4.Chép phạt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


" Học tỷ, coi như em trẻ nhỏ không hiểu chuyện, chị đừng giận nữa có được không ? " - dù sao chị ấy cũng chỉ cứng miệng mềm lòng, còn không cố gắng nặn ra một chút nước mắt khiến cho bản thân mang chút ủy khuất sao ?
                         
" Để yên cho chị ôn bài " - đứa nhỏ này quả thật cần phải cứng rắn, nếu không sẽ không dễ dàng uốn nắn được.

" Chị hứa sẽ giúp em thoát khỏi top 5 từ dưới đếm lên mà, chị dạy em đi "
                         
Có được loại đặc cách này cũng thật tốt, học tỷ nghe nói rất giữ lời hứa, nên sẽ không xuất ngữ phản ngữ. Diệp Anh vừa rồi có mang theo vài môn học, quả nhiên hoàn toàn nằm trong sự tính toán.
                           
" Những môn này đều đang ôn lại kiến thức cấp ba, em vì sao phải hỏi chị ? " - tuy nói nằm trong top 5 từ dưới đếm lên, nhưng có thể thi vào ngành Y cũng không tính là dở tệ.
                       
" Mất gốc đó, muốn xây dựng một cơ ngơi hoành tráng, không phải nên kiên cố lại nền móng sao ? " - người ta ngày trước học sống học chết chỉ để thi, nhưng hiện giờ là muốn đích thực trở nên giỏi giang, để một ngày nào đó so với chị đã không còn kém xa đến vậy ?

" Quả nhiên nền móng rất quan trọng, nhưng mà hiện tại chị đang bận học bài thi, buổi tối liền phụ đạo cho em được chứ ? " - có tinh thần ham học hỏi như vậy thật tốt, nhưng hiện tại nàng cần phải tập trung cho mình trước đã.                          

Phụ đạo buổi tối ? Tuy lời nói xuất phát từ chị ấy vốn dĩ thanh thuần đến vậy, nhưng Diệp Anh có một chút bị tư tưởng hiện lên trong đầu doạ bản thân mình đến sặc sụa. Nếu như để chị ấy biết mình đang nghĩ thứ gì ? Nhất định từ nay về sau cũng đóng rèm vĩnh viễn.

" Tiểu Trang, muốn đến sớm hơn cậu một chút cũng rất khó khăn "
                         
Một chồng sách không thua kém Thùy Trang được đặt lên bàn, hương nước hoa tông trầm phảng phất quanh chớp mũi. Diệp Anh nhìn thấy Vương Thiên Hựu ngồi đối diện, cảm xúc hưng phấn vừa rồi vội vàng tạm biệt.

" Còn mình muốn hơn điểm cậu một lần, cũng chẳng dễ dàng "

Chết rồi sao ? Diệp Anh cảm giác như thể bọn họ vốn không đặt cô vô mắt. Có điều rất nhanh Thiên Hựu đã bắt chuyện với Diệp Anh, trong nhất thời không biết nên nói gì với anh ấy, rơi vào một trạng thái vô cùng lúng túng.
                             
" Chị nghĩ Thiên Hựu phụ đạo cho em sẽ tốt hơn " - mặc định Diệp Anh đối với học trưởng có loại yêu thích, Thùy Trang liền muốn thử trải nghiệm một lần làm nguyệt lão.
                       
Không nghĩ đến thắt lưng của nàng dưới một góc khuất, bỗng nhiên truyền lên cơn đau nhói. Học muội đáng ghét, em có thẹn quá hoá giận cũng không nên đối với chị bạo lực như vậy a.
                         
" Em có vấn đề về môn nào ? " - nhìn thấy Diệp Anh cũng đang xem tài liệu, Thiên Hựu thật sự giúp được sẽ giúp.
                           
" Giết gà không cần dùng dao mổ trâu, mấy dạng bài tập này để em tự làm là được " - ghét nhất chính là chị, người ta đâu có mượn ?
                           
Diệp Anh ngồi lại khoảng mười phút, lấy lý do có bạn đồng học rủ học nhóm nên xin phép ly khai. Thiên Hựu cảm thấy học muội thật hiểu tâm lý người khác, ngược lại Thùy Trang chỉ cho rằng Diệp Anh ngồi đối diện với cậu ấy cảm thấy ngại ngùng thôi.
                           
Buổi tối hôm đó Diệp Anh quả nhiên mang tập sách sang giường nàng, đối với lời hứa lúc sáng không hề quên lãng. Thật ra nàng đối với chuyện kèm Diệp Anh học không chút khó khăn, nhưng cũng là đích thân cô nói nền móng quan trọng, cho nên có một chút muốn đổ một lớp móng vững chắc trước đã.
                         
" Là một người bác sĩ không chỉ có tài cần có đức, em nói có đúng không ? " - đối với nàng mà nói, y đức vốn luôn đặc biệt có cân lượng.
                         
" Đương nhiên rồi " - về phần này người ta cũng có biết, cũng nghĩ bản thân đối với vấn đề này đặc biệt tự tin.
                         
" Vậy trước khi chị phụ đạo cho em, em nhất định phải viết xong 500 lần câu : Không được kỳ thị người đồng tính "
                           
Đối với một người làm trong lĩnh vực này mà nói, kỳ thị người khác chính là cấm kỵ. Diệp Anh đối với người khác có suy nghĩ không tốt, vẫn nên rèn luyện lại khi vẫn còn có thể.
                         
" Học tỷ ~ "
                           
" Có phải không đồng ý ? Từ nay nhờ Thiên Hựu ca của em giúp em qua môn đi " - phải rồi, Diệp Anh không có nàng kèm cũng không phải đã hết người kèm.
                             
" Người ta viết..." - học tỷ, chị cũng có lúc thật khó ưa.

                             
To be continued...

                             



______________________                      

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro