Tính nợ cũ2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gió lạnh thổi qua, nàng một thân quần áo mỏng, chỉ cảm thấy lạnh đến tận xương.
" Mười năm nay, ta mỗi phút mỗi giây đều nhớ tới ngươi."
Nàng không hề cảm thấy đây là lời âu yếm, nhẹ nhàng cười," Vậy sao? Có phải hay không ta nên cảm thấy thật vinh hạnh? Dạ Kiêu nổi danh trên thế giới lại nhớ ta, không biết là có bao nhiêu người con gái hâm mộ ta."
Nói như vậy, nhưng tay nàng lúc này lại khôgg tiếng động di chuyển vào bên trong làm váy, sờ đến vị trí giấu súng trên đùi. Thế nhưng, lại là không thấy. Mày vừa nhăn lại, huyệt thái dương đã bị nòng súng dí sát.
" Đang tìm nó?"
Chết tiệt! Nàng lại không biết Dạ Kiêu lấy súng đi từ bao giờ! Hiển nhiên, mười năm không gặp, thân thủ của hắn so với trước kia càng tốt hơn! Nàng đấu không lại hắn!
Bên kia, Bạch Lang nhìn thấy tình huống của nàng, không cách nào bình tĩnh được. Lập tức nhảy ra khỏi xe:" Dạ Kiêu, buông bộ trưởng ra!"
Dạ Kiêu nhìn lại, không tới một giây, một viên đạn bay tới.
" Bạch Lang" Bạch Túc Diệp sợ hãi kêu lên.
Bạch Lang không chút khinh thường, tránh qua một bên, viên đạn bay qua vành tai hắn. Bạch Túc Diệp sợ hãi môi mím lại, dùng tay bịt lấy đầu họng súng:" Dạ Kiêu, muốn giết thì giết ta, đừng đụng vào thuộc hạ của ta!"
" Ngươi có tư cách gì đưa ra yêu cầu với ta?" Đáy mắt hiện lên tia tàn bạo, đem súng ném cho thuộc hạ bên cạnh, giây tiếp theo, tay liền tiến vào trong làn váy của nàng thăm dò. Bạch Túc Diệp toàn thân căng cứng. Đây rõ ràng là khinh nhục nàng!
"Dạ Kiêu, ngươi điên rồi? Ngươi làm gì?" Nàng dùng tay của mình đẩy tay Dạ Kiêu ra. Chính là, nàng không phải là đối thủ của Dạ Kiêu. 'Roẹt—' một tiếng, váy của nàng liền bị hắn xé rách một cách thô bạo. Hắn dễ dàng đem hai tay của nàng dùng mảnh vải buộc lại khống chế ở trên cao. Đối với các loại buộc kiểu này, theo đạo lý, là không trói được nàng. Chết tiệt là Dạ Kiêu so với nàng còn chuyên nghiệp hơn! Hắn biết các loại nút bình thường đối với nàng không có tác dụng, cho nên, nút buộc này với nàng là càng cởi gắng càng thít chặt.
Nàng cắn răng" ngươi muốn làm gì?" Tay càng không ngừng cố gắng thoát khỏi dây buộc, nhưng, càng sốt ruột càng không gỡ được! Nàng cố gắng làm bản thân trở nên bình tĩnh, hắn căn bản không cho nàng cơ hội bình tĩnh. Hắn chế trụ vai nàng, đem nàng xoay người sang phía khác, ép cả ngườ lên thân xe. Tay túm chặt eo nàng, đem thân thể mềm mại của nàng ép tới gần.
Trời ơi! Nam nhân này!
" Dạ Kiêu, ngươi dừng tay" Bạch Túc Diệp suy đoán đêns mục đích của hắn.
" Câm miệng!" Hắn lạnh lùng nhả ra 2 từ.
Bạch Túc Diệp vừa bực vừa tức trong tình huống như thế lại làm loại chuyện này, nàng cảm thấy nhục nhã đến cực điểm. Bạch Lang vừa nhìn thấy tình cảnh của nàng, cả người liền nổi giận, muốn xông tới. Dạ Kiêu liếc nhìn người bên cạnh,người bên cạnh lập tức đi lên, cùng Bạch Lang ngăn trở.
" Các ngươi ai dám quay đầu nhìn lại, đừng mong nhìn đến mặt trời ngày mai!" Dạ Kiêu lạnh lùng âm trầm nói.
Bạch Túc Diệp trong lòng sợ hãi, đã đoán được nam nhân này muốn làm gì. Không đợi nàng mở miệng nói câu gì, váy liền bị xé rách, cả người run rẩy, xoay mặt lại, chưa kịp nói gì, đầu đã bị Dạ Kiêu giữ chặt.
" Đừng quay đầu lại, nếu không, khôg đơn giản chỉ là cưỡng bức ngươi, ta còn giết ngươi!" Không muốn nhìn đến khuôn mặt nàng. Trước kia, hắn đã bị khuôn mặt nàng mê hoặc, cho rằng nàng thật sự chỉ là một cô bé đơn giản ngây thơ, trong trắng. Nhưng hiện tại, khuôn mặt này dường như lúc nào cũng đang châm chọc hắn năm xưa ngu ngốc không ai bằng!
Bạch Túc Diệp trong lòng gắt gao đau đớn, chính là không đợi nàng hiểu rõ cảm xúc, giây tiếp theo, hắn không hề báo trước chiếm hữu nàng. Không hề có khúc dạo đầu, không hề có vuốt ve, khiến nàng đau đến nỗi răng va vào nhau, móng tay do ghì chặt mà đứt gẫy. Cho dù đau đến hít thở không nổi nhưng nàng cũng không hừ ra tiếng. Chỉ đem môi cắn đến trắng bệch. Trước kia khi còn ở bên Dạ Kiêu, hắn từng nói với nàng, lần đầu tiên rất đau. Bởi vì đau, bởi vì nàng còn ít tuổi, lo lắng nàng không chịu nổi của hắn thật lớn, cho nên, mỗi khi Dạ Kiêu muốn nàng, đều do dự không đành lòng xuống tay. Cho nên thẳng đến sau lại.... Lại đến bây giờ.... Nàng mới biết cái gọi là 'rất đau' là cái dạng gì.
Cái loại đau này, không chỉ là thân thể bị xé rách.... Còn có thể từ từ - từ từ động đến xương cốt... Đau đến nỗi nàng không thể thừa nhận... Đau đến không diễn tả được...
Nàng trải qua bao mưa bom bão đạn, bị thương do dao, do súng đều có, chỉ là, không hề thấm vào đâu so với nỗi đau giờ phút này...
Phía sau, Dạ Kiêu không thể tin được thế nhưng đây lại là lần đầu tiên của nàng. Hắn cả người có kinh sợ, có hoảng loạn. Mười năm trước, hắn không muốn nàng, bởi vì đau lòng nàng còn nhỏ. Hiện tại 10 năm đã trôi qua, hắn cho rằng, nàng hẳn đã sớm là ....
" Dạ Kiêu...." Bạch Túc Diệp thật vất vả thở ra một hơi, khẽ gọi tên hắn. Nàng đau đến hai chân run rẩy, môi cũng có chút phát run.
Dạ Kiêu hoàn hồn, nhìn nàng run rẩy ở phía trước, thật lâu sau không có hé răng, ánh mât thâm trầm.
" có phải chỉ cần như vậy, là có thể đem những việc ta nợ ngươi trả lại cho ngươi?"
Dạ Kiêu như bị cái gì đâm vào người, đột nhiên phục hồi lại tinh thần. Vùa mới hoảng loạn, tựa như chỉ là ảo giác, lại hoàn hồn, trong mắt chỉ còn lạnh lẽo như băng ngàn năm.
Hắn bỗng dưng rút ra, đem nàng xoay người lại. Cả người nàng chật vật, hai chân không có lực, chỉ có thể mặc hắn điều khiển. Hắn duỗi tay bóp lấy cằm nàng, tàn khốc nhìn nàng," Bạch Túc Diệp, đây chẳng qua chỉ là ta lấy lại đồ vật thuộc về mười năm trước của ta! Còn những mạng người kia..." Nói đến đây hắn dừng lại, trobg mắt tràn ngập thị huyết hung ác, hắn mở miệng gằn từng tiếng,
" đừng nóng vội, ta sẽ từ từ tìm ngươi đòi lại từng chút từng chút một!"
Dứt lời ném nàng ra, ung dung thong thả sửa sang lại chính mình. Nàng một thân chật vật, hắn lại một thân ưu nhã lãnh khốc. Cho dù hai người vừa mới.... Từng có thân thiết da thịt dù chỉ là ngắn ngủi, nhưng, chỉ liên quan đến tình dục, không liên quan đến tình ái. Cho nên....
Trong mắt hắn không hề có một tia tình cảm.
Hắn sức lực lớn làm nàng cảm thấy cằm như bị trật khớp đến nơi. Nhẹ nhàng thoát khỏi dây trói, quay người đi, sửa sang lại cho bản thân trông đỡ chật vật. Tóc như cũ rũ tung bên người, váy bị xé rách nát không còn rõ hình dạng, hai chân mềm nhũn vô lực, nhìn chật vật đáng thương tựa ngư cô gái yếu ớt của mười năm trước.
Bộ dáng này nhìn vào trong mắt hắn, thế nhưng lại gợi cảm chết người!
Như một đoá hoa anh túc, trải qua mưa gió, càng trở nên kiều diễm làm người ta kinh hãi.
Dạ Kiêu ngồi bên trong xe, thông qua kính chiếu hậu nhìn đến nàng, trong mắt không nhìn ra cảm xúc. Cửa sổ xe bị gõ vang. Hắn hạ thấp xuống, nàng hơi hơi khom người, trong mắt là một mảnh bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm hắn càng thêm hận.
Nàng nói:" Dạ Kiêu, mười năm trước ta nợ ngươi, ta chờ ngươi đến lấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hắcbang