54. Là em gái tôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi trưa chỉ có thể ăn nhẹ, Ninh Dương Lan Ngọc và Thư ký Lý đến một nhà hàng cạnh công ty, không tính là ngon, nhưng môi trường rất tốt, không quá nhiều người nên thích hợp để nói chuyện riêng.

Sau khi gọi món đơn giản, Ninh Dương Lan Ngọc đi thẳng vào vấn đề.

"Thư ký Lý, tối qua tôi cũng đã nói rằng hôm nay chủ yếu là vì Vỹ Dạ rồi."

Thư ký Lý gật gật đầu, nhất thời không nói chuyện. Cô ấy là thư ký cho Vỹ Dạ, nên rất có đầu óc. Cho dù Ninh Dương Lan Ngọc là giám đốc của công ty, cô ấy cũng sẽ không dễ dàng kết bạn.

Ninh Dương Lan Ngọc nhìn thấy sự xa lánh của Thư ký Lý và mỉm cười.

"Tôi biết mình hơi tự phụ, nhưng ..."

"Vỹ Dạ là em gái của tôi, đây là ảnh chụp chung của chúng tôi trước đây."

Ninh Dương Lan Ngọc lấy điện thoại ra, bật những bức ảnh chụp chung thời đại học để chứng minh lời mình nói là sự thật. Hai người trong ảnh đang đầu ấp tay gối cười hạnh phúc, Vỹ Dạ trẻ hơn rất nhiều so với vẻ ngoài của nàng hiện giờ.

Thư ký Lý nghi ngờ.

"Thật ra tôi dọn đến nhà đối diện Vỹ Dạ cũng chưa lâu, chủ yếu là vì chăm sóc em ấy."

Ninh Dương Lan Ngọc vừa nói vừa thở dài, như thể rất bất lực.

"Gần đây, trong nhà có một số việc khiến tâm trạng của em ấy không được tốt, người nhà cũng không thuyết phục được, nên tôi chỉ có thể nghĩ cách khác."

Ninh Dương Lan Ngọc uống một ngụm nước.

"Cứ để em ấy uống như hiện tại, thì không đến ba tháng nữa, cơ thể sẽ suy sụp mất."

Thư ký Lý cũng nhấp một ngụm nước, nói thầm:

"Giám đốc Ninh muốn tôi làm gì?"

Mọi chuyện luôn cần cân nhắc ưu khuyết, nếu thái quá, cô ấy là thư ký của Vỹ Dạ, nên phải hướng về Vỹ Dạ, không thể giúp đỡ người khác.

Ninh Dương Lan Ngọc hạ quyết tâm, nhận thấy rằng mình đã thành công được một nửa:

"Thật ra thì đối với Thư ký Lý, đây cũng không phải là chuyện gì to tát lắm. Chỉ cần cho tôi biết Vỹ Dạ ở đâu trong những bữa tiệc xã giao là được, tôi sẽ đến đón em ấy, không phiền Thư ký Lý đưa em ấy về mỗi ngày nữa."

"Cái này ..."

Thư ký Lý cảm thấy có chút khó xử, hành trình có lúc nặng nhẹ.

Đi ăn với ai chỉ là vấn đề thôi. Gần đây có tin tức về sự hợp tác mà công ty đang nói đến, và việc gặp nhau bên ngoài trong bữa tối là điều bình thường. Nhưng nghiêm túc mà nói, thông tin chi tiết về hành trình của sếp được xem là bí mật thương mại. Trong trường hợp hợp tác, không tốt khi nói những chuyện này cho người ngoài.

Bầu không khí có chút khó xử. Nhưng may mắn thay, người phục vụ đã cắt ngang bầu không khí này, làm dịu đi đôi chút. Sau khi người phục vụ rời đi, Thư ký Lý nói:

"Sao giám đốc Ninh không hỏi trực tiếp Vỹ Dạ đi?"

Ninh Dương Lan Ngọc thở dài:

"Ô, thật ra tôi đã thuyết phục Vỹ Dạ từ lâu nhưng em ấy không nghe lời, tôi không còn cách nào khác ngoài việc chăm sóc em ấy cho thật tốt."

Thư ký Lý vẫn còn do dự, nhưng Ninh Dương Lan Ngọc lại nói thêm:

"Thư ký Lý, tin tôi đi, tôi thực sự làm vì lợi ích của Vỹ Dạ."

"Tôi sẽ suy nghĩ một chút."

Thư ký Lý vẫn chưa đồng ý ngay. Ninh Dương Lan Ngọc không ép, nếu không trực tiếp từ chối, cô vẫn còn cơ hội.

Sau đó, cả hai không nói về chuyện này nữa. Ninh Dương Lan Ngọc đã nói một số điều vô thưởng vô phạt về Vỹ Dạ. Để gần gũi hơn với Thư ký Lý, cô đã hứa với cô ấy về vấn đề này.

Thư ký Lý cũng đồng ý, hai người trò chuyện rất vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro