Sốt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Lâm Vỹ Dạ về đến nhà vào lúc 3 giờ sáng, chân lộp cộp trong đôi cao gót. Nàng vừa ngân nga một khúc ca, vừa tự hào vì hôm nay Lan Ngọc đã đi quay show, chắc chắn sẽ không về kịp. Nhẹ thở phào vì không bị Lan Ngọc phát hiện về trễ thế này.

Nhưng khi nàng mở cửa phòng, cảnh tượng trước mắt khiến nàng sững sờ. Lan Ngọc đã ở đó, ngồi ngay ngắn trên giường, ánh mắt nghiêm nghị như những vì sao đang rực sáng giữa bầu trời đêm.

"Em về lúc nào?"

Lâm Vỹ Dạ lắp bắp, ngạc nhiên.

Lan Ngọc đứng dậy, bước về phía nàng một cách chậm rãi, mỗi bước chân của cô như những nhịp đập của trái tim kiên quyết. Lâm Vỹ Dạ cảm thấy mình đang bị cuốn vào một cơn bão nhẹ, lùi dần cho đến khi lưng nàng đã chạm vào tường, không còn lối thoát.

"Chị ghê ha. Đi đến 3 giờ sáng mới về, chị làm cái gì ở công ty mà lâu vậy? Sao không ở luôn trên đó?"

Lan Ngọc trách móc, đôi mắt cô lấp lánh sự lo lắng và tình cảm sâu sắc.

Lâm Vỹ Dạ đứng như hóa đá, mất vài giây để lấy lại bình tĩnh, rồi cố gắng làm ra vẻ giận dữ, đẩy nhẹ vai Lan Ngọc ra xa.

"Sao em lớn tiếng với chị vậy? Chị chỉ về trễ có một chút thôi mà," nàng đưa tay ra, khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ.

Lan Ngọc nhíu mày, giọng vẫn đầy trách móc, nhưng có phần mềm mại hơn:

"Em gọi cho chị cả chục cuộc cũng không nghe, chị có biết em lo lắng thế nào không?"

"Điện thoại chị hết pin rồi "

Lâm Vỹ Dạ đáp, vẻ mặt như một đứa trẻ tội nghiệp.

Nàng dịu dàng đưa tay vòng quanh cổ Lan Ngọc, thì thầm như cơn gió nhẹ thổi qua:

"Thôi mà, đừng giận chị nữa."

Nàng nhón gót hôn lên môi Lan Ngọc, nụ hôn của nàng giống như những bông hoa mai nở vào mùa xuân, mềm mại và dịu dàng. Dù Lan Ngọc vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng, nhưng nàng không từ chối, nhắm mắt tận hưởng sự ấm áp ấy.

"Hì hì "

Lâm Vỹ Dạ cười khúc khích, bấu chân quanh hông Lan Ngọc. Lan Ngọc hiểu ý bế nàng vào phòng tắm, nàng tắm rửa rồi nhanh chóng chui vào chăn cùng Lan Ngọc

Nằm trong vòng tay Lan Ngọc, Lâm Vỹ Dạ dụi vào hõm cổ cô, nơi ấm áp và an toàn. Lan Ngọc xoa lưng nàng, từng cử chỉ đều chứa đựng sự yêu thương và chăm sóc:

"Trễ lắm rồi, ngủ đi."

"Em không phải không về được sao?"

Lâm Vỹ Dạ hỏi, vẫn còn tỉnh táo, ánh mắt ngập tràn sự quan tâm.

"Em nhớ chị, muốn gặp chị "

Lan Ngọc đáp, vuốt tóc nàng với sự âu yếm, như đang vỗ về những giấc mơ ngọt ngào.

Lâm Vỹ Dạ phì cười: "Thì ra là vậy."

"Ngày 28 này chị có việc, dạo này chị lười đi quá rồi," nàng than thở, nhưng giọng nói vẫn chứa đựng sự mềm mại

"Là sự kiện ra mắt phim của anh Linh đúng không?"

Lan Ngọc hỏi.

"Ừm "

Lâm Vỹ Dạ gật đầu, đôi mắt sáng lên như những vì sao trên bầu trời đêm.

Rồi cả hai lại im lặng một lúc, cảm nhận sự yên bình trong vòng tay nhau...

"Em ngủ chưa?"

Lâm Vỹ Dạ hỏi, giọng như tiếng thở dài của cơn gió đêm.

Lan Ngọc chẹp miệng, xoa đầu nàng, nụ cười trên môi nhẹ nhàng như ánh trăng:

"Ngủ đi, khuya lắm rồi."

"Ngày mai mình ăn gì?"

Nàng không chịu ngủ, ánh mắt lấp lánh sự tò mò và mong mỏi.

"Ngủ đi, ngày mai tính sau "

Lan Ngọc mỉm cười, nét mặt chứa đựng sự trìu mến.

"Chị hết buồn ngủ rồi, tỉnh ngủ rồi,"

Lâm Vỹ Dạ cãi lại, nụ cười của nàng như những bông hoa nở rộ.

Lan Ngọc thở dài, xoa lưng nàng, một cái ngáp dài không thể che giấu sự mệt mỏi:

"Em về lúc 11 giờ khuya, đợi chị lâu lắm. Sau này đừng làm muộn nữa, về sớm với em nhé?"

"Chị biết rồi "

Lâm Vỹ Dạ nói, giọng đầy yêu thương.

Lan Ngọc siết lấy eo nàng, ôm chặt như giữ lấy những giấc mơ đẹp, cả hai cùng chìm vào giấc ngủ, sự bình yên và ấm áp bao trùm.

Khi mặt trời vừa ló rạng lúc 7 giờ sáng, Lan Ngọc giật mình tỉnh giấc, cảm nhận cơ thể Lâm Vỹ Dạ ấm hỉnh trong vòng tay mình. Cô đưa tay sờ trán nàng, cảm thấy nóng rơ. Lan Ngọc nhẹ nhàng buông nàng ra, định đi lấy thuốc và nấu cháo cho nàng.

Lâm Vỹ Dạ ôm chặt cơ thể ấm áp của cô, cảm thấy lạnh, không muốn rời khỏi vòng tay ấm áp.

"Ngọc Ngọc đừng đi.. "

Nàng mè nheo bằng giọng say sưa của một buổi sáng dịu dàng. Lan Ngọc khẽ cười, rờ rờ trán nàng:

"Sốt rồi.. "

"Ôm một lát là hết."

Nàng không chịu buông tay, càng ngày càng rút vào lòng Lan Ngọc nhiều hơn như tìm kiếm sự ấm áp từ tình yêu.

Lan Ngọc thì thầm, cố gắng ôm nàng thêm một chút, như muốn hòa quyện trái tim mình với trái tim nàng:

"Không mau uống thuốc sẽ bệnh nặng hơn.. Nghe lời em được không?"

Lâm Vỹ Dạ dụi dụi, đôi mắt lim dim:

"Không muốn.. "

Lâm Vỹ Dạ nũng nịu, làm trái tim Lan Ngọc mềm nhũn. Cô thua, chỉ còn cách ôm nhau ngủ, bình yên và tình yêu là đủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro