01.Vỹ Dạ, là tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ gõ bàn, đứng dậy, bước ra khỏi phòng họp đầu tiên. Thư ký theo sát phía sau, nàng giơ cổ tay lên kiểm tra thời gian: "Thư ký Lý, tôi ra ngoài một chuyến đây."

Nói xong, nàng trực tiếp hướng về phía thang máy.

Nàng hẹn gặp ở quán cà phê dưới lầu, còn vài phút nữa mới đến thời gian hẹn. Nhưng khi vừa đến lối vào quán cà phê, nàng nhận được tin đối phương đã đến.

Rất đúng giờ, nàng nghĩ.

Lúc này, quán cà phê dưới lầu không có quá nhiều người. Nàng bước vào, đảo mắt một cái liền nhìn thấy một người phụ nữ đang ngồi đưa lưng về phía cửa. Từ góc độ này, chỉ có thể nhìn thấy mái tóc đen dài, thẳng tắp của đối phương.

Trực giác mách bảo nàng rằng là người này. Nàng bước đến cạnh đối phương, nhẹ nhàng hỏi: "Có phải là luật sư Ninh không?"

Lâm Vỹ Dạ có thể cảm thấy cơ thể đối phương cứng đờ một lúc sau khi mình nói ra. Sau đó, người phụ nữ đang nhìn điện thoại đứng dậy, nhìn nàng, nhẹ nhàng nói: "Vỹ Dạ, là tôi."

Lâm Vỹ Dạ sửng sốt trong chốc lát. Người phụ nữ trước mắt dường như là bạn gái cũ của nàng.

Nhưng sau cơn mê nhất thời, nàng đã nhanh chóng tỉnh táo lại. Người phụ nữ này đúng là bạn gái cũ mà nàng đã không gặp trong suốt 5 năm, Ninh Dương Lan Ngọc

Lâm Vỹ Dạ không thể nói rõ bản thân nghĩ như thế nào vào lúc này. Nàng không bao giờ ngờ rằng bạn gái cũ lại là người mà mình sẽ gặp vào ngày hôm nay.

Khi một người bạn giới thiệu, người đó chỉ nó là họ Ninh.Nhưng họ Ninh  quá phổ biến để có thể thu hút sự chú ý của nàng.

Ninh Dương Lan Ngọc cô đã thay đổi rất nhiều. Tính tình điềm đạm hơn so với hồi còn đại học, tựa như thời gian đã mài mòn đi những góc cạnh trong cô.

"Ngồi xuống trước đi." Hai người đứng như thế này rất kỳ quái, người phục vụ cũng nhìn qua đây, Ninh Dương Lan Ngọc chỉ có thể dịu dàng nhắc nhở.

Lâm Vỹ Dạ nhìn Ninh Dương Lan Ngọc một lần. Những cảm xúc không tài nào giải thích được hiện lên trong mắt nàng. Nàng ngồi xuống, đối diện với Ninh Dương Lan Ngọc.

Lúc này, người phục vụ đến để gọi món. Hai người tự nhiên gọi hai tách cà phê rồi im lặng. Lâm Vỹ Dạ chăm chú nhìn Ninh Dương Lan Ngọc, tựa như có thể nhìn thấy điều gì đó trên mặt cô.

May mắn thay, bầu không khí khó xử này không kéo dài. Lúc cà phê được mang ra, Lâm Vỹ Dạ đã nhanh chóng trở về trạng thái công tác.

"Xin chào, luật sư Ninh. Tôi là Lâm Vỹ Dạ, tổng giám đốc của Nam Hòa."

Ánh mắt Ninh Dương Lan Ngọc mờ đi, nhưng vẫn điềm nhiên nói: "Vỹ Dạ, đừng khách sáo với tôi như vậy."

Lâm Vỹ Dạ cong môi như thể vừa nghe thấy điều gì đó buồn cười: "Luật sư Ninh, nếu hôm nay cậu chỉ muốn nói đến chuyện tình cảm với tôi thì ngại quá, tôi còn có việc nên không tiện tiếp đón cậu được."

Giọng điệu nàng trở nên lạnh lùng và xa cách, hoàn toàn trái ngược với vẻ mặt của nàng.

Ninh Dương Lan Ngọc biết Lâm Vỹ Dạ bất mãn với mình, nhưng vẫn cảm thấy có chút không chấp nhận được. Lời nói lạnh lùng vừa rồi khiến cô cảm thấy xót xa.

"Vỹ Dạ."

Lâm Vỹ Dạ cầm lấy điện thoại di động, chuẩn bị rời đi.

Lúc này, Ninh Dương Lan Ngọc mới luống cuống tay chân. Cô giữ chặt tay Lâm Vỹ Dạ, vội vã nói: "Đừng đi. Cậu không muốn nói thì chúng ta sẽ nói về chuyện công việc là được."

Lâm Vỹ Dạ liếc nhìn phần cổ tay đang được nắm lấy của bản thân. Ninh Dương Lan Ngọc lập tức buông tay, đứng trước mặt Lâm Vỹ Dạ nhằm chặn đường nàng lại.

"Tôi rất giỏi trong các tranh chấp pháp lý của công ty, có lẽ Thư ký Lý đã nói với cậu rồi. Hơn nữa, tôi có mang theo những vụ kiện mà tôi đã từng xử lý trước đây, cậu có thể xem qua."

Lâm Vỹ Dạ thả lỏng người trong giây lát. Trước Ninh Dương Lan Ngọc, nàng đã gặp qua vài vị luật sư cấp cao, nhưng vẫn luôn cảm thấy vô nghĩa. Khả năng làm việc của giám đốc pháp luật trước đây quá kém cỏi, điều đầu tiên sau khi nàng lên nắm quyền là thay một người khác.

——

Hi.

Dạ Ngọc giờ không còn nổi như ngày xưa nữa, hint cũng không nhiều. Nhưng.. mình lỡ mê họ mất rồi làm sao đây ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro