ĐÊM PHÁO HOA BUỒN ĐẦU TIÊN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố S hôm nay giá rét khác thường. Những ngày thường, phố Hoa Mỹ- một dãy phố ẩm thực luôn ồn ào nhộn nhịp người qua lại, thế mà lúc này lại vắng tanh vắng ngắt. Số người đi trên đường chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Những chiếc đèn lồng đỏ và đèn màu đủ loại treo trên hai hàng cây ven đường đàn trơ trọi đung đưa trong làn gió buốt.
Reng! Reng! Reng... Reng! Reng! Reng..
- Cháu... Cháu xin lỗi! Cháu.. Cháu đến muộn ạ!
Khi cánh cửa một nhà hàng bánh pizza tên là John Mập ở đoạn giữa phố Hoa Mỹ mở ra, trong bầu không khí giá lạnh và vắng tanh này, tiếng nhạc trong quán dường như trở nên réo rắt khác thường. Một cô gái mặc bộ đồng phục nhân viên màu đỏ vừa thở hồng hộc, vừa bước vào trong. Cô chưa kịp lau khô những giọt mồ hôi ướt đẫm trên trán đã thoăn thoắt tháo chiếc túi giữ nhiệt đang khoác trên vai xuống, đưa cho một phụ nữ đứng tuổi thân hình béo ị đang đứng sau quầy hàng.
- Cô còn biết đường quay lại cơ đấy! Giao một suất bánh mà mất hơn những 1 tiếng đồng hồ. Cô định chọc tức tôi đấy à? Hiếm khi mới có ngày đắt khách như hôm nay, còn bao nhiêu khách khác đang đợi kìa!
- Cháu xin lỗi ạ, vừa nãy xa buýt...
- Xe buýt á!? Đầu óc cô có vấn đề à. Cô nghĩ đi làm như đi chơi à. Đi giao bánh thì tất nhiên phải tự mình đạp xe chứ! Đi xe buýt bao giờ mới đến?
- Cháu.. xin lỗi, xe đạp của cháu mới bị hỏng hôm qua rồi ạ...
- Bị hỏng!? Thế hôm nay lúc đến làm cô bị câm à? Tôi chịu hết nổi cô rồi. Từ mai trở đi cô không phải bỏ tiền đi xe buýt hay đèo cái xe cũ rích của cô đến đây nữa. Nói thẳng ra là cô bị đuổi việc. Tôi đã nói từ đầu rồi mà, những đứa trẻ của cô nhi viện thì chẳng làm được gì ra hồn ngoài đi gây phiền phức. Chỉ tại cái ông lão lắm chuyện kia....
Tiếng chì chiết vẫn còn lải nhải mãi chưa dứt. Cô gái đành vội vã thay bộ đồng phục học sinh dưới cái nhìn khinh khỉnh và sắc như dao của người đàn bà kia. Sau đó, cô lặng lẽ đeo cặp sách và bước ra khỏi nhà hàng.
Bốn bề xung quanh đều mù mịt sương. Cả dãy phố dường như đã bị mùa đông nhuộm thành màu chì xám lạnh lẽo.
Lạc Vân Nghi buồn bã thở dài thường thượt. Cô rầu rĩ đưa tay níu chặt dây đeo cặp trên vai và quay bước trở lại trung tâm bảo trợ xã hội một mình.
Chán thật đấy, mình lại đánh mất cái việc khó khăn lắm mới kiếm được... Nếu cứ tiếp tục thế này thì khoản tiền mua tài liệu cho học kì tới chẳng biết trông cậy vào đâu. Tiểu Lạc lại ốm nữa. Cứ để bác sĩ Trịnh khám bệnh miễn phí mãi cho đứa em gái tội nghiệp của mình thế này thì không được cho lắm. Với lại sắp Tết rồi, mình cũng phải chuẩn bị chút ít quà cho các em nhỏ nơi đây nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin