Nhớ lại cố hương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Á á á á á á!!!! Tiền! Tiền! Tiền ơi là tiền! Giá như có cục tiền từ trên trời rơi xuống thì tốt quá! Sao mình lại cô tích sự thế này cơ chứ? Lại còn không cẩn thận làm hỏng cả xe đạp nữa! Ngày trước mình chưa bai giờ đoản như thế cả.
Lạc Vân Nghi đưa hai tay ôm lấy đầu rồi lắc lắc thật mạnh, như thể muốn lấy lại tinh thần chiến đấu không chịu lùi bước trước kia của mình.
Đúng lúc ấy, những tiếng cười nói vui vẻ xôn xao chợt vọng ra từ một shop thời trang bên đường. Cô nghiêng người khẽ ngó vào trong cửa hiệu thấy hai cô gái tay cầm bộ váy, vừa xoay đi xoay lại vừa vui vẻ bàn tán gì đó với nhau. Trên ô cửa kính trưng bày trong suốt của shop quần áo có dán 1 tờ áp phích màu hồng nom rất hoành tráng :
      Khuyến mại đặc biệt nhân dịp Valentine chúc mừng năm mới!
Nhân dịp Valentine và đón mừng năm mới ư... Mình nhớ ra rồi, ngày mai là ba mươi Tết và cũng là ngày Valentine. Họ đang chuẩn bị sắm sửa cho ngày mai chăng!?
Lạc Vân Nghi mải mê nhìn hai cô gái qua ô cửa sổ. Hai khuôn mặt kia sao mà hớn hở đến thế. Còn khuôn mặt đang phản chiếu trên ô cửa kính của bản thân cô, người rõ ràng cùng trang lứa với họ, thì lại héo hắt ủ rủ như quả dưa chuột bị ngâm lâu trong nước... Nét mặt hớn hở hạnh phúc như thế đã lâu lắm rồi không còn hiện lên trên gương mặt này của cô nữa...
Nghĩ đến đây, Lạc Vân Nghi lôi chiếc di động đã tróc sơn trong túi áo ra. Cô mở phần hộp thư đến trong hộp thoại tin nhắn. Trong đây chỉ toàn là tin nhắn của tên khốn Lưu Sóc Giang, ngoài ra chẳng còn một tin nhắn nào của ai khác cả. Cái tên Hàn Thu Dạ hình như đã biến mất khỏi thế giới của cô rồi.
Từ sau lễ hội đêm hôm đó mình chẳng có thêm bất kì một tin tức gì của anh Hàn Thu Dạ cả... Chỉ có tên Lưu Sóc Giang là liên tục gửi tin nhắn cho mình. Chẳng nhẽ anh Hàn Thu Dạ không hề để tâm đến những chuyện đã xảy ra với mình sao? Hay buổi tối hôm đó mình nói nặng lời quá nên anh ấy tưởng là mình thật nhỉ?...
Nghĩ vậy đôi mắt rầu rĩ của Lạc Vân Nghi khẽ chớp chớp. Sự việc xảy ra sau khi xuất hiện chùm pháo hoa cuối cùng của kễ hội đêm như thể một luồng gió bấc đang rú gào, luồn lách sây vào tâm trí cô...
Hai tuần trước.. Vào lễ hội đêm..  sân vận động Lam Trướng...
       Viu.... Pằng pằng pằng pằng!
Chùm pháo hoa cuối cùng đã được bắn lên bầu trời đêm.
Dưới chùm ánh sáng chói mắt, Lạc Vân Nghi đứng đờ người giữa sân vận động Lam Trướng. hoảng hồn hết nhìn về phía Hàn Thu Dạ lại nhìn Lưu Sóc Giang, đầu óc rối tung lên như đàn ong vỡ tổ.
Cùng lúc đó, phía bên ngoài Lam Trướng, đám học sinh lúc nãy tụ tập trước màn hình lớn đặt tại quảng trường Phi Nguyệt thì bây giờ lại điên cuồng lao đến sân vận động Lam Trướng. Tất cả mọi người đều muốn biết kết quả cuộc đối đầu của hai đại thiên vương tranh giành một nữ sinh không chút tiếng tăm rốt cuộc sẽ thế nào.
Những nhân viên an ninh của trường còn phản ứng nhanh hơn thế. Họ đã chăng sẵn dây bảo vệ ngay lối vào của sân vận động trước khi đám học sinh kịp ùa đến. Đội vệ sừng sộ của Lưu Sóc Giang Hàn Thu Dạ cùng đám học sinh đang đổ tới xem màn kịch đều bị chắn đứng bên ngoài.
"Tiểu Nghi! Tiểu Nghi! Đã đến lúc rồi! Mau lên! Em hãy lựa chọn đi!"
Hàn Thu Dạ đứng giữa Lam Trướng hét to, giọng anh chưa bao giờ lại đanh gọn như vậy.
" Nhưng em... em"
" Củ Lạc"
"Tiểu Nghi"
Trong tiếng giục giã dồn dập của Lưu Sóc Giang Hàn Thu Dạ, Lạc Vân Nghi luống cuống không biết phải làm thế nào nên đành nhắm tịt hai mắt lại. từ từ nhấc một cánh tay lên, cả người như mất hết tri giác. Khi ngón tay Vân Nghi dường như sắp chạm vào một ngón tay lạnh như băng, đột nhiên một tiếng thét vang nổ bên tai .
" Củ Lạc! Đừng"
"Í!?"
chưa kịp hoàn hồn thì cổ tay tự dưng bin nắm chặt, người bị kéo mạnh phía ngược lại với phía tiếng thét kia!
Im ắng... Im ắng...
         

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#kookmin