Tính nợ cũ1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường đi từ đám cưới về, đang lái xe Bạch Lang bỗng chốc biến sắc mặt, " bộ trưởng, ngài xem phía trước kia mấy chiếc xe .... Nhìn rất quen mắt có phải không?"
Nàng vốn mơ màng sắp ngủ, nghe được hắn nói như vậy, nheo mắt nhìn ra phía trước. Chỉ thấy phía trước là xe việt dã chống đạn số lượng có hạn. Thông qua đèn xe liền nhìn thấy bên kia biển số xe 05602. Đây là chuỗi số có ý nghĩa tương đương. Năm 05, ngày 2 tháng 6. Những huynh đệ của Dạ Kiêu vì nàng mà chết thảm.
Nàng lập tức tỉnh ngủ
" Bạch bộ trưởng, xác thực là Dạ Kiêu!" Bạch lang ngồi thẳng lưng, sắc mặt lập tức căng thẳng như gặp đại địch
Bạch Túc Diệp nắm chặt bao tay trong tay, toàn thân đề phòng.
Giao thông nơi này được kiểm tra rất chặt chẽ, chiếc xe này lại vào như chốn không người, trừ bỏ hắn, còn ai có thể kiêu ngạo như vậy? Ngày hắn bước chân vào sân bay S quốc, người của nàng ở sân bay theo dõi hắn khi đó liền bị cắt đuôi, thế nên đến nay họn họ chưa từng chính diện gặp qua. Cho nên, giờ hắn đột nhiên xuất hiện tại đây, nàng có chút không biết hắn có ý đồ gì.
" Bộ trưởng, tối nay đến đây đều là các nhân vật quan trọng, hắn không phải là tới ám sát người nào đi? Chúng ta có nên tăng thêm người phòng thủ?" Bạch Lang 1 tay nắm tay lái, tay còn lại đã đem súng lục lên đạn.
" Trước đi theo hắn, xem hành động của hắn rồi tính tiếp. Không cần theo quá gần, tránh rút dây động rừng!"
"Vâng."
Dọc đường đi, đoàn xe của Dạ Kiêu chạy không nhanh không chậm, phía sau, bọn họ cũng không nhanh không chậm đi theo. Bình tĩnh như vậy đi trong đêm, không biết qua bao lâu, phía trước đoàn xe chống đạn bỗng dưng dẫm phamh lại, 'chi......' sau 1 tiếng phạn chói tai, chợt dừng lại.
Bạch Túc Diệp nhíu mày, cả người đều căng thẳng.
Bạch Lang đột nhiên phanh xe, đem xe dừng cách xa hơn trăm mét. Tay cầm súng lục, đã sớm đầy mồ hôi. Đáng chết! Dạ Kiêu khẳng định là đã phát hiện! Lấy năng lực của hắn, có thể theo dõi đến bây giờ, quả thực là k dám tin tưởng.
Trong lúc còn đang suy nghĩ, phía trước cửa chiếc xe cuối cùng bị người kéo ra. Nam nhân cao lớn từ trong xe đi ra ngoài.
Người nam nhân này, cho dù ở trong bóng đêm vẫn như vậy bắt mắt. Thân hình tráng kiện, một bộ quần áo gió màu đen, đơn giản lại lãnh khốc. Đi theo bên người hắn, một đám đều là người vạm vỡ, sắc mặt lạnh thấu xương, người đi đường đều sợ hãi tránh xa.
Năng lực của người là thủ lĩnh này làm các quốc gia kiêng kị, người thần bí. Đêm nay, như vậy bừa bãi xuất hiện ở chỗ này, nàng không thể không hoài nghi hắn cố ý làm vậy.
Vốn tưởng rằng, hắn phát hiện bọn họ, Bạch Túc Diệp đã chuẩn bị sẵn tâm lý cùng hắn liều mạng. Nhưng sau khi hắn xuống xe, chưa từng nhìn về phía bọn họ, chỉ bình thản châm điếu thuốc, thân mình dựa vào xe, ngón tay thon dài tuỳ ý gõ nhẹ vào thân xe, ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía trước tựa như đang đợi người.
Càng yên lặng như vậy, càng làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
Nam nhân này quá nguy hiểm....
Bạch Lang khẩn trương một phút đồng hồ, thấy đối phương không hề có động tĩnh, trong lúc nhất thời không nắm rõ tâm tư đối phương, hô hấp đều căng thẳng.
" Bộ trưởng,hắn... hình ngư đang đợi người."
Bạch Túc Diệp cũng phát hiện . Hắn, xác thực đang đợi người. Hơn nữa...
" Hắn là đang đợi ta." Nàng mở miệng.
Bạch Lang kinh ngạc, xoay người lại nhìn nàng. Nàng bỏ bao tay ra, đẩy cửa xe đi xuống.
" Bộ trưởng!" Bạch Lang lo lắng họi một tiếng, thần sắc ngưng trọng, " Hắn hận ngươi tận xương, ngươi đi xuống như vậy, chính là đi vào hang cọp."
" ta cùng hắn mối hận này, sớm hay muộn đều phải tính." Bạch Túc Diệp nhưng không nghĩ tới. Người giống như Dạ Kiêu, rất khó đem tín nhiệm giao ra, cố tình.... Sau khi giao cho nàng còn làm nàng phản bội đến cuối cùng. Dạ Kiêu bây giờ mới xuất hiện, đã coi như giữ lại cho nàng mấy năm tính mạng. Bạch Lang cong muốn nói cái gì, Bạch Túc Diệp cũng đã kiên định đẩy cửa xe ra đi xuống. Nàng một thân lễ phục màu đỏ, đứng ở trong bóng đêm, như bông hoa anh túc nở rộ. Mỹ lệ không gì sánh được. Chính là, anh túc cũng là có độc.
Nàng ưu nhã, chậm rãi hướng tới phía nam nhân. Giày cao gót nhẹ nhàng tâm trên mặt đất, phát ra tiếng vào thanh thuý. Ở giữa bầu không khí mùa hè, nghe lại giống tiếng tim đập khi bồn chôn.
Những người bên cạnh Dạ Kiêu vẫn đứng im trầm tĩnh, giống như chủ nhân của bọn họ, chưa từng liếc mắt nhìn nàng mốt cái. Đi đến cách hắn không đến mười mét, Bạch Túc Diệp cẩn thận dừng lại. Dạ Kiêu đem điếu thuốc dập tắt, ngón tay bắn ra, tàn thuốc chuẩn xác rơi vào bên trong thùng rác.
" Bạch bộ trưởng, đã lâu không gặp."
Âm thanh của hắn trầm thấp, êm tai, nhưng là rất lạnh lẽo. Lạnh tựa như băng hang ngàn năm. Hắn lúc này mới ngẩng đầu lên, nhìn về phía Bạch Túc Diệp. Cái liếc mắt, lạnh nhạt, thâm trầm, không có một chút độ ấm, cũng không có một tia cảm xúc.
Nhưng, Bạch Túc Diệp biết, người nam nhân này, giấu trong mắt, là mối hận khắc cốt ghi tâm đối với nàng.
" Ta tưởng ngươi xuống phi cơ ngày đó, chúng ta sẽ liền gặp mặt, không nghĩ tới, là phải chờ tới hiện tại." Bạch Túc Diệp cố gắng làm mình bình tĩnh đối mặt với hắn.
Cùng hắn nhiều năm không gặp? Khi đó, nàng chỉ là cô gái 18 tuổi, ở trước mặt hắn chỉ có một bộ dáng không rành thế sự, được hắn nâng niu trong bàn tay; mà khi đó Dạ Kiêu cũng không như bây giờ sâu không lường được, con người nguy hiểm, khi đó hắn có cảm tình, có nhược điểm.
Hiện tại bọn họ, đều đã trưởng thành. Mặt khác.... Bọn bọ cũng không còn giống như trong quá khứ....
" Quả thực kéo dài đến bây giờ mới thấy có chút tiếc nuối." Dạ Kiêu nâng mắt nhìn nàng, " tính toán cùng ta đứng xa như vậy nói chuyện?"
Bạch Túc Diệp không nhúc nhích. Phía sau, Bạch Lang đi từ trên xe xuống, khẩn trương nói:" Bộ trưởng, đừng tới gần bọn họ!"
Bạch Lang mới nói xong, chỉ nghe 'bá bá bá ' vài tiếng, một bên đem súng tự động giương lên, nhắm chuẩn hướng Bạch Lanh bắn tới. Bạch Lang cũng giơ súng lên, nhưng, một khẩu súng này sao có thể cùng bọn họ chống chọi? Chỉ cần hắn hành động thiếu suy nghĩ, tất nhiên sẽ bị bắn thành tổ ong vò vẽ.
"Bạch Lang, quay trở lại bên trong xe đi!" Bạch Tú Diệp bình tĩnh phân phó.
" Bộ trưởng!"
" Ta nói ngươi không nghe sao?" Bạch Túc Diệp sắc mặt lạnh lẽo
Bạch Lang cắn răng, lúc này mới miễn cưỡng thu hồi di động, ngồi vào trong xe chống đạn.
Dạ Kiêu ngược lại rất kiên nhẫn, đứng ở không xa khoảng cách, vẫn ung dung nhìn nàng. Bạch Túc Diệp thở dài,xách váy lên, giẫm giày cao gót đi tới gần. Nếu Dạ Kiêu thật sự muốn lấy tính mệnh nàng, hắn sẽ không chờ đợi tới lúc này.
Bạch Túc Diệp đến gần, mới phát hiện, Dạ Kiêu hiện tại, so với trước kia khí thế càng làm cho người ta e sợ. Giống như loài báo hoang dã, ngay cả ánh mắt đều tản ra nguy hiểm.
Đợi khi nàng đến gần, hắn không nói một câu liền ôm lấy nàng. Trên người hắn toả ra hơi thở lạng lẽo, Bạch Túc Diệp không cảm động, chỉ là bình tĩnh ngửa đầu nhìn hắn, cố gắng tìm kiếm mục đích của hắn.
" Nhiều năm không gặp, biết ta có bao nhớ ngươi sao?" Hắn nói nhỏ, kia tiếng nói, dừng ở bên tai nàng, ái muội không rõ, lại làm nàng không kìm được run rẩy.
Bởi vì, câu "nhớ" kia của hắn, là nghiến răng nghiến lợi nói ra. Quả nhiên, giây tiếp theo, tay hắn liền dùng sứ bóp lấy cổ mảnh khảnh của nàng, mạnh mẽ đem nàng đè lên trên thân xe lạnh lẽo phía sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#hắcbang