Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả : Kỉ Yanmade
Thể loại : Bách Hợp,  truyện ngắn

Tôi đến Đà Nẵng vào một ngày thứ sáu giữa tháng tám, bầu trời trong xanh cùng những ánh nắng tinh nghịch chiếu rọi từng ngọn lá, đường xá, cảm giác lúc ấy của tôi không được vui cho lắm, người cứ bồn chồn với những cảm xúc không rõ ràng, tôi lang thang trên con đường gần biển ở đường Tôn Hiến Thành, Đà Nẵng, nơi đây tập trung nhiều khách nước ngoài, địa điểm cách 5 phút chỉ nhìn ra biển.

Đã bao lâu rồi tôi mới trở lại Đà Nẵng, tôi cũng chẳng nhớ nữa kể từ khi mình chia tay em, bốn năm trước. Đà Nẵng trong mắt tôi thay đổi nhiều quá, mọi thứ nơi đây trở nên sầm uất, tập trung nhiều khách du lịch, những con đường mới mọc tên lạ hoắc, mọi thứ thay đổi chỉ vỏn vẹn trong bốn năm, kí ức tôi thỉnh thoảng lại ngập tràn về cô gái nhỏ nhắn, mái tóc dài vàng xoăn như bầu trời phủ màu ánh hoàng hôn, nước da trắng ngần với mắt xanh thẩm buồn mênh mông của bầu trời không mây, cô ấy là một người Hà Lan, đã ở làm việc tại Việt Nam rất lâu, tên của cô ấy là Ai, cô gái của bầu trời với đôi mắt xanh thẩm.

Cô ấy bước qua ngang đời tôi vì chữ duyên nhưng lại không có nợ, một chuyến hành trình ngắn ngủi giữa chúng tôi, vài tháng trôi qua nhanh chóng, cô ấy ra đi không một lời từ biệt sau tin nhắn cuối cùng được gửi vào tháng tám cách đây bốn năm " Em phải đi xa, đừng tim em trong nắng chiều hoàng hôn lịm tắt, đừng tìm em trong mùa hạ nắng gắt không có tuyết rơi vì Việt Nam, Đà Nẵng không có tuyết đâu, đừng tim em trong biển sóng vỗ về đêm tối Phạm Văn Đồng, hãy để ký ức theo gió và quên em đi trong chuyến hành trình của người "

Lúc ấy cảm xúc tôi hoang mang, đến Đà Nẵng tìm em nhưng mọi thứ điều liên quan đến em đang biến mất khỏi thế gian, không một tin tức về em, ngày ấy tôi đã điên cuồng như thế nào, tìm em về trong miền ký ức hoang dại, mọi thứ trong tôi suy sụp đi, tôi như một người điên không có linh hồn, chỉ biết mỗi khi nghĩ về em, lại ra biển ngắm bầu trời bất kể nắng mưa, em như chưa từng được tồn tại, hay tôi lúc ấy đang ảo tưởng về một người con gái Hà Lan vội vàng  rời khỏi cuộc của tôi.

Những ngày qua tôi chỉ biết than trách số phận, nhớ đến em và hận những ngày tháng không còn em bên cạnh, tôi chẳng nhớ mình phải vượt qua cảm xúc không có em bên cạnh, ngày tháng ấy như thế nào, thoáng qua bốn năm, tôi trở về Đà Nẵng, đứng một mình hoà với biển, thẩn thờ nhìn khoảng không vô định, biển Đà Nẵng đẹp đến kỳ ảo nhưng trong mắt sao lại buồn quá, nổi nhớ về em mà tôi cứ ngỡ vượt qua, tôi chẳng phải là kẻ si tình, trong bốn năm, người đến người cũng nhiều, những cuộc tình mập mờ ấy, chẳng có cô gái nào để trong tôi cảm xúc mãnh liệt về em, có lẽ tôi là một cô gái tồi tệ trong mắt họ.

Con tim trước đây hoang dại, chỉ mang thổn thức với ước mơ về em, trong nhịp thở đã từng hoà quyện, nhưng mọi thứ chẳng đơn giản như tôi đã nghĩ, mộng đẹp đôi lúc kết thúc còn ngỡ ngàng, cảm xúc tệ hẳn đi, tôi giấu mình trong vỏ bọc lạnh lùng ấy, mạnh mẽ sống qua ngày không có em, ôi Đà Nẵng thẩn thờ về một thuở mới yêu, nên duyên lại tàn trong ngỡ ngàng tiếc nuối của tôi.

Tiếng sóng vỗ về bãi biển Tôn Hiến Thành, người con gái ấy chẳng còn ở đây, tôi chỉ biết than thở cho những tiếc nuối của quá khứ, bốn năm rèn luyện tôi trưởng thành hơn nhưng có lẽ hình bóng vẫn chưa nguôi, tôi chẳng biết làm thế nào để quên đi một người, chẳng biết phải làm thế nào để sống trong thời gian ấy, con tim mỗi lần nhói lên khi nghe tiếng nói đó giống em, nhưng chẳng phải là em, người con gái Hà Lan.

Em đi trong ký ức xa thẩm, tôi tìm em trong nổi nhớ về biển xanh, đàn chim bay lượm tự do, liệu trên đấy có nhìn thấy người con gái nhỏ nhắn với đôi mắt thẩm bầu trời xanh.

Thỉnh thoảng tôi khóc cho cuộc tình ngắn ngủi, duyên không nợ thật đáng sợ, em là tình đầu của tôi trong cảm xúc còn dở dang, tiếng nói sâu trong tiềm thức tôi không thể quên, cứ ngỡ em còn đây nhưng người chẳng thấy đâu. Tôi thẩn thờ chờ đợi điều kỳ diệu sẽ xảy ra, nhưng thực tế chẳng điều kỳ diệu hiện về mang trả em cho tôi.

Ai ơi Ai về chốn nào
Tôi tìm em trong ký ức tiềm thức
Biển Đà Nẵng ngấn lệ cho cuộc tình ngắn ngủi
Tôi lại khóc cho bản thân mình

Biển ơi, hãy trả về cho tôi
Quá khứ còn dở dang chưa thực hiện
Nắng hạ chiều mưa một thuở nhớ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro