CHƯƠNG 9: SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trang gửi tin nhắn cho Quyên, bảo rằng: “Tao về nhà tắm rửa trước, ngày mai lại vào thay ca cho mày.” Nhắn xong cô đem điện thoại bỏ vào trong túi nhưng nhanh chóng bị Triệu Minh Vỹ giật lại, theo phản xạ cô cầm chặt lấy chiếc điện thoại đã theo mình trong suốt một năm qua không chịu buông ra. Thấy thế hắn chau mày, nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.


“Anh làm gì vậy? Trả điện thoại cho tôi.” Trang ngước mắt lên nhìn hắn một cách khó hiểu, cô muốn lớn tiếng trách mắng nhưng không thể, chiếc đĩa CD hắn vẫn chưa đưa cho cô, nếu bây giờ cô lỡ miệng mà nói những lời lỗ mãng thì chẳng khác nào mọi công sức bỏ ra đều vô nghĩa.


“Ngoan ngoãn và đi theo tôi.” Hắn nói xong không thèm để ý đến sắc mặt nhợt nhạt của Trang, xoay người ôm chặt lấy eo cô kéo đi về phía chiếc xe được đỗ sẵn trong góc tối từ lúc nào. Cô không còn cách nào đụng được chiếc điện thoại của mình nên đành im lặng đi theo. Trần Khanh nhìn hai bóng người vừa khuất khỏi tầm nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên. Anh nhất định sẽ giành lại người con gái này, từ tay kẻ xấu xa Triệu Minh Vỹ.


Hắn đưa Trang về căn phòng trọ, cô hơi bất ngờ vì không nghĩ hắn có thể biết được nơi ở của cô, còn đi đến một cách thuần phục như thế. Nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên của cô, hắn từ tốn nói: “Chỉ là tò mò cho mấy tên đàn em tìm hiểu thôi, nơi này cũng là do người của tôi báo lại.”


Trang sững người vì lí do mà hắn nói ra, cô không ngờ hắn lại cho người điều tra cô, hắn là đang sợ món đồ chơi độc nhất vô nhị này gặp phải chuyện bất trắc gì chăng. Trang cười khẩy, thì ra bấy lâu nay cô vẫn sống trong sự giám sát của hắn, mọi cử chỉ và hành động của cô hắn đều nắm trong lòng bàn tay. Thật nực cười.


“Cạch.”


Cô chọn cách im lặng không nói gì, bước vào phòng. Cô cứ nghĩ hắn sẽ quay người bước đi, đường đường là một đại thiếu gia nhà giàu lẽ nào lại đi vào bên trong cái nơi chật hẹp cho ba người ở này. Nhưng điều cô không ngờ còn nằm phía sau, hắn đưa tay sờ mũi rồi bước theo cô vào trong. Ánh mắt không ngừng dán lên mọi ngóc ngách trong phòng. Tuy nhỏ nhưng mọi thứ được sắp xếp rất gọn gàng ngăn nắp, tập sách đều được các cô để cẩn thận trên chiếc kệ nhỏ trong giường. Nghĩ đến cuộc sống khổ cực của cô tại nơi này, hắn khẽ chau mày. Hắn không muốn nhìn thấy người con gái này chịu khổ, đó được gọi là chiếm hữu, muốn thứ thuộc về mình phải có cuộc sống đầy đủ, vui vẻ. Nhưng hắn không hề biết cái cách mà hắn làm đã khiến cô căm ghét hắn như thế nào, hắn đã quá tự tin vào cái vẻ bề ngoài của mình, tin vào những đồng tiền mà hắn đang nắm trong tay có thể lấy đi cả thể xác và cả linh hồn của cô.


“Anh ngồi đi, nếu thấy căn phòng quá chật hẹp, anh có thể ra về.” Ngoài miệng Trang nói cười vui vẻ nhưng trong lòng lại mệt mỏi không muốn thốt lên tiếng nào, giờ phút này cô cần im lặng để suy nghĩ mọi thứ, nhưng hắn lại đến và phá bỏ mọi mong muốn của cô.


“Không cần quan tâm tới tôi, em đi tắm đi.” Hắn ngồi xuống chiếc giường đơn bên cạnh, thong thả nhìn cô.


Trang thoáng sững sờ, hai mắt giao nhau. Cô không nói thêm gì, xoay người lấy một bộ đồ ngủ trong tủ quần áo rồi đi vào trong phòng tắm, hắn vẫn luôn dõi theo hình ảnh nhỏ nhắn của cô, trên môi thoáng nở cười. Hắn thích thú với người con gái này, đơn giản vì cô rất khác những người hắn từng gặp. Nhìn thấy cô khóc hắn chỉ muốn bước tới ôm chặt cô vào lòng, tuy bề ngoài lạnh lùng nhưng cô lại luôn tỏ ra rất kiên cường, nếu như hắn không tận mắt nhìn thấy cô ngồi dưới bãi cỏ, cô đơn ôm chặt lấy gối khóc nức nở. Hắn cũng không tin vào những gì đang diễn ra.


Hứng thú nhất thời vì một món đồ chơi mới lạ, với hắn những chuyện này đã quá bình thường. Tuy ngoại hình Trang và những cô gái khác khá giống nhau, nhưng tính tình lại có điểm không tương đồng, bất quá hắn cũng sẽ không thấy chán cô nhanh như những cô gái trước đó. Một người đàn bà dù có mạnh miệng đến đâu, leo lên giường của một thằng đàn ông chinh chiến sa trường bao nhiêu năm như hắn thì chỉ còn lại tiếng rên rỉ mê muội mà thôi. Triệu Minh Vỹ cười thầm trong lòng, hắn không tin Trang sẽ làm mặt lạnh với hắn như thế quá một tuần, với kinh nghiệm nhiều năm tích lũy, cô sẽ sớm ngã vào lòng hắn nũng nịu ngọt ngào như một con búp bê bị hỏng, mặc cho người khác chơi đùa.


Sau khoảng 20 phút cô đi ra, mùi sữa tắm thoang thoảng làm hắn như say đắm nồng nàn. Thân hình mảnh mai đứng trước mặt hắn, chỉ cách một bước chân. Cô cứ nhìn hắn, không nói cũng không cười. Triệu Minh Vỹ nhìn thấy vẻ mặt muốn nói mà không nói được của cô liền biết ngay nguyên nhân. Hắn chống hai tay sau giường, hai chân vắt chéo nhau, lười biến nói:


“Em không cần lo lắng tôi sẽ không giữ lời hứa, Minh Quân đã cho người đi lấy chiếc đĩa đó. Ngày mai cậu ta sẽ đem đến cho em.”


Lúc này mặt Trang mới dần dần thả lỏng, trong lòng cũng an tâm đi rất nhiều. Cô cứ nghĩ hắn sẽ không hoàn thành lời hứa của mình, nhưng suy đi nghĩ lại người như hắn không thể làm như thế, làm ăn là phải biết đến uy tín, nếu ngay cái cơ bản này cũng làm không được thì hắn đứng trên cái mảnh đất Sài Gòn này làm mưa làm gió như thế nào? Cô còn đang thẩn thờ thì bỗng eo bị hắn kéo, cả cơ thể lập tức rơi vào vòng tay ấm áp. Mỗi lần tiếp xúc với hắn, cô đều có mục đích riêng của mình, tâm trí chưa hề suy nghĩ về cái cảm giác mà hắn đem lại. Tuy hắn bá đạo, luôn làm người khác căm ghét nhưng lúc này quả thật hắn rất tốt với cô. Chợt cái nghĩ lệch lạc này làm Trang muốn tát một cái thật mạnh vào mặt, cô sẽ tuyệt đối không vì loại người này mà rung động.


Trang ngồi im trên đùi hắn, đầu áp chặt vào lồng ngực rắn chắc. Cảm giác lòng bàn tay đang nằm trên eo dần nóng lên, cô thoáng mỉm cười. Thì ra cái mục đích mà hắn đến đây là như thế, đàn ông mà, thích cái gì là phải có cái đó. Phụ nữ cũng thế, đối với họ chỉ là công cụ phát tiết mà thôi. Cô cứ ngỡ rằng hôm nay hắn sẽ tha cho thân thế gầy yếu không còn sức lực phản kháng nào của cô, nhưng mọi thứ đã đi quá xa với suy nghĩ. Hắn vẫn là hắn, người đang ông mang bên mình một dục vọng nguyên thủy.


Bỗng giọng nói trầm tĩnh vang lên: “Ngủ đi.”


Nói xong hắn ôm lấy cô nằm xuống giường, chiếc áo vest màu đen được hắn cởi ra từ lúc nào. Cô thoáng bất cờ với hành động vừa rồi của Triệu Minh Vỹ, hắn chỉ muốn ôm cô ngủ hoàn toàn không có ý gì khác. Đầu cô gối lên tay hắn, cơ thể nằm gọn trong cái ôm đậm mùi đàn ông. Hắn không làm gì khác ngoài việc ôm chặt cô như thế, hơi thở đều đều phả vào cổ làm Trang cảm thấy mọi dây thần kinh đều tập trung tại đó. Rất khó chịu. Thời gian trôi qua bao lâu Trang không biết, cô chỉ biết mình đã tự chìm vào giấc nồng rất nhanh, có lẽ do trời đã quá khuya cô không còn sức lực để suy nghĩ nữa, mặc cho diễn biến được xảy ra theo tự nhiên.


Sáng sớm ánh sáng chiếu vào xuyên qua cánh cửa sổ làm Trang thức giấc, cô mở mắt nhìn qua bên cạnh mình thì thấy giường đã trống không, hơi ấm đàn ông cũng không còn. Cô mỉm cười, cứ ngỡ hắn sẽ ngủ cùng cô cho đến sáng dậy, tặng cho cô một nụ hôn tình cảm rồi không ngừng đòi hỏi cô, nhưng hắn lại bỏ đi trước đó. Cô đưa tay ôm lấy cổ đứng lên bước vào phòng tắm rửa mặt, cánh cửa phòng cũng nhanh chóng được mở ra.


Trang tưởng là Quyên về nên cũng không nói gì, đến khi cô bước ra lại một lần nữa bất ngờ. Triệu Minh Vỹ đang ngồi trên giường nhìn cô, bộ đồ trên người hắn đã được thay. Có lẽ lúc sáng hắn rời khỏi đây là để về khách sạn thay quần áo, người đàn ông này quả nhiên rất ưa sạch sẽ.


“Em lại đây.” Hắn ngoắc tay ý bảo cô đến gần mình hơn, Trang cũng không nói gì ánh mắt không rời khỏi người hắn tiến lại gần. Vừa ngồi xuống hắn đã lấy chiếc điện thoại Iphone 5s mạ vàng trong túi áo đưa cho cô.


“Sau này em hãy dùng cái này, sim cũng đã được thay đổi. Tôi không thích em dùng cái điện thoại không đáng bao nhiêu tiền kia nữa.”


Trang sững người, thì ra đêm qua hắn quyết giật lấy chiếc điện thoại đó là do muốn cô thay cái khác. Người đàn ông này quả nhiên tính tình kì lạ, nếu muốn cô thay thì cứ nói thẳng ra, cớ gì phải dùng biện pháp khiến người khác suy nghĩ xấu nhân cách của mình như thế. Nhưng một đứa con gái tiền kiếm được chỉ đủ ăn đủ mặc mà lại xài Iphone thì chẳng khác nào tìm đề tài cho người ta nói, Trang định trả lại nhưng hắn lại dùng ánh mắt như muốn nói: “Em thử không nhận xem.” Thấy tình hình trước mắt không được mấy khả quan, Trang mỉm cười:


“Sao có thể không nhận được chứ, quà của Triệu thiếu gia tôi rất thích. Cảm ơn anh.” Giọng nói cô lãnh đạm làm hắn thấy khó chịu, ngữ khí này không giống cảm kích mà giống đang mỉa mai hơn.


“Thay đồ đi, tôi đưa em đi ăn sáng.”


“Vâng.” Nói xong cô ngoan ngoãn lấy chiếc váy màu xanh nhạt đi vào phòng tắm thay đồ, hắn mỉm cười nhìn theo bóng lưng cô. Một cô gái rất có mồm mép, rõ ràng gương mặt hiện hai chữ “ không thích” mà vẫn có thể nói cảm ơn kèm theo hai từ “rất thích.”
***


Triệu Minh Vỹ ngồi trên chiếc ghế sô pha màu nâu nhạt, trước mặt hắn là người đàn ông với nụ cười cợt nhả. Anh ta ngồi vắt chân lên nhau, trên tay cầm điếu thuốc khẽ nhâm nhi. Hai người vừa nói chuyện phiếm vừa cười đùa trông rất vui vẻ, ánh mắt Triệu Minh Vỹ không bao lâu lại dừng trên chiếc CD nằm cạnh ly cà phê, khẽ cười.


“Chiếc đĩa cậu cần đây, nhân vật nam chính trông rất tuyệt chứ?” Việt Tuấn cất giọng điệu vui vẻ, thú thật con người anh ta xưa tay rất có hứng thú với phụ nữ xinh đẹp. Đặc biệt là những cô em xinh đẹp đanh đá, Vy là một trong số những người phục vụ mà anh ta thường tiếp xúc trong quán bar, Cô gái đó cũng được xếp vào hàng mỹ nhân của “Đêm” nhưng tính tình lại rất kì quái. Giờ làm việc thì gương mặt luôn tươi cười với anh ta, nhưng khi hết giờ làm hẹn kiểu nào cũng không chịu cùng qua đêm. Trước nay Việt Tuấn chỉ thích đàn bà tự bò lên giường, không thích đàn bà khó chiều, vì thế thời gian dài anh ta cũng không thèm quấy rối cô nữa, anh ta chỉ chờ đến lúc Vy tự mình thuần phục anh ta mà thôi.


Nhưng không ngờ lại có một người rơi vào hoàn cảnh tương tự Việt Tuấn, người bạn chí cốt này lại cao minh hơn, ra tay trước một bước và người đóng vai ác trong cuộc chơi này lại chính là anh ta. Kế hoạch được sắp xếp rất ổn thỏa, Triệu Minh Vỹ có được người đàn bà mà hắn thích còn Việt Tuấn ngủ được với người đàn bà mà anh ta muốn. Hai người đàn ông, hai tính cách khác nhau, một người trầm tĩnh ít nói, một người bên ngoài luôn mang theo bên mình nụ cười cợt nhã, khinh thường nhưng lại là những kẻ không từ thủ đoạn đoạt lấy thứ mà mình muốn. Đàn bà ngoan cố cũng thế, phải dùng thủ đoạn mới lôi được lên giường. Chỉ có điều đơn giản thế thôi mà Việt Tuấn không nghĩ ra, quả thật còn phải học hỏi theo người anh em này dài hạn.


“Cậu không sợ cô ấy biết chuyện này, sẽ hận cậu mãi mãi sao?” Việt Tuấn tò mò hỏi, anh ta chưa từng thấy Triệu Minh Vỹ vì một người đàn bà mà làm nên những chuyện như thế này. Riêng bản thân anh khi hỏi câu hỏi trên trong lòng đã không ngừng suy nghĩ, ăn chơi trát tán, ngủ với không biết bao nhiêu cô em như anh ta thì còn sợ gì danh tiếng không còn trông sạch. Huống hồ, anh ta là người trực tiếp đóng vai nhân vật phản diện, dùng chính gương mặt điển trai của mình gây án. Vy hận không thể giết chết anh ta ngay tại lúc đó, chứ đừng nói đến sau này.


Triệu Minh Vỹ lắc đầu, hai tay bắt chéo trước ngực, cười nhẹ: “Tôi chỉ cần hưởng thụ thân thể Tuyết Trang trong khoảng thời gian ngắn thôi, chuyện sau này tôi không quan tâm. Cùng lắm khi cô ta biết được sự thật thì cuộc giao dịch này chấm dứt, dù sao người chịu thiệt cũng là phận đàn bà con gái, tôi - thân một người đàn ông khỏe mạnh sao lại có thể vì chuyện đó mà sầu não. Cậu là đang nghĩ quá nhiều rồi.”


Không ngờ Triệu Minh Vỹ có thể nói ra những lời tuyệt tình như thế, Việt Khanh hứng thú cười lớn. Xưa nay danh tiếng trong giới ăn chơi chưa bao giờ thiếu chỗ cho Triệu Minh Vỹ, khi nhắc đến cái tên này, rất nhiều cô gái đều cúi đầu đỏ mặt. Hắn vung tiền rất thoải mái, chỉ cần mỹ nhân làm hắn thõa mãn, hắn nhất định sẽ không ngần ngại ném cho vài tờ tiền xanh lớn nhất.

Việt Tuấn làm vẻ mặt tiếc nuối, buồn bã nói: “Cậu thật biết làm cho con gái người ta đau lòng mà.”


