Lấp lửng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Cửa đẩy mở cùng với chất giọng ngọt như đường, êm như trót vào tai khẽ cất lên :

" Sorry mọi người, Ngọc đến trễ "

Theo hướng âm thanh, mọi người cũng quay sang cửa.

Một buổi ăn chơi nhẹ nhẹ của gia đình 7 nụ

Lâm Vỹ Dạ thoáng giật mình khi ánh mắt nàng vô tình bắt gặp ánh mắt quen thuộc của cô.

Ánh mắt đổ lửa ánh dán lên thân thể nàng. Nàng khoác lên mình chiếc áo phồng tay, chiếc quần ống rộng với mái tóc đuôi ngựa buộc gọn càng trở nên rực rỡ. Rực rỡ hơn mọi thứ. Hai ánh mắt chạm nhau, có chút ngẩng ngơ. Bọn họ nửa năm không gặp rồi.

Chia tay nửa năm rồi

Dù đã chuẩn bị tâm lý cho buổi gặp gỡ này, nhưng khi nhìn thấy người ấy trước mặt, tim cô vẫn không tránh khỏi rung động.

Bọn họ đã không gặp nhau suốt nửa năm. Một khoảng thời gian đủ dài để xa cách, nhưng cũng đủ ngắn để ký ức và cảm xúc vẫn còn nguyên vẹn.

Lan Ngọc đứng ở ngưỡng cửa, tay khẽ run, ánh mắt lộ vẻ bối rối. Cô không biết phải đối diện với Lâm Vỹ Dạ như thế nào sau tất cả mọi chuyện. Lâm Vỹ Dạ cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt kia đã phản bội nàng, nàng không giấu được sự chua xót.

Thuý Ngân kéo tay Lan Ngọc đến chỗ ngồi, cô cúi đầu bước vào, cố giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng lại cảm thấy nặng nề.

Lâm Vỹ Dạ cắn nhẹ môi, cúi đầu nhìn xuống bàn, lòng nàng chợt trào lên một cảm giác khó chịu.

Cuộc chơi vẫn tiếp diễn, nhưng bầu không khí giữa hai người lại trĩu nặng, dù họ ngồi cách nhau chỉ một khoảng bàn nhỏ, nhưng khoảng cách ấy dường như xa ngàn dặm.

Thúy Ngân vừa kéo Lan Ngọc về phía bàn, vừa kéo vừa líu ríu bảo:

" Đến trễ phải phạt rượu đó nhaa "

Lan Ngọc miễn cưỡng cười, nhưng trong lòng vẫn lơ đãng. Ánh mắt nàng lại liếc về phía Vỹ Dạ, nơi cô đang ngồi với Trường Giang, trò chuyện vui vẻ.

Lan Ngọc thầm thở dài, cố gắng tỏ ra tự nhiên.

Vừa ngồi xuống, Tiến Luật đã vỗ vỗ vai cô, trêu:

"Lâu ngày không gặp mà càng ngày càng xinh nha! Hèn gì đắt show quá bỏ bê anh em !"

Thúy Ngân, ngồi cạnh đó, cười lớn:

"Anh Luật lúc nào cũng nói quá! Nhưng mà công nhận chị Ngọc giữ phong độ lắm nha, đắt show quá chừng "

Ngọc cười đáp:

"Ngọc đâu dám so với bé Ngân được, người đắt show nhất bàn là đây chứ ai!"

Trương Thế Vinh quay qua, bỗng chen vào:

" Lâu quá mới gặp lại. Dạo này thế nào rồi?"

"Cũng bình thường thôi anh, công việc có chút bận rộn nên ít có dịp gặp mọi người."

Câu chuyện cứ thế tiếp tục, nhưng Lan Ngọc cảm nhận rõ ràng có một khoảng cách vô hình nào đó đang tồn tại giữa cô và Lâm Vỹ Dạ. Thỉnh thoảng, ánh mắt nàng lại vô tình chạm vào ánh mắt của cô, nhưng cả hai đều vội lảng tránh, như sợ rằng nếu giữ lâu hơn, mọi cảm xúc sẽ bùng nổ.

Trường Giang cười nói, chọc ghẹo mọi người, tạo nên không khí vui vẻ, nhưng trong lòng Ngọc, vẫn không ngừng nghĩ về lần cuối họ gặp nhau, lời chia tay cay đắng ấy cứ ám ảnh mãi.

Lâm Vỹ Dạ vẫn như vậy, dịu dàng và kiên cường, nhưng có gì đó đã thay đổi. Dù trong lòng còn nhiều cảm xúc lẫn lộn, Lan Ngọc biết rằng đây là cơ hội duy nhất để họ gặp lại nhau.

Và liệu có thể nói được lời nào đó, để mọi thứ không còn lấp lửng như thế này nữa hay không?

Buổi gặp mặt dần trở nên sôi nổi khi mọi người bắt đầu chia sẻ về những câu chuyện đời thường. Tiếng cười đùa vang lên khắp phòng, nhưng đối với Lan Ngọc và Lâm Vỹ Dạ, vẫn có một bầu không khí căng thẳng vô hình bao quanh họ.

Lâm Vỹ Dạ được đàn anh Trường Giang rót thêm chút rượu vang. Vẻ mặt người nào đó lại trở nên khó chịu nhìn nàng. Ngay khi nàng vừa cầm ly, cô vươn tay bắt lấy tay nàng :

" Uống nhiều rượu không tốt cho sức khoẻ "

Cả bọn không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm hai người. Thế Vinh vào thế bị kẹp giữa, nhún vai.

Thuý Ngân thầm thì với Tiến Luật

" Anh có thấy gì kì kì không ? "

Ông chú gật gật. Lan Ngọc biết mình đã hớ, cười gượng buông tay :

" Mọi người quên chị Dạ bị rối loạn tiền đình hả, uống nhiều quá nguy hiểm lắm "

Trường Giang bất chợt đứng lên, vỗ tay ra hiệu:

"Cả nhà ơi, lâu lắm rồi mới có dịp tụ họp đủ như này, hay mình làm một trò chơi nhỏ để khuấy động không khí nha!"

Trường Giang nhanh chóng nghĩ ra một trò chơi truyền thống, yêu cầu mọi người ngồi thành vòng tròn và chuyền tay một cái hộp nhỏ. Khi nhạc dừng lại, ai đang cầm hộp sẽ phải trả lời một câu hỏi thật lòng từ người ngồi bên cạnh.

Lan Ngọc lúc đầu kế Thuý Ngân, chỗ ngồi của cô và nàng cách một khoảng. Cô lại chợt bắt được ánh mắt đá nháy của ông chú Tiến Luật... Đại khái là để Ngân ngồi cạnh Vinh và ừm.. cô ngồi cạnh Vỹ Dạ.

[ Thuý Ngân - Lan Ngọc - Thế Vinh - Vỹ Dạ
               Tiến Luật - Trường Giang ] Vị trí trước khi đổi

[ Thuý Ngân - Thế Vinh - Lan Ngọc - Vỹ Dạ
                Tiến Luật - Trường Giang ] Vị trí sau khi đổi

Lòng cô hoang mang, nhịp tim cũng loạn cào cào nhìn sang người ngồi cạnh nàng vẫn vui vẻ và chẳng thể tâm gì mấy

Cái hộp bắt đầu được chuyền tay, tiếng cười vang lên khi mọi người hồi hộp chờ đợi. Khi đến lượt Lam Ngọc, nhạc đột nhiên dừng lại. Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Vỹ Dạ, đang ngồi ngay bên cạnh. Cả hai đều sững lại trong vài giây, rồi Dạ khẽ nghiêng đầu, mỉm cười tinh nghịch:

"Ngọc nè, nếu được chọn lại, Ngọc có muốn quay lại với mối tình cũ không?"

Câu hỏi được đưa ra một cách nhẹ nhàng, nhưng Ngọc cảm nhận được sự chân thành ẩn chứa bên trong. Cả phòng im lặng, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía nàng.

Ngọc hít một hơi sâu, nhìn thẳng vào đôi mắt ấy, rồi cười nhẹ:

"Nếu đó là một cơ hội thực sự... em nghĩ mình sẽ không bỏ lỡ."

Lâm Vỹ Dạ nhìn cô, ánh mắt dần mềm mại hơn, như thể một nỗi lo âu nào đó trong lòng đã được tháo bỏ. Tiến Luật cười lớn, phá tan bầu không khí căng thẳng:

" Là anh trai nào được con em tui mê dữ vậy ta.. "

Thúy Ngân thêm vào

" Anh Lâm chứ ai ?

Tiến Luật đang cười hố hố hơi ngơ ra :

" Anh Lâm nào ??? "

Thuý Ngân huých vai Thế Vinh cả hai cùng thốt lên :

" Anh Lâm Vỹ Dạ "

Mọi người cười đùa, nhưng cả cô và nàng đều cảm nhận được sự thay đổi trong không khí giữa họ. Lòng Lan Ngọc chợt dâng lên một cảm xúc khó tả, vừa vui mừng, vừa lo lắng.

Trò chơi tiếp tục, nhưng họ vẫn lặng lẽ quan sát nhau, thỉnh thoảng trao đổi vài ánh nhìn ngập ngừng. Cuối cùng, khi buổi tụ họp kết thúc, mọi người bắt đầu chuẩn bị ra về, Lan Ngọc mới lấy hết can đảm, bước đến bên cạnh Lâm Vỹ Dạ

"Dạ Dạ, mình có thể nói chuyện riêng một chút được không?"

Cái tên gọi thân thuộc ấy thốt lên làm tim nàng xuyến xao.

Nàng kéo cô ra ban công, ánh trăng mờ ảo phủ lên không gian, chiếu sáng những chiếc lá xanh biếc đang nhẹ nhàng rung rinh trong làn gió đêm. Bầu trời tối sẫm, điểm xuyết vài vì sao lấp lánh, tạo ra một ánh sáng dịu dàng và yên bình. Tiếng cười và âm thanh từ bữa tiệc phía trong dần xa dần, chỉ còn lại sự tĩnh lặng xung quanh.

Gió đêm thổi qua, làm cho không khí trở nên mát mẻ và dễ chịu. Những chiếc đèn nhỏ treo lơ lửng trên ban công tạo ra ánh sáng ấm áp, phản chiếu lên khuôn mặt hai người, làm nổi bật vẻ nhẹ nhàng và nghiêm túc trong cuộc trò chuyện.

Lan Ngọc đứng gần cửa ra vào, ánh mắt dõi theo bầu trời, còn Lâm Vỹ Dạ đứng gần lan can, ánh sáng từ đèn nhẹ nhàng chiếu lên gương mặt cô. Không khí xung quanh thật sự ấm cúng, làm cho những lời nói của họ thêm phần chân thành và sâu lắng.

Cuối cùng, Lan Ngọc bước tới cạnh nàng lên tiếng trước :

"Lúc nãy chị hỏi, Ngọc trả lời thật lòng đó. Ngọc vẫn nghĩ về chuyện của chúng ta..."

Vỹ Dạ quay sang nhìn nàng, đôi mắt dịu dàng như bao lâu nay vẫn vậy:

"Thật sự.. chị cũng nghĩ đến điều đó. Chỉ là... mọi thứ quá khó khăn, chúng ta đã tổn thương nhau nhiều rồi."

Ngọc nhìn xuống chân, giọng nghẹn ngào:

"Ngọc biết, nhưng... nếu chúng ta thử lại, lần này có thể tốt hơn không? Chị có sẵn sàng cho Ngọc thêm một cơ hội không?"

Cô nuốt đi cái khàn khàn ở cổ họng :

" Em ghét việc cứ lấp lửng với chị.. yêu - không yêu - yêu... "

Vỹ Dạ im lặng một lúc lâu, như đang suy nghĩ kỹ càng về điều gì đó. Rồi cô nở một nụ cười nhẹ, dịu dàng nắm lấy tay Ngọc:

"Nếu Ngọc dám thử, Lâm Vỹ Dạ cũng không chịu thua em đâu "

Cả hai nhìn nhau, nụ cười hé nở trên môi. Có lẽ không cần phải nói gì thêm nữa, trái tim họ đã quyết định từ rất lâu rồi.

Buổi tối ấy, họ rời buổi tụ họp với niềm hy vọng mới, cùng nhau bước ra khỏi những hiểu lầm và tổn thương, để xây dựng lại mối quan hệ đã từng bị phá vỡ.

Họ hiểu rằng, yêu lại từ đầu không hề dễ dàng, nhưng nếu không thử, làm sao biết được điều gì đang chờ đợi ở phía trước?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro