CHƯƠNG 8: TƯỜNG VY TỰ TỬ (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang bước xuống khỏi sân khấu, những tiếng vỗ tay vẫn còn vang vọng. Mọi người từ khách quen đến khách mới không ai không biết cô nàng tài năng Tuyết Trang, một trong những tay đàn trụ cột của phòng trà. Có một công việc ổn định tốt như thế này, trong một năm qua cô không cần lo đến tiền học phí và tiền sinh hoạt của mình. Cha mẹ già nghèo khó dưới quê cũng không cần gửi tiền lên cho cô nữa, người cho cô cơ hội này là Chi và cả người cha kính yêu của cô ấy. Không nhờ hai người họ giúp đỡ, cô cũng không thể bớt đi gánh nặng trên vai, vì thế cô và Chi đã dần rút ngắn được khoảng cách, trở thành những người bạn tốt thật sự của nhau.


Sài Gòn hôm nay lấm tấm những hạt mưa, cánh cửa kính hiện rõ rệt những hình ảnh bên ngoài. Người thì che ô, người thì mặc những chiếc áo mưa với đủ loại màu sắc rực rỡ, Trang mỉm cười, thu hết những hình ảnh quen thuộc đó trong tầm mắt rồi xoay người tiến lại phía Chi.


“Hôm nay cậu đàn xong sớm, đi siêu thị mua một ít đồ không?” Giọng nói Chi vui vẻ.


Đêm qua quả thật Trang rất mệt mỏi, sáng đến lớp với đôi mắt gấu trúc cộng thêm chiều đến phòng trà, cô hoàn toàn không còn sức lực nữa. Trang mỉm cười yếu ớt: “Hôm nay không được rồi, mình rất mệt. Tuần sau nha.”


Chi phồng má, vẻ mặt thất vọng: “Ờ, vậy tuần sau tụi mình đi cũng được, thôi cậu về nhà nghỉ ngơi đi. Mất công bệnh rồi đổ thừa mình lôi kéo nữa. Hi.”


“Ừ, vậy mình về đây. Tạm biệt cậu.”


“Tạm biệt.”


Con đường hôm nay trở về nhà trọ rất dài, cô không biết mình đã đi bao lâu, bước chân càng trở nên nặng trĩu. Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra đêm qua, lòng cô chợt thắt lại. Vệt máu hồng in đậm trên nền ga trắng muốt, tạo nên một bức tranh hoàn mỹ tuyệt vời. Trang nhìn thấy nụ cười như đạt được thành quả của Triệu Minh Vỹ, hắn nói: Hắn thích những cô gái xinh đẹp thuần khiết như cô, cảm giác chinh phục một người đàn bà trinh trắng không phải hắn chưa thử qua, nhưng thử qua bằng cách thủ đoạn như thế này là lần đầu tiên hắn đạt được.


Khi Triệu Minh Vỹ tiến vào nơi sâu nhất trong cơ thể, Trang hận không thể lập tức đẩy hắn ra ngay lập tức. Cảm giác đau đớn từ thân xác, cộng thêm nỗi khống khổ từ tâm hồn làm cô dường như nghẹt thở. Nước mắt từ khóe mi tràn xuống má, tiếng thút thít trong không gian ám muội tựa như một loại âm thanh quyến rũ mê người. Triệu Minh Vỹ khẽ hôn lên đôi mắt đau đớn đang nhắm lại của cô, chiếc lưỡi trơn bóng lướt nhẹ qua đôi mi dài cong vút.


Hắn cười ra tiếng, giọng nói khàn khàn: “Em rất tuyệt.”


Trang im lặng không trả lời, mặc cho cơ thể hắn tàn phá mọi ngóc ngách trong người. Chiếc chuông gió màu xanh nhạt được treo bên ngoài khung cửa sổ không ngừng đung đưa, màn đêm đã buông xuống từ lâu, Trang ngước mắt lên nhìn những sợi lông vũ đang được làn gió lạnh tung bay, mỉm cười thê lương. Cô đã cố gắng không để mình phát ra tiếng rên rỉ nhục nhã kia, hắn dường như phát hiện ra sự kháng cự trong đêm tối của cô, nụ cười mãn nguyện trên môi chưa bao giờ tắt. Thân dưới bỗng nhiên bị đâm mạnh, Trang ưỡng ngực, đầu ngửa ra sau, hét lớn:


“Á... Aaa”


Đau, rất đau. Cô có thể cảm nhận được dòng nước ấm từ trong cơ thể mình chảy ra, cổ bất chợt âm ấm và nặng trịch. Trang cúi đầu xuống thì nhìn thấy, thân hình đàn ông cao lớn thõa mãn nằm lên người cô. Bàn tay không an phận vuốt ve khuôn ngực đầy đặn đang phập phồng, thân dưới vẫn giữ nguyên vị trí cũ, không có ý định rút lui. Trang tức giận đánh mạnh vào lưng hắn, lúc này khi để ý cô mới phát hiện mày hắn khẽ chau lại. Chợt nhớ ra chuyện gì đó, Trang sửng người, gương mặt thất thần nhanh chống ửng đỏ. Lúc nãy trong phút cuối cùng, cô kích động, móng tay sắc nhọn đâm sâu vào lưng hắn, tạo thành một đường dài ẩm ướt.


“Thích không?” Triệu Minh Vỹ ngước mặt lên nhìn Trang, ngón tay trỏ đưa lên, mân mê viền môi mỏng, mỉm cười một cách tà mị.


“Anh xuống đi, rất nặng. Tôi mệt rồi, muốn đi ngủ.” Trang yếu ớt gạt tay hắn ra khỏi môi mình, giọng nói khàn khàn.


Hắn cười thành tiếng: “Nếu tôi nhớ không lầm, từ đầu đến cuối người vận động là tôi, trong khi đó em chỉ có nhiệm vụ nằm yên và hưởng thụ... Tôi không mệt, em lại thấy mệt sao, cô bé?”


Cô không ngờ da mặt hắn tại dày và không biết xấu hổ như thế, những lời nói đầy tục tĩu cũng có thể mở miệng phát ra được. Trang mệt mỏi không lên tiếng trả lời, đôi mắt long lanh ánh nước khẽ nhắm lại. Triệu Minh Vỹ chăm chú nhìn những đường nét trên gương mặt cô, môi nhếch lên. Hắn đã nói rõ ngay từ đầu, người con gái ngoan cường này nhất định sẽ thuộc về hắn, lời nói của Triệu Minh Vỹ luôn luôn có hiệu lực, nhìn thành quả hiện tại đã có thể chứng minh tất cả.


Hắn siết chặt vòng eo mảnh khảnh, Trang bất ngờ bị hắn làm đau, khẽ “Ưhm.” một tiếng rồi nhanh chống vì mệt mỏi mà thiếp đi. Đợi đến khi hơi thở cô đều đều, hắn mới yên tâm nhắm mắt lại. Đàn bà nằm trên giường Triệu Minh Vỹ mỗi lần thức giấc đều chỉ còn lại thân hình trơ trụi lẻ loi một mình, còn người con gái đang nằm dưới thân hắn thì, không hiểu sao hắn lại muốn nhìn thấy gương mặt khi tỉnh giấc của cô. Cũng giống như cảm giác khi tiến sâu vào nơi cấm địa, rất bình yên.
***


Trang về đến nhà trời vẫn còn sớm, cánh cửa phòng được đóng lại cẩn thận. Linh cảm của một người con gái cho cô biết có chuyện không hay đang xảy ra. Trang bước nhanh về phía trước lấy chìa khóa mở cửa, tiếng nước chảy được vang ra từ trong phòng tắm, mà Vy lại không có bên ngoài nên Trang cứ nghĩ rằng cô ấy đang bên trong đó như mỗi sáng. Cảm giác lo lắng cũng được giảm bớt đi không ít, dù sao Vy cũng là đứa biết suy nghĩ, dù biết cô ấy đã chịu sự đã kích nhưng cũng không đến nỗi phải làm chuyện ngốc nghếch.


15 phút trôi qua, bên trong vẫn tiếng nước chảy ì à ì ạch không suy giảm, ngược lại nếu mất đi âm thanh đó, không gian sẽ chìm vào trong im lặng. Tiếng xối nước ào ào chẳng có, tiếng gọi lớn “Mày về rồi hả Trang?” cũng mất dạng. Cô lúc này mới nhận thức được sự nghiêm trọng liền chạy lại phòng tắm đập cửa, gọi lớn:


“Vy mày có trong đó không?” Trả lời cô vẫn là âm thanh như từ lúc nãy đến giờ, kèm theo tiếng nước tràn từ thùng nhựa chứa nước.


“Rầm.” Trang cầm lấy cán dao bên cạnh bếp đập mạnh vào tay nắm cửa, chốt bị phá hỏng mở tung ra, hình ảnh bên trong làm Trang đứng sững người, đôi chân trong vô thức không đứng vững ngã bịch xuống nền gạch lạnh lẽo. Cô kìm chế bàn tay đang không ngừng run rẩy của mình bò đến bên người Vy, trên môi cô ấy vẫn còn đang dính đầy chất bọt màu trắng, gương mặt tái xanh không có chút sức sống.


Trang hét lên thất thanh: “Có ai không làm ơn cứu bạn tôi, có ai không? Vy... Vy mày đừng làm tao sợ mà hu hu”. Mấy anh chị trên khóa kế bên phòng nghe thế liền chạy qua, Trang không biết mình và Vy được đem đến bệnh viện như thế nào, cô chỉ biết hiện tại cô còn đang rất hoảng sợ. Trước nay cô chưa từng thấy một Tường Vy như thế, cô ấy nằm yên bình trong căn phòng ngập nước, khoảnh khắc ấy dường như Trang cảm nhận được nụ cười khẽ trên khóe môi Vy, một nụ cười giải thoát. Nếu Trang như thường ngày không quay về nhà trọ, có thể giờ phút này xác Vy đã trở nên lạnh lẽo, kèm theo đó là tiếng khóc bi thương của bạn bè.


Nhắm mắt lại, gương mặt nhợt nhạt của Vy không ngừng hiện lên trong tâm trí Trang, cô không hề biết rằng đối với một cô gái trước nay luôn hoạt bát vui vẻ sự đã kích đó là hoàn toàn không thể chịu đựng được, trên người Trang vẫn còn ướt đẫm do cái vòi sen trong phòng tắm đem lại. Cô lấy hai tay che kín gương mặt mình, bờ vai không ngừng run lên.


Bỗng tiếng nói đầy sợ hãi của Quyên làm cô bừng tỉnh.


“Trang con Vy nó thế nào rồi, tại sao lại như thế, nó vào đó lâu chưa?” Thấy Trang vẫn ngồi thẩn thờ nhìn mình, Quyên nóng ruột “Mày trả lời tao đi, Trang...Trang mày tỉnh lại đi Trang. Bác sĩ ... Bác sĩ.”


Trước mắt Trang tối sầm, cơ thể trong vô thức ngã vào người Quyên. Mặc cho Quyên kêu gào như thế nào đôi mắt cô vẫn nhắm nghiền lại, cảm giác mệt mỏi này làm Trang buông xuôi. Tại sao chỉ trong thời gian ngắn như thế mà mọi sự trắc trở đều khiến cô không thể nào thở được, cô cứ nghĩ mình an phận đi học, đi làm cho đến khi xong bốn năm và lấy được tấm bằng đại học. Cô, Quyên và Vy sẽ cùng nhau xin về một công ty nhỏ ở quê để làm việc, không tranh với đời, không giành với thiên hạ.


Thế nhưng điều mong mỏi đó của Trang không được đền đáp, trái lại còn khiến Vy chán ghét cuộc đời tìm cách thoát khỏi cái xã hội đầy gian nan này. Ngày tháng còn dài liệu Trang có khả năng chịu được từng sự đả kích không ngừng ập đến với mình và những cô bạn thân thiết, họ đau khổ cô cũng sẽ đau cùng họ, không ai hiểu được cái cảm giác khi thấy bạn mình đang trút từng hơi thở nặng nề, quyết từ bỏ cái quý giá nhất để đến với thế giới yên tĩnh của riêng mình. Có lẽ Vy thật sự hoảng loạn khi biết hình ảnh đáng khinh của chính bản thân bị người khác quay lại, hoảng loạn khi trở thành một con rối mặc cho người đàn ông tàn ác đó điều khiển. Cô ấy không cam lòng, Trang cũng thế, cô cũng không cam lòng.


Nếu Vy biết được vì đoạn video đó mà Trang đã dùng tấm thân của mình để đổi lấy, không biết đến lúc đó Vy còn ghét bỏ chính mình như thế nào? Vì Vy cô có thể làm nhiều hơn thế nữa, chỉ mong cô ấy biết tự trân trọng chính bản thân mình, sự thật này cô sẽ khiến nó mãi mãi chìm sâu trong biển cả, không một ai khác biết được ngoài hai nhân vật chính là cô và Triệu Minh Vỹ.


Mùi thuốc khử trùng làm cơ thể Trang càng thêm khó chịu, cô hôn mê trong suốt 6 giờ đồng hồ, đến khi thức dậy trời đã sớm đi vào khuya. Bệnh viện thành phố rất đông vì thế với cái lý do mệt mỏi mà ngất xỉu nên cô không được nằm trên giường mà phải nằm trên chiếc ghế dài, bên cạnh giường bệnh của Vy. Trang ngước mắt nhìn lên trên người con gái đang nằm, gương mặt Vy trắng bệch, còn Quyên thì gối đầu lên chiếc giường lạnh lẽo, yên giấc say nồng. Cô bước xuống ghế lấy chiếc áo khoác của Quyên đang nằm trên vai mình choàng qua vai cô ấy. Hốc mắt Quyên còn sưng đỏ cho thấy cô ấy đã khóc rất nhiều, Trang không khỏi run rẩy đôi vai gầy, đưa tay ôm lấy miệng bước nhanh ra khỏi phòng.


Bên ngoài cửa, khi thấy Trang chạy ra ngoài, Trần Khanh đang ngồi trên băng ghế cạnh góc khuất cũng nhanh chống chạy theo. Từ lúc Trang thấy anh cùng với cô gái đó hôn nhau, cô thèm để ý đến sự xuất hiện của anh trong phòng trà, khi hỏi thăm quản lý quán bar anh mới biết cô chỉ làm thế một người bạn duy nhất một đêm. Không có cách tiếp xúc với cô, anh càng thêm khó chịu, đêm đó thực chất không phải lỗi của anh, cô gái chết tiệt đó đã bỏ thuốc vào trong rượu nhằm muốn anh cùng cô ta một đêm vui vẻ. Trang không hề hay biết với một kẻ từ sớm đã vướng vào cuộc sống này thì điều đó rất khó thể cưỡng lại, anh thậm chí còn thấy bình thường, có thể tùy tiện ngủ cùng một người con gái xa lạ, miễn là mang lại cho anh cảm giác thích thú thì Trần Khanh anh sẽ không câu nệ tiểu tiết mà thực hiện.


Nhưng đối với anh, cô là một cô gái đôi mươi với giọng hát truyền cảm và đôi tay uyển chuyển trên cây đàn, những hình ảnh đó khiến anh thật sự rung động. Trần Khanh đã và đang tập thay đổi cuộc sống trước đây của mình, trong hai tháng ngồi im lặng nghe cô đàn anh chưa hề quan hệ với bất cứ người nào, anh chính thức làm sạch thân mình để bù đắp cho sự trăng hoa trước đây. Vậy mà cuối cùng lại thua trong tay một ả đàn bà ham mê tiền bạc, một bước lên mây.


Ánh đèn đường bật sáng, không khí lãnh đạm cùng với sắc trời đen sẫm làm gương mặt vốn gầy gò của Trang hiện rõ mồn một từng đoạn xương quay hàm hốc hác. Cô ngồi xuống đám cỏ xanh tươi, chôn giấu gương mặt vào hai gối khóc nức nở. Trần Khanh chưa từng thấy bộ dạng thảm hại như thế này của cô, trong lòng hiện rõ lên tia đau xót. Hai người, hai kẻ chỉ quen biết nhau chưa tròn ba tháng, nhưng không hiểu vì sao anh lại muốn che chở, bảo vệ, dùng mọi thứ anh có đem tất cả cho cô.


Người con gái có vẻ ngoài lạnh lùng nhưng chứa đầy tâm sự như thế không đáng phải chịu khổ, anh rất muốn tiến tới nhưng không có cách nào, đôi chân trong vô thức như bị bám rễ, bất động. Đôi vai gầy trước mặt không ngừng run rẩy, khóc một hồi lâu, Trang ngước mặt lên nhìn xa về phía bầu trời xám xịt. Những ngôi sao sáng liệu có thể làm vơi đi nỗi buồn của cô, không - chúng không thể, chúng chỉ là những viên thạch to lớn được lớp ánh sáng phản chiếu, khi trời sáng chúng sẽ hoàn toàn biến mất đi vẻ đẹp vốn có, khi đêm về chúng lại được tỏa sáng trong thế giới riêng của mình.


Trần Khanh đang định đi đến bên cô thì chợt bóng dáng cao lớn khác xuất hiện ngồi xuống cạnh cô, nhưng Trang vẫn như thế, không thèm ngó ngàng gì đến hắn, một mình chìm vào thế giới cõi tiên.


“Em làm gì vậy hả? Ngoài này lạnh lắm có biết không, mau theo tôi, tôi đưa em về nhà”. Hắn kéo lấy cánh tay đang ôm chặt gối của Trang, giọng nói có chút tức giận. Thấy cảnh tượng này Trần Khanh mỉm cười thê lương, anh không tưởng tượng ra được hình dáng cao ngạo không chịu khuất phục của Triệu Minh Vỹ, giọng nói lạnh lùng thường ngày của hắn giờ đây lại trở nên lo lắng như thế chỉ vì một cô gái vừa quen vài ngày.


“Tôi không muốn về, anh làm ơn biến khỏi mắt tôi đi.” Trang gắt lên, đôi mắt trừng lớn nhìn Triệu Minh Vỹ. Người đàn ông cướp đi tấm thân trong trắng của cô.


Triệu Minh Vũ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của Trang, khó chịu nói: “Em nghĩ rằng tôi có thể để cho em chết lạnh ngoài này sao? Ngoan, chúng ta đi về nhà.”


Trang cười khẩy: “Thể trạng tôi hiện tại như thế này, anh còn muốn sao?”


Cơ thể Triệu Minh Vỹ cứng đờ, hắn vờ như không nghe Trang nói câu vừa rồi, lạnh lùng nói: “Thôi tôi không tranh cãi với em nữa. Nếu em không chịu đứng lên tôi lập tức bẻ nát cái đĩa CD đó.”


“Anh... Được. Tôi về.” Chỉ vì lời đe dọa liên quan đến chiếc đĩa mà Trang lại ngoan ngoãn nghe theo lời Triệu Minh Vỹ như thế làm Trần Khanh cảm thấy bất thường. Phải chăng trong chuyện này còn có một ẩn khúc khác, Vy - người bạn thân nhất của cô tự tử. Theo như anh biết, trong suốt một năm làm việc ở “Đêm”. Vy phục vụ rất nhiều khách nhưng cô ấy chưa từng hạ thân mình qua đêm, Vy không phải hạng gái bán mình cầu vinh. Một cô gái như thế tại sao lại nghĩ quẩn đến nước tự đi tìm đến cái chết, còn Trang vì sao lại dính dáng đến Triệu Minh Vỹ?. Những gì anh biết về Trang có thể nói là ít nhưng cũng đủ nhìn ra được con người thật bên trong cái vẻ mặt bất cần đó, cô ghét những kẻ công tử nhà giàu, đặc biệt là loại tiêu tiền như nước như Triệu Minh Vỹ. Khả năng cô tự nguyện không cao, vì thế chỉ còn kết luận duy nhất: Vấn đề nằm ở chiếc đĩa CD kia.

P/s: Chương này mình soát chưa kĩ chính tả lắm, bạn nào tinh mắt bắt giúp mình để mình sửa nhé. Thanks nhiều ạ, từ chap này cho đến những chap sau dự sẽ ngược từ từ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro