Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nàng không hề sợ hắn. Sự việc xảy ra vào mười năm trước, với hắn là ác mộng, với nàng cũng khôg khác! Nhiều năm như vậy, nàng giữ ở trong lòng, làm nàng liên tục gặp ác mộng. Nàng ước gì Dạ Kiêu có thể xuất hiện, mong hắn chấm dứt tất cả những chuyện này, kết thúc tất cả mọi chuyện. Ít nhất, như vậy sẽ làm nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Dạ Kiêu cái gì cũng chưa nói, thậm chí, nhìn nàng đều không nhìn, chỉ lạnh lùng đóng cửa sổ xe lại.
Đoàn xe cùng bọn họ biến mất trong bóng đêm, rất nhanh liền không thấy một chút bóng dáng. Bạch Túc Diệp nhìn đường phố đen kịt, nàng cảm giác như tất cả những chuyện vừa mới xảy ra chỉ là ảo giác. Nhưng, giữa hai chân đau như vậy khiến cho nàng không thể không tin tất cả đều là sự thật.
Một đường, Bạch Lang lái xe, Bạch Túc Diệp ngồi ở phía sau. Nàng cả người không thể nào bình tĩnh được, không thể hiểu được lý do nàng cùng Dạ Kiêu gặp mặt, không thể hiểu được vì lý do gì hắn cường bạo nàng không tới một phút. Hắn rõ rang là hạ quyết tâm tới nhục nhã nàng, căn bản là không có muốn cùng nàng làm tình.
Bạch Túc Diệp không hận hắn, không, nói đúng ra, là không có lý do gì để hận hắn. Tất cả, đều là nàng nợ hắn. Trước kia Dạ Kiêu, là luôn luôn nâng niu nàng trong lòng bàn tay, không bao giờ để cho nàng chịu nửa điểm uỷ khuất, luôn luôn cưng chiều nàng.... Khi đó nàng chính là một cô bé không sợ trời, không sợ đất.
Chỉ là ....
" Bộ trưởng..." Bạch Lang gọi nàng, khiến cho nàng thoát ra khỏi những suy nghĩ của chính mình. Nàng ngước mắt lên nhìn hắn, Bạch Lang áy náy nhìn nàng qua lính chiếu hậu, nàng biết hắn muốn nói cái gì, không cho hắn cơ hội mở miệng, nàng nói :" chuyện hôm nay không được cho bất kì ai biết, coi như chưa xảy ra chuyện gì!"
"Không thể như vậy được!" Bạch Lang không thể nào bỏ qua cơn tức này được" hôm nay chúng ta ít người, mới để hắn lợi thế, nhưng bộ quốc phòng chúng ta không thể dễ dàng bỏ qua cho họ được."
'hắn đây là tới tìm ta, cùng bộ quốc phòng không liên quan" Bạch Túc Diệp đã bình tĩnh lại, lúc nãy Dạ Kiêu nhục nhã nàng Bạch Lang không nhìn thấy, nhưng hắn là người thông minh sao có thể không biết.
"Nhưng ngươi là bộ trưởng bộ..."
"Không nói nữa." Bạch Túc Diệp ngăn lại những câu nói tức giận của hắn. Nhìn vết thương trên tai hắn nhẹ nói:" lát nữa về đến nhà đem vết thương xử lý hẳn hoi. Những chuyện xảy ra hôm nay hãy quên hết đi."
Bạch Lang còn rất nhiều chuyện muốn nói, nhưng cũng không dám cãi lại lời nói của nàng. Cuối cùng, chỉ có thể rầu rĩ gật đầu, nhưng vẫn không nguôi được cơn tức, đấm mạnh lên tay lái.
Rất nhiều ngày sau đó hai người không gặp lại.
##############################
Tại đám cưới của Bạch Dạ Kình và Hạ Tinh Thần.
Ngoài sân cỏ, đang tiếp đãi khách khứa, Bạch Túc Diệp nhìn thấy xe của Dạ Kiêu cả người liền cứng đờ. Bạch Lang và thủ hạ của nàng đứng bên cạnh đều nâng cao tinh thần cảnh giác.
Phục vụ được huấn luyện rất chuyên nghiệp, chạy qua mở cửa xe nghênh đón hắn.
Lúc này đây Dạ Kiêu không có mang theo thuộc hạ một mình đi một xe thể thao màu đen tới, dừng ở trước thảm đỏ.
Cách một lớp cửa kính, in vào trong mắt nàng là dáng người một cô gái rất trẻ, nàng đang ngồi ở ghế phụ chỉ khoảng 18 19 tuổi.
Khi nàng bước xuống xe, trên người diện một bộ váy màu trắng bạc cùng với giày cao gót màu đen, hiện lên dáng vẻ xinh đẹp. Tóc dài thả xoã phía sau thẳng tắp, giống như một thác nước, làm nàng càng trở nên tinh khiết tươi đẹp mà không mất đi sự hoạt bát của tuổi trẻ.
Bạch Túc Diệp nhìn nàng, có chút thất thần. Nàng dường như thấy được mình của mười năm trước. Đã từng có những năm tháng tươi đẹp giống như nàng.
" Bộ trưởng, ta cảm thấy cô gái kia thật giống ngươi....?" Bạch Lang cũng nhìn nàng.
Xem ra cũng không phải là ải giác của mình.
Bạch Túc Diệp ánh mắt đạm mạc:" có lẽ... Dạ Kiêu thích mẫu người như vậy."
Cô gáu kéo tay Dạ Kiêu đi trên thảm đỏ. Nàng ăn mặc thật mỏng manh, cơn gió thoảng qua khiến nàng rùng mình, Dạ Kiêu liền cởi áo khoác của mình khoác lên vai nàng. Nàng hướng hắn cười ngọt ngào, trong mắt chỉ có yêu thương cùng sùng bái, mà trong mắt Dạ Kiêu cũng đều là yêu chiều...
Bạch Túc Diệp không tiếp tục xem nữa, chỉ hướng Bạch Lang phân phó:" giúp ta trông trừng hắn, một khi có hành động lập tức thông báo cho ta."
Nàng không muốn đi tìm hiểu vì sao bỗng dưng trong lòng dâng lên buồn bực. Nàng cùng hắn đã xa nhau mười năm, mười năm nay hắn đã quen bao nhiêu bạn gái, vậy nên hiện tại hắn cùng bạn gái xuất hiện ở đây cũng không có gì là lạ.
Nàng cảm thấy nàng cùng Dạ Kiêu đã là quá khứ. Mười năm nay, đối với nàng mà nói, nhớ hắn trong đó đều là áy náy và thật sâu áy náy.
" Hôm nay là hôn lễ của tổng thống tiên sinh, hắn chắc sẽ không dám lộn xộn đâu." Bạch Lang nói, Bạch Túc Diệp không đáp lại. Trên thực tế hắn có chuyện gì không dám làm.
" Bạch tiểu thư, Vân công tử tới rồi, lão phu nhân bảo ngài đi qua tiếp hắn." Có người đi tới kêu nàng.
Bạch Túc Diệp có chút đau đầu. Bạch Lang nói:" xem ra cha mẹ ngươi lại giúp ngươi tìm vị hôn phu."
" Không có biện pháp, ta đi qua đó, nơi này giao cho ngươi." Đi tiếp Vân Xuyến so với ở chỗ này cùng Dạ Kiêu còn tốt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hắcbang