Triệu Minh Vỹ nhíu mày: “Tốt nhất cậu nên khép cái miệng của mình lại đi, có từng nghe qua câu “Cái miệng hại cái thân chưa?” nếu chưa nghe tôi sẽ không tiếc dùng thời gian để dạy cậu đâu.”


Việt Tuấn lắc đầu, nhăn mặt lên tiếng: “Tôi biết rồi.”


“Chuyện này kết thúc tại đây, tôi không muốn cậu để lộ bất cứ chuyện gì với Tuyết Trang. Nếu để cô ấy biết được.” Hắn ngước mắt lên nhìn Việt Tuấn một cách lạnh lùng: “Cậu sẽ không chỉ đơn giản bị đám phóng viên quấy rối trong vài tháng đâu.”


Việt Tuấn cười ha hả: “Tốt tốt, xem như cậu lợi hại.”

***
Sau khi ăn sáng cũng Triệu Minh Vỹ, hắn trực tiếp đưa cô đến bệnh viện. Hôm nay là ngày lễ nên nhà trường cho nghỉ, cô cũng không cần phải đi đến trường xin phép vắng mặt nữa. Chưa đến 3 ngày mà cô đã đưa đứa bạn thân của mình vào đây trong cơn nguy kịch hai lần, nghĩ lại những cảnh tượng đó Trang lại càng thấy xót xa.


“Cạch.”


Quyên xoay đầu ra nhìn vào cánh cửa, Trang bước vào với gương mặt có chút xanh xao, trên tay cô còn cầm theo hộp cơm sườn. Từ đêm qua đến giờ Quyên một mình chăm sóc cho Vy chắc chắn rất vất vả, hiện tại chỉ mới 8 giờ, cô ấy nhất định chưa ăn cơm.


“Cậu vào rồi à?” Quyên đi lại ngồi cạnh Trang, đôi tay gầy gò với lấy hộp cơm không nhanh không chậm bỏ vào miệng. Quả thật đúng như suy đoán của Trang, từ trưa hôm qua đến nay cô nàng này chưa hề ăn một hạt cơm nào vào bụng. Nhìn dáng vẻ đói đến không nói ra được của Quyên làm cô cảm thấy thật đáng thương.


“Sáng giờ nó có tỉnh lại không?” Trang nhìn về phía chiếc giường, giọng buồn bã hỏi.


Bàn tay đang cầm muỗng của Quyên chợt khựng lại: “Chưa. Bác sĩ nói nó không muốn dậy nữa.” Tình trạng của Vy hiện đang nguy kịch, nhưng ý chí muốn sống sót của nạn nhân rất quan trọng. Trừ khi ý chỉ mãnh liệt mới khiến cô ấy thoát khỏi thần chết, nhưng Vy lại không có, cô ấy muốn rời khỏi thế giới này, cô ấy không muốn tồn tại nữa. Vì thế khả năng chống chọi với cơn nguy kịch là rất thấp, có thể ra đi bất cứ lúc nào.


Trang chấn động, không nói lời nào đứng lên tiến lại phía chiếc giường trắng muốt. Cô ngồi xuống nhìn chằm chằm vào gương mặt không còn sức sống của Vy, đôi môi hồng hào luôn mỉm cười ngày nào giờ đây đã trở nên khô khốc, nhợt nhạt.


“Vy à, mày biết không? Hôm qua mẹ mày có gọi điện thoại lên, bà hỏi tao rằng sao không thấy bé Vy nó nghe điện thoại, còn tắt máy khiến bà rất lo lắng. Bà nói tình hình dưới quê khá hơn rồi, việc buôn bán cũng ổn định mày không cần gửi tiền về cho cha mẹ mày nữa. Bà nói bà nhớ mày, có thời gian thì đi về một chuyến, lâu rồi mày chưa có về quê thăm họ. À còn nữa, cha mày cũng có nói chuyện với tao. Nghe ngữ khí ông lạnh nhạt với vẻ mặt hằm hằm thường ngày vậy chứ cũng lo cho mày lắm mày biết không? Ông nhờ tao nhắc mày học hành tuy nhiều nhưng cũng phải giành chút sức khỏe, không được đổ bệnh. Hồi nhỏ mày bệnh là nằm trên giường suốt một tuần liền luôn, làm họ lo lắng gần chết. Con gái mà, đi xa cha mẹ nào mà không lo cho được, mày chỉ sốt một chút thôi mà họ đã như thế rồi. Bây giờ mày lại muốn chết, muốn từ bỏ họ mà đi sao? Mày có biết những gì mày đang làm là bất hiếu không? Mày chưa trả ơn nuôi dạy, ơn dưỡng dục cho họ. Chết thì ai chẳng phải gặp chuyện đó, cái quan trọng là chết sớm hay chết muộn mà thôi. Hãy cho mình một lối thoát đi Vy à, mày còn có bọn tao nữa, còn có cha mẹ dưới quê đang chờ mày. Có bấy nhiêu khó khăn thôi mày đã chịu không được rồi sao, mày có đáng làm bạn của tụi tao không? Nếu mà nghe thấy và mày hiểu những lời tao nói thì tao xin mày, hãy tỉnh dậy đi Vy.”


Thấy Vy vẫn không có phản ứng Trang vô cùng thất vọng, thật sự cô ấy hoàn toàn không nghe thấy lời cô vừa nói sao? Hay những gì còn vướng bận trên thế gian này lại không đủ nhiều khiến cô luyến tiếc. Bỗng cô nghe thấy Quyên hét lên:


“Bác sĩ, bác sĩ. Bạn tôi tỉnh lại rồi, tỉnh lại rồi.”


Lúc này cô mới phát hiện ra Vy đã mở mắt, còn chăm chú nhìn cô không rời. Nụ cười yếu ớt thoáng hiện trên môi Vy, Trang mỉm cười ôm chặt lấy cô bạn nhỏ vào lòng. Thì thào:


“Tao cấm mày không được như vậy nữa nghe chưa?”


Vy gật đầu, giọng yếu ớt: “Tao biết rồi, xin lỗi tụi bây.”


Lúc vừa rồi trong mơ hồ Vy nghe thấy tiếng nói khe khẽ nghẹn ngào của Trang, quả thật Vy đã từng suy nghĩ về gia đình, nhưng nó vẫn không đủ thuyết phục đối với tâm trạng đang trở nên quá kích động của Vy. Có lẽ đúng như Trang nói, cuộc đời người ai cũng có một kết cuộc như nhau, sự lựa chọn từ bỏ mọi thứ khiến những người bên cạnh cô đau lòng, cô phải sống, sống vì những người quan trọng đối với cô.
***


“Alô.”


“Chiếc đĩa đang ở chỗ tôi, em đến khách sạn đi.”


“Được. Tôi đến ngay.”


Vy đã được đưa về phòng trọ ngày hôm qua, thương tổn do thuốc để lại không quá nghiêm trọng nên sau ba ngày nghỉ học cô cấy cũng đã tiếp tục đến trường. Bây giờ là 7 giờ tối, bầu trời bên ngoài cũng đã nhanh chóng chuyển sang màu sắc âm u vốn có của nó. Trang mỉm cười chua xót, cầm lấy chiếc váy trong tủ quần áo thay ra rồi đi lên chiếc xe màu đen được dựng sẵn phía trước phòng trọ. Vy và Quyên không biết nguyên nhân vì sao dạo gần đây Trang thường hay ra ngoài vào buổi tối, có khi khoảng 7 giờ sáng mới bước chân về phòng. Vấn đề này khiến bọn cô rất lo nhưng với tính tình của Trang, từ khi cô tự nói còn không thì có hỏi cũng chỉ đem lại kết quả bằng 0.
***


Triệu Minh Vỹ giữ cô lại trong khách sạn đến tầm 6 giờ sáng mới cho cô về phòng trọ, hắn nói hắn thích cái cảm giác có cô ngồi bên cạnh, thích ngắm nhìn gương mặt trắng mịn không tì vết của cô. Trang chỉ biết mỉm cười ngoài mặt, nhưng trong lòng thì không ngừng thấy những lời nói đó thật giả tạo. Hắn có thể nói được các câu tương tự với bất cứ người con gái nào khác, cô cũng không ngoại lệ. Vì một ít lời nói mật ngọt đó mà đem lòng cảm kích, trao trọn trái tim mình cho người đàn ông như thế thì tuyệt đối không giống phong cách của cô.


Cầm chiếc đĩa CD trong tay, Trang mở cửa đi vào trong phòng. Triệu Minh Vỹ đã cho người bịt kín miệng tên Việt Tuấn, anh ta sẽ không có cơ hội uy hiếp Vy nữa, nghe hắn nói thế lúc ra về cô mới an tâm phần nào. Cầm món đồ này trên tay, Trang hận không thể lập tức bẻ tan nó, nếu không vì nó, cô và Vy sẽ không bị người khác đem ra uy hiếp như thế này, đúng là làm người khác thật tức giận.


“Mày về rồi à? Có ăn cơm không, tao đi lấy chén?”. Quyên lên tiếng hỏi.


Trang mỉm cười nằm dài ra giường một cách mệt mỏi: “Tụi bây ăn đi, tao không đói.”


“Ừ.” Nói xong Quyên nhìn xuốn chiếc đĩa trên tay Trang, tò mò lên tiếng. “Mày đang cầm cái gì vậy?”


Cô cầm chiếc đĩa lên ngắm ngía, mỉm cười chua xót: “Cái đĩa mà thằng chó Việt Tuấn dùng để uy hiếp con Vy, tao lấy về được rồi.”


Một câu nói tuy nhẹ nhàng nhưng khiến cả căn phòng rơi vào trạng thái im lặng, Vy trừng mắt lên nhìn vật tròn tròn trên tay Trang, còn Quyên thì há miệng ngây ngốc không thể tin đây là sự thật. Trong lòng họ đều biết con người Việt Tuấn như thế nào, anh ta không thể nào dễ dàng tha cho con mồi đang nằm trong vùng kiểm soát. Trừ khi có một con mồi khác ngon hơn, tự dưng thịt vào miệng cọp.


Vy bật dậy bước nhanh lại phía Trang, giật mạnh chiếc đĩa trong tay cô, giọng nói run rẩy: “Mày nói thật cho tao biết, mày đã làm gì khiến thằng chó đó đưa chiếc đĩa này ra?”


Cô nhìn thẳng vào mắt Vy: “Chỉ là một ít thủ đoạn thôi, mày không cần lo lắng. Tao không ngu ngốc đến mức độ làm hại đến bản thân mình đâu.” Dứt lời Trang đứng lên bước vào phòng tắm.


Vy lắc đầu hét lên: “Tao không tin, hắn ta làm gì có thể dễ dàng cho mày dùng thủ đoạn chứ. Có phải mày đã...” Vy ngồi thụp xuống đất, khóc lớn “Tao không đáng để mày làm thế, tao không đáng mày biết không?”


Trang từ trong nhà tắm bước ra, kéo Vy đứng lên. Còn Quyên vẫn ngồi trơ người ra không nói được lời nào. Có lẽ họ đã quá bất ngờ trước những chuyện xảy ra, đối với Quyên và Vy, Trang đơn giản chỉ là một cô gái bình thường, muốn lấy chiếc đĩa đó từ trong tay Việt Tuấn không phải chuyện mà khả năng Trang có thể làm được, trừ khi cô dùng một cái giá đắc hơn để đổi lấy.


Trang biết hai Quyên và Vy nghĩ gì nên cười khan, thấp giọng nói: “Mày nghe cho rõ đây, lần trước tao kể cho tụi bây nghe, có một người ngồi nghe tao đàn suốt hai tháng, tụi bây nhớ không? Anh ta là một người có tiếng trong thành phố nên quen biết Việt Tuấn, cũng đang theo đuổi tao nên những gì tao nhờ vả anh ta nhất định nhận lời. Vì thế chiếc đĩa này cũng là do anh ta đem về, Việt Tuấn không thể không đưa.”


Vẻ mặt Vy vẫn còn nét nghi ngờ: “Những lời mày nói là thật không?”


Trang cố gắng mỉm cười thật tươi, véo mũi Vy: “Mày có từng thấy tao gạt tụi bây chưa? Lần này cũng thế, sau này cũng thế. Tao mãi mãi không bao giờ gạt tụi bây bất cứ điều gì.”


Quyên đứng lên ôm chặt cả hai người vào lòng: “Tao tin mày.”


“Được. Tao cũng tin mày, chúng ta mãi mãi không lừa dối lẫn nhau.”


Trang gật đầu: “Được, tuyệt đối không lừa dối nhau.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro