76. Nắm tay

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thời gian kết thúc cũng chỉ tầm 8 giờ. Đối với một ngày thứ Sáu mà nói, tám giờ về nhà thực sự sớm. Hơn nữa, nếu quay về, nàng sẽ ở cùng Ninh Dương Lan Ngọc trong không gian kín. Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng đưa ra quyết định:

"Cơm nước xong rồi về."

Đương nhiên, Lan Ngọc không phản đối, cô cảm nhận được tối nay mình giống như đang hẹn hò với Lâm Vỹ Dạ, cùng nhau đi chơi, ăn uống rồi về nhà. Mặc dù lúc chơi không ở cùng một phòng.

"Được chứ, cậu muốn ăn gì?"

Bây giờ về nhà còn sớm, nhưng ăn tối có lẽ sẽ hơi muộn, nhất là cả hai đều đang chú ý bảo dưỡng cơ thể.

Lâm Vỹ Dạ suy nghĩ một lúc:

"Cậu có ngại ăn thanh đạm không?"

"Không, sếp muốn gì cũng được." Lan Ngọc mỉm cười nhìn Lâm Vỹ Dạ.

Lâm Vỹ Dạ đỏ mặt. Mặc dù Ninh Dương Lan Ngọc rất nghiêm túc, nhưng nàng vẫn cảm thấy mình đang bị trêu đùa. Nàng trừng mặt nhìn Lan Ngọc, bước chân cũng trở nên nhanh hơn. Cửa hàng mà Lâm Vỹ Dạ nói cách đó không xa, cả hai đều không có xe hơi, vì vậy phải cùng đi bộ qua. Lúc tám giờ đã tối rồi, nhưng ánh đèn khiến thành phố sáng sủa trở lại, hai người chậm rãi đi dọc con đường bên nhau.

Thời gian trôi qua, khoảng cách giữa cả hai ngày càng gần, mãi cho đến khi cánh tay thỉnh thoảng chạm vào nhau. Sau vài lần va chạm, Lâm Vỹ Dạ không phản ứng lại. Cuối cùng, Ninh Dương Lan Ngọc lấy hết can đảm để nắm tay Lâm Vỹ Dạ. Mặc dù cô giả vờ bình thản, nhưng lòng bàn tay đã vã đầy mồ hôi.

Thật ra, trước đó Lâm Vỹ Dạ không nhận ra động tác nhỏ này của Ninh Dương Lan Ngọc. Nàng cho rằng Ninh Dương Lan Ngọc chỉ muốn đến gần, đưa tay chạm vào vì quá gần, không phải do cô cố ý làm như vậy. Biết được bàn tay của mình đã bị Ninh Dương Lan Ngọc nắm chặt, nàng mới nhận ra mình đã bị cô lừa một lần nữa.

"Buông tôi ra "

Lâm Vỹ Dạ nói rồi vùng tay, nhưng không thoát ra được.

"Không." Ninh Dương Lan Ngọc nắm chặt tay hơn, vừa quay đầu đã nhìn thấy gương mặt của Lâm Vỹ Dạ. Người bên kia rõ ràng không giận, điều này càng cho cô thêm dũng khí hơn.

Lâm Vỹ Dạ không rút tay ra được nên đành từ bỏ:

"Cậu có trẻ con quá không?"

Cô không thể nhớ lần cuối mình nắm tay Lâm Vỹ Dạ là khi nào. Nếu nhớ không lầm, chắc là thuở còn đại học. Hiện tại cũng đã U40 còn nắm cái quái gì nữa.

"Không phải trẻ con." Ninh Dương Lan Ngọc đúng tình hợp lý nói. Những người yêu nhau đều nắm tay, các nàng nắm tay có gì sai?

Lâm Vỹ Dạ mặc kệ cô, nới lỏng lực tay. Ninh Dương Lan Ngọc cảm thấy vui vẻ khôn xiết, lòng đầy hưng phấn. Cô nhìn xung quanh, cũng không ai để ý đến cả hai. Có lẽ buổi tối đã cho cô thêm dũng khí, nhanh chóng quay sang, hôn lên má Lâm Vỹ Dạ.

"Ninh Dương Lan Ngọc!" Giọng Lâm Vỹ Dạ rõ ràng khó chịu hơn:

"Đang ở ngoài đấy!"

Ninh Dương Lan Ngọc nghiêng đầu, không cảm thấy khó chịu vì bị mắng, cô chỉ hỏi:

"Cậu muốn người khác nhìn thấy sao?"

Lâm Vỹ Dạ nhanh chóng phát hiện ra lỗ hổng logic. Ninh Dương Lan Ngọc đã hỏi liệu nàng có muốn bị nhìn thấy không. Câu hỏi này giống như nàng đã cho phép loại hành vi này trong tiềm thức.

Lâm Vỹ Dạ nghiến răng nghiến lợi, người này không hổ là luật sư, lúc nào cũng nghĩ đến việc lừa nàng. Nàng hừ lạnh một tiếng, không trả lời. Nếu là trước đây, khi Lâm Vỹ Dạ nói những lời này với vẻ mặt như vậy, Ninh Dương Lan Ngọc sẽ tự hỏi có phải là giận rồi không?

Liệu nàng có không để ý đến mình nữa không? Nhưng hiện tại thì không. Cô sẽ cảm thấy Lâm Vỹ Dạ đang làm nũng với mình, trái tim cô cũng cảm thấy thoải mái hơn. Cảm giác kỳ diệu này tràn ngập cõi lòng, mồ hôi lạnh trong lòng bàn tay cũng không túa ra nữa. Cô miết ngón tay dọc theo tay Lâm Vỹ Dạ vài lần.

Theo Lâm Vỹ Dạ, tiếp tục đi về phía trước.

——

Happy birthday muộn bạn độc giả gì đó nha, Qunh dì đó 😍

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro