một số công chuyện cần bàn thì tình cờ thấy được hình ảnh của cô gái này trên màn hình vi tính, lúc đó cô đang ngồi trước một cây đàn, say sưa hòa nhịp. Ánh mắt Triệu Minh Vỹ hiện lên vẻ thích thú làm anh cảm thấy tò mò, nhưng hỏi lại không tra ra được bất cứ thông tin nào. Vừa hai bước xuống lầu thì gặp được mỹ nhân trong ảnh, ông trời quả thật không phụ lòng người, thế thì tội tình gì mà anh không nhân cơ hội này tìm hiểu mọi chuyện ngọn ngành.


“Angel” là một trong hai khách sạn thuộc quyền sở hữu của công ty “Long Vỹ”,chưa từng dính dáng đến những vụ mua bán trái phép và hoạt động phi pháp nào. Triệu Minh Vỹ có một quy tắc, ra ngoài có thể ăn chơi trác táng nhưng trên địa bàn hoạt động của mình thì nhất định không cho nó vướng bẩn. Khách sạn này cũng thế, thời gian hắn ở đây còn nhiều hơn ở nhà, tuy nhiên hắn chưa từng đưa đàn bà vào đây. Từ trước đến nay Triệu Minh Vỹ nổi tiếng với biệt hiệu “sát thủ tình trường”, các nàng diễn viên nổi tiếng hắn đều có thể nếm thử, chỉ cần hợp khẩu vị mà thôi. Nhưng đó chỉ là trong lúc vui vẻ, còn lúc kết thúc cuộc vui thì hắn sẽ không ngần ngại phủi áo đứng lên, đi về nơi thuộc về bản thân hắn, hắn ghét cái cảm giác có người khác nằm trên giường mình, trước nay đàn bà lên giường hắn thì nhiều nhưng ngủ trên giường hắn thì chưa có một ai.


Minh Quân đưa Trang lên căn phòng sa hoa nằm trên tầng cao nhất của khách sạn, nơi đó cũng chính là nơi nghỉ ngơi của Triệu Minh Vỹ. Tâm trạng cô lúc này có phần bối rối, gặp hắn rồi liệu hắn có đồng ý với điều kiện của cô hay không? Ngoài cái thân xác có phần xinh đẹp hơn người này, cô hoàn toàn không còn gì khác có thể đem ra làm điều kiện với hắn. Ngay từ buổi gặp mặt đêm đó, cô đã biết hắn có hứng thú đặc biệt với mình, nhưng liệu hắn còn chịu giúp cô, khi biết cô không toàn tâm toàn ý ở bên hắn mà chỉ vì mục đích riêng của mình. Mọi thắc mắc sẽ được giải đáp sau khi cô bước vào cánh cửa to lớn này, Trang cười nhạt. Thì ra cũng có lúc cô sợ thất bại sẽ đến với mình như thế này.


Thấy nét mặt đầy vẻ đấu tranh của cô, Minh Quân nhếch mép. Người con gái này đã có gan đến đây, nhưng giờ phút mấu chốt lại do dự. Có phải là đã quá muộn rồi hay không, anh là muốn xem tiếp vở kịch đặc sắc này, vì thế dù bây giờ cô có bỏ chạy anh cũng nhất định tóm lại và ném thẳng lên giường của Triệu Minh Vỹ.


Đứng trước cánh cửa màu nâu đậm, bàn tay cô mãi vẫn không chịu nhấn chuông, thấy thế Minh Quân không khách khí lách người tới trước mặt cô, thực hiện động tác tưởng chừng như quá khó kia.


“Ting... Ting.”


“Vào đi”. Giọng nói lạnh lùng bên trong làm Trang thoáng sững sờ, nhưng khi nhìn thấy nụ cười như có như không của người đàn ông bên cạnh, cô không biết nguyên nhân vì sao đôi chân lại nhanh nhẹn bước vào trong mà không chút do dự. Minh Quân rất biết lịch sự, không cùng cô đi vào mà chỉ cười một cách bí ẩn với Triệu Minh Vỹ rồi xoay người bước đi.


Căn phòng được thiết kế theo phong cách của Pháp, mang bên mình một màu vàng chanh ấm áp. Cô không ngờ một người đàn ông có vẻ ngoài phong lưu như Triệu Minh Vỹ lại thích phong cách nhàn nhã như thế này. Quả thật không thể nhìn mặt mà bắt hình dong, bản chất và tính cách thật của một người nào đó cần phải dùng thời gian để kiểm nghiệm và chứng minh mới có một kết quả chính xác được.


Triệu Minh Vỹ vẫn luôn quan sát mọi hành động và cử chỉ của Trang từ lúc bước chân vào căn phòng này cho đến giờ, cô vẫn giữ được nét mặt bình tĩnh, nhưng nếu chú ý kĩ sẽ thấy được hai ngón tay cái không ngừng chạm vào nhau, thể hiện sự bất an của mình. Hắn nhìn cô, đôi mắt hiện lên nét cười.


“Chào! Cuối cùng tôi cũng chờ được đến lúc em đến. Nguyễn Tuyết Trang, cái tên này rất hợp với em.” Hắn ngã người ra sôfa, ngón tay kẹp điếu thuốc đưa lên môi một cách nhẹ nhàng, động tác nhỏ này càng làm tăng khí chất cao quý vốn có toát ra từ người hắn.


Trang mỉm cười bước đến sôfa, rồi bỏ túi xách xuống chiếc ghế bên cạnh, thân hình thướt tha không ngần ngại ngồi lên đùi Triệu Minh Vỹ. Một người con gái ở bên cạnh một người đàn ông chỉ là chuyện bình thường, tuy cô chưa từng trải qua nhưng nó cũng chỉ là sớm muộn, có điều khác nhau ở chỗ, người đàn ông đó là ai mà thôi.


Con người rồi ai cũng sẽ vì mục đích riêng của mình mà đánh mất đi nhân cách vốn có của bản thân, cô cũng là một trong số đó, không ngoại lệ. Hắn - Triệu Minh Vỹ, một người lớn lên trong tiền và danh lợi, một cậu ấm không biết khổ cực là gì thì làm sao biết được nỗi khổ của những người lớn lên trong cay đắng như cô? Dùng chính sức lực và đôi tay gầy gò của mình nuôi sống bản thân, nhưng quy tắc là quy tắc, có đem nó ra cũng không thể đổi lấy được cả một tương lai mà cô đang cần lúc này.


“Xin lỗi vì đã để Triệu thiếu gia chờ quá lâu.” Hứng thú nhất thời của một người đàn ông rất dễ nảy sinh, hiện tại hắn thích cô nhưng sau này cũng chưa hẳn đã thích. Vì thế cô cần lợi dụng lúc này để thực hiện mục đích của mình.


“Không biết ngọn gió nào đưa em đến đây?” Triệu Minh Vỹ không khách khí vòng tay qua ôm trọn eo cô.


Trang mỉm cười dựa đầu vào ngực hắn: “Không phải anh nói có hứng thú với tôi sao, vậy nên tôi đến đây để thỏa mãn sự hứng thú trong lòng anh.”


Triệu Minh Vỹ cười lớn, người con gái đang ngoan ngoãn nằm trong lòng ngực hắn quả thật khiến người khác không thể buông tay được. Qua tìm hiểu hắn phát hiện cô chỉ mới bước chân lên cái mảnh đất Sài Gòn này hơn một năm, đối với những cô nàng sống từ nhỏ trong cuộc sống thiếu thốn, không được đi đây đi đó thì không thể nào hiểu thấu được, đời là gì? Thế mà người con gái này chỉ trong vòng một năm ngắn ngủi đã học được cách sống, nếu ngày đó cô bạn thân của cô không bị bệnh thì chắc gì hắn đã biết đến sự tồn tại của cô. Duyên, hắn có thể cho rằng đây là duyên không? Hay là một trò chơi chỉ mang cảm giác lạ, kích thích sự chinh phục nguyên thủy của hắn.


“Tốt.” Hắn tất nhiên biết rõ mục đích của cô, hắn không ngờ chỉ cần dùng một chút ít thủ đoạn lên người Vy, cô liền sa lưới.


“Chỉ cần anh chịu giúp tôi, tôi sẽ ở bên cạnh anh.”


“Em đang ra điều kiện với tôi sao?” Hắn nhướng mày nhìn cô.


“Tôi nghĩ mình đủ tư cách, đúng không Triệu thiếu gia?” Cô không nắm chắc phần thắng, nhưng chuyện cô nhờ hắn, đối với hắn dễ như trở bàn tay. Cô không tin hắn không chịu ra tay giúp đỡ, nói cách khác là khiến cô bên cạnh hắn, mặc cho hắn đùa giỡn không phải thú vị hơn sao? Giờ phút này cô không khác nào một con búp bê bằng vải, chỉ cần một cái chạm nhẹ cô sẽ không còn là cô nữa mà chỉ là một món chiến lợi phẩm trong tay hắn mà thôi.


“Là tôi đã xem thường em rồi.” Nói xong Triệu Minh Vỹ cúi đầu xuống phủ môi mình lên môi Trang, bàn tay cô trong vô thức định đẩy hắn ra, nhưng nhanh chóng thu lại. Đôi môi lạnh giá bao bọc lấy cô, mọi giác quan đều trở nên mờ nhạt. Trong nụ hôn này hoàn toàn không xuất phát từ tình yêu, nó mang theo hương vị của viên thuốc đắng, khiến đầu óc cô trở nên mông lung. Triệu Minh Vỹ không hề thương hoa tiếc ngọc giằng xé môi Trang, cảm giác mà hắn đem lại không thể nào không nghi ngờ, hắn đang xem cô là con điếm rẻ tiền. Thân thể cô bỗng chốc cứng đờ, cảm nhận được sự khác thường của cô, hắn nhếch môi, buông cô ra.


“Hối hận còn kịp đấy.” Lời nói vừa thốt ra đã bị đôi môi nhỏ nhắn chặn lại, cô biết mình đã không còn đường lui nữa rồi, vì thế chỉ có thể tiếp tục. Cô không thể nào bỏ cuộc vào thời điểm này, nỗi tủi nhục của Vy đang nằm gọn trong lòng bàn tay cô. Nghĩ thế Trang càng bạo gan hơn, thận thể khẽ ngọ nguậy trong lòng Triệu Minh Vỹ, tỏ ý gọi mời.


“Cái này là do em tự chọn, tôi không miễn cưỡng. Đến khi kết thúc rồi em chỉ có thể ngoan ngoãn bên cạnh tôi, còn điều kiện của em đưa ra tôi nhất định sẽ thực hiện.” Giọng nói hắn đầy ám muội, hơi thở nam tính vây hãm trên gương mặt Trang. Hắn bỗng nhiên xoay người áp đảo cô nằm xuống sôfa, thân hình cao lớn lập tức đè lên. Thấy vẻ mặt hốt hoảng của Trang, Triệu Minh Vỹ cười lớn, đứng dậy bế cô tiến lại chiếc giường nằm ở giữa phòng. Mọi khung cảnh được khắc họa một cách đẹp đẽ, đêm nay mọi thứ sẽ thay đổi, Tuyết Trang đã không còn là Tuyết Trang nữa, con người xinh đẹp, không lo ngại tới đời đã chết tại giây phút này.

P/s: Vậy là đã lôi được cô em xinh đẹp lên giường, công nhận kế hay, sách lược giỏi. Sau này khi Tuyết Trang phát hiện ra mọi chuyện, không biết sẽ như thế nào nhỉ. Chờ nghen.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro