Nói em nghe, có được không ?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phía trong hậu trường sân khấu 7 Nụ.

"Anh Giang thấy chị Dạ đâu không?" Lan Ngọc hỏi.

"Nó còn đang chỉnh trang trong đó kìa," Trường Giang cười nói.

Lan Ngọc gật đầu, lách vào trong. Anh phía ngoài nói với:

"Lẹ lẹ ra quay nha mày."

"Rồi rồi, em biết rồi."

Lan Ngọc bước vào. Bên trong, Lâm Vỹ Dạ đang được Thái makeup chỉnh trang, còn Tiến Luật thì ngồi uống nước và trò chuyện cùng Lâm Vỹ Dạ.

"Giảm cân hả, Dạ? Ê, trông đẹp hơn nhiều đó," – Tiến Luật nhận xét.

Vỹ Dạ cười tươi đáp:

"Em đẹp từ trước giờ mà, anh Luật nói ngộ quá."

Vừa nghe tiếng cửa mở, cả hai lập tức quay sang Lan Ngọc. Tiến Luật vẫn cười, còn Lâm Vỹ Dạ có chút gượng gạo. Tiến Luật tiện tay kéo một cái ghế cho Lan Ngọc ngồi vào cùng.

"Phim nào công chiếu vậy, anh Luật?" – Lan Ngọc hỏi.

Tiến Luật quay sang cô:

"Phim của chị Trang tháng 9 này, rảnh thì qua premiere ủng hộ anh chị nha."

Lan Ngọc nghiêng đầu, đưa tay:

"Gửi thiệp mới đi được chứ."

Tiến Luật cười:

"Thấy cái mặt mày là tụi đàn em tự động mời vô hà, rảnh qua chở Dạ đi chung luôn."

Anh xích qua Lan Ngọc nói nhỏ:

"Nó mới đòi từ chối anh tại không có người chở, lí do này nghe được không?"

Lan Ngọc quay sang nhìn nàng, người nào đó từ nãy đến giờ chỉ lo chăm chăm vào điện thoại.

"Chị Dạ," cô nhỏ giọng gọi nàng.

"Hả?" nàng quay sang, nhưng giọng điệu và âm vực của nàng có phần khác lạ.

"Hôm đó chị đi cùng em nhé," cô nói.

Nàng nhìn cô đầy nghi hoặc.

Tiến Luật nhìn nhìn hai người, vỗ vai Lan Ngọc đứng dậy:

"Hai bây bàn đi, anh ra trước nha."

Cô gật đầu.

Cửa đóng lại, không gian chỉ còn lại hai người họ. Vỹ Dạ thở dài chán ghét nhìn Lan Ngọc:

"Ra quay đi."

Nàng đứng dậy, cô vòng tay ôm lấy nàng không khí bỗng chốc trở nên căng thẳng. Lâm Vỹ Dạ đứng yên, gương mặt lạnh lùng, không để lộ một chút cảm xúc nào. Khi Lan Ngọc, vừa bước vào, cảm nhận rõ sự thay đổi trong bầu không khí giờ lại càng lạnh lẽo hơn

"Chị Dạ," Lan Ngọc , tay vẫn giữ ở eo nàng, ánh mắt đầy quan tâm.

Vỹ Dạ gỡ tay nàng ra khỏi eo mình, ngồi lại xuống ghế :

" Gì ? "

Vỹ Dạ đáp, giọng điệu nhạt nhẽo, không mảy may cảm xúc.

Lan Ngọc thở dài, ánh mắt dịu dàng nhưng không biết làm thế nào để làm tan băng:

"Chị có vẻ không vui. Hôm nay có chuyện gì không ổn sao?"

Vỹ Dạ chỉ hờ hững nhìn cô, tiếp tục chăm chú vào điện thoại. Đôi mắt nàng không hề chớp, chỉ tập trung vào màn hình.

"Không có gì."

Nàng lạnh lùng đáp, như thể không có Lan Ngọc đứng trước mặt.

Lan Ngọc cảm thấy sự lạnh lẽo từ nàng, nhưng vẫn kiên nhẫn:

"Chị không có chuyện gì thì sao lại lạnh nhạt với em vậy? Có cần em giúp gì không?"

Vỹ Dạ chỉ đơn giản lắc đầu, nhấn mạnh:

"Không cần đâu. Em ra ngoài đi, tôi cần yên tĩnh một chút."

Lan Ngọc nhíu mày, cảm thấy sự xa cách rõ rệt. Nàng không muốn làm tình hình tồi tệ hơn, nhưng cũng không thể chịu đựng sự lạnh lùng này:

"Chị làm sao vậy? Em không hiểu chị đang giận cái gì."

Vỹ Dạ thậm chí không thèm quay mặt về phía cô, giọng vẫn đều đều:

"Tôi không giận, chỉ là không muốn nói chuyện bây giờ."

Lan Ngọc cảm thấy tức giận, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh:

"Vậy thì, chị cần thời gian một mình. Em sẽ ra ngoài. Nhưng chị nhớ, em luôn ở đây nếu chị cần."

Cô đứng dậy, lướt qua Vỹ Dạ mà không nói thêm lời nào. Cửa phòng đóng lại, để lại Vỹ Dạ một mình trong sự tĩnh lặng. Nàng nhìn vào gương, thở dài, tâm trạng đầy mâu thuẫn, nhưng vẫn không chịu mở lòng.

Cả buổi quay hôm nay lúc nào nàng cũng lạnh mặt, khó chịu với cô làm cô buồn muốn chết, đụng chạm một chút cũng không cho, hỏi thì không trả lời.

Vừa bước ra ngoài cô gặp lại Trường Giang, điều chỉnh lại cảm xúc của mình :

" Anh Giang, anh biết chị Dạ bị sao không ? Sao chỉ căng thẳng quá dạaa "

Trường Giang nghĩ nghĩ một lúc :

" Đâu có, nãy giờ nó vui vẻ lắm mà. Hay tại sắp bị phạt nên buồn rồi ? "

Lan Ngọc cười :

" Chắc vậy đó, thôi anh kêu chỉ ra quay tiếp cho xong luôn đi "

" Ừm - Trường Giang gật đầu - Dạ ơi ra quay luôn đi cưng ơi - lớn giọng

Lâm Vỹ Dạ nghe Trường Giang gọi mình, nhếch môi một cái, miễn cưỡng đứng dậy bước ra ngoài. Thấy cô, nàng hơi nhăn mặt, không đáp lời, chỉ lướt qua Lan Ngọc mà không hề nhìn cô. Lan Ngọc đứng đó, cảm thấy một cục tức nghẹn trong lòng.

Khi cả nhóm quay xong, cô đứng lặng một góc, không biết phải nói gì để làm hòa. Trong lúc Lan Ngọc đang bận bịu với việc dọn dẹp đồ đạc, nàng đột nhiên xuất hiện bên cạnh cô, giọng lạnh lùng:

" Hôm nay không đi chung, em cứ về trước "

Mọi khi, sau khi quay xong bọn họ vẫn thường lén lút mà đi xe cùng nhau về chung một nhà.

Nói rồi, nàng quay đi mà không đợi phản ứng từ Lan Ngọc. Lan Ngọc nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của Vỹ Dạ, lòng đầy hụt hẫng và bối rối. Không hiểu vì sao mà mọi chuyện lại trở nên như vậy, nhưng một cảm giác khó chịu không thể phủ nhận đang gặm nhấm tâm trí nàng.

Lâm Vỹ Dạ bước ra khỏi cô, vừa lúc gặp Thuý Ngân :

" Ủa chị Dạ không tắm hả ? "

Nàng lại trưng ra cái bộ mặt đáng yêu dễ thương giống mọi lần.

" Tắm chứ, đi ra kêu em tắm chung lẹ đặng đi về nè " - nàng níu tay Thuý Ngân cười cười

Lần này cái giọng ấy lại làm cô tức giận, vì cái gì mà nàng lạnh lùng như vậy với cô lại đi ngọt ngào với người khác.

" Chị Dạ " tiếng cô trượt dài ở trong không khí

Lâm Vỹ Dạ quay lại, thấy Lan Ngọc đứng đó với vẻ mặt nhăn nhó, lòng nàng bỗng dưng mềm nhũn. Nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nàng gật đầu, không đáp lại.

" Chị Dạ, sao lại như vậy?" Lan Ngọc hỏi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh, nhưng trong lòng cô đang sôi sục.

Vỹ Dạ không đáp, chỉ nhìn nàng một lúc rồi quay người, bước về phía phòng tắm Thúy Ngân nhướng mày nhìn theo, có vẻ ngạc nhiên trước tình huống này.

Lan Ngọc cảm thấy bực bội, vội vã theo sau Vỹ Dạ, nhưng lúc này, cô đã không còn biết phải nói gì thêm. Nhưng khi nhìn thấy tay Vỹ Dạ nắm chặt với Thuý Ngân, điều này lại càng làm cô trở nên phát bực :

" Lâm Vỹ Dạ "

Cô nói lớn và níu lấy tay nàng.

Thuý Ngân ngơ ra chẳng hiểu chuyện gì ?

Cũng phải chuyện tình yêu của bọn họ tình có ai biết đâu mà hiểu với không hiểu chứ. Cảm xúc của cô lúc này ai mà hiểu chứ :

" Về sớm đi đừng tắm "

Vỹ Dạ vùng vẫy :

" Tôi không muốn làm xe mình bị bẩn "

" Em không ngại lau chùi, chị mau về cùng em "

Vỹ Dạ lặng im, nhìn Lan Ngọc với đôi mắt đầy mâu thuẫn. Nàng không còn thấy vui vẻ như cô vẫn thường chỉ còn sự lạnh lùng và gắt gỏng. Thúy Ngân đứng cạnh, vừa bối rối vừa có chút bất ngờ. Lan Ngọc nói vậy có nghĩa là bọn họ về cùng xe với nhau hả ?

Nàng mím chặt môi :

" Em về trước đi "

Cô nhìn sang Thuý Ngân :

" Ngân, em tắm trước. Một lát đến chị và Vỹ Dạ "

Thuý Ngân gật đầu, rồi vô tình nhận ra điều gì đó kì lạ trong câu nói của cô, càng thắc mắc hơn về quan hệ của bọn họ. Nhưng rồi cũng mặc kệ mà đi trước

" Dạ,có gì thì nói thẳng ra đi,"

Lan Ngọc kiên nhẫn nói, nhưng giọng điệu đã mang theo sự mệt mỏi.

Nàng thở dài, cảm nhận được sự căng thẳng đang lan tỏa giữa hai người. Dù rất muốn gạt bỏ mọi thứ, nhưng cảm giác bị tổn thương và giận dữ vẫn không thể dứt ra.

Vỹ Dạ đứng im một lúc, rồi cúi đầu, thầm thì:

" Em làm ơn đừng làm ầm lên. Em không hiểu đâu."

Cô đang sợ, đang sợ đoạn tình cảm giữa hai người bị lộ ra, cũng càng sợ sẽ làm Lan Ngọc giận đến đỉnh điểm

"Chị Dạ, có chuyện gì khiến chị phải hành xử như vậy?"

Lan Ngọc khẽ hỏi, không thể che giấu sự lo lắng trong giọng nói. Vỹ Dạ chỉ im lặng, không đáp, khiến Lan Ngọc càng thêm bối rối và đau lòng. Một lúc sau, nàng vẫn không chịu nhìn thẳng vào mắt Lan Ngọc.

Vừa lúc Thuý Ngân bước ra khỏi phòng tắm. Lan Ngọc kéo tay Vỹ Dạ bước vào. Việc đầu tiên chính là khoá cửa, việc thứ hai chính là áp nàng vào cửa. Hôn nàng, lần này nụ hôn cũng khác mọi lần, không nhẹ nhàng êm dịu như họ vẫn thường. Lần này thông qua nụ hôn, nàng cảm nhận được cô đang cực kì khó chịu.

Một tay cô ôm eo nàng, một tay ôm lên má. Quấn quít dây dưa môi lưỡi, cô chính là muốn dùng nụ hôn để giải toả cảm xúc bứt rức khó chịu ở trong người. Lâm Vỹ Dạ cũng từ từ hé răng, để vật âm nóng nào đó càn quét trong khoang miệng, hút lấy mật ngọt quen thuộc. Vỹ Dạ đưa tay, ôm lấy cổ cô, khiễn chân cùng cô phối hợp.

Lâm Vỹ Dạ và Lan Ngọc càng sát vào nhau, hơi thở của họ hòa quyện trong không gian yên tĩnh. Từng ánh mắt, từng cử chỉ nhỏ nhất đều chất chứa những cảm xúc sâu sắc mà họ không thể giấu nổi.

Hôn đến thở không nỗi, Lan Ngọc mới buông ra

Lan Ngọc đưa tay nhẹ nhàng nâng cằm Vỹ Dạ lên, đôi mắt đầy sự chân thành và lo lắng.

" Nói em nghe, có được không ? "

Giọng cô tràn đầy sự quan tâm, mong mỏi tìm được câu trả lời.

Vỹ Dạ cúi đầu, ánh mắt cô như bị chôn vùi trong sự xung đột nội tâm. Nhưng khi cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay của Lan Ngọc, trái tim nàng bỗng dưng cảm thấy nhẹ nhàng hơn. Lòng kiên định của Lan Ngọc làm cho Vỹ Dạ không có cách né tránh, nàng đỏ mặt khi đứng trước ánh mắt của cô, cúi đầu :

" Về nhà rồi nói, có được không ? "

Lan Ngọc nhìn nàng từ từ nghiêng người về phía Vỹ Dạ. Đôi môi họ chạm nhau trong một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc. Môi họ hòa quyện, truyền tải những gì không thể nói thành lời.

Vỹ Dạ cảm thấy sự ấm áp lan tỏa từ đôi môi Lan Ngọc, và dần dần, nàng cũng đáp lại bằng tất cả trái tim mình. Nụ hôn trở nên sâu lắng hơn, đôi tay hư hỏng của cô cũng bắt đầu lần mò cơ thể nàng, nàng vịn lấy tay cô :

" C-chị muốn tắm "

Bọn họ từng làm chuyện đó rất nhiều lần, cơ thể nhau lại càng hiểu rõ.. Nhưng mà chuyện tắm chung thế này thì đây lại là lần đầu tiên :

" Em tắm giúp chị "

Cô cố tỏ ra kiên định, gỡ cúc áo nàng. Nàng lại có chút ngập ngừng, vịn chặt tay cô :

" Đừng.. đây không phải nhà chúng ta "

" Em biết " Lan Ngọc nhìn nàng âu yếm

" Em không làm gì hết chỉ tắm giúp chị, có được không ? "

Lan Ngọc bắt đầu từ từ dẫn dụ nàng. Nàng nhìn quanh, phát hiện mình không có mang vào quần áo để thay, nhỏ giọng nói với Lan Ngọc :

" Em đi lấy giúp chị quần áo đi.. "

Cô có chút hụt hẫng rồi lại níu lấy tay nàng :

" Vậy chúng ta về nhà rồi tắm cùng nhau "

#16/08/2024

——

⭐️✨

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro