P21:Gió đông(#3: Ly biệt)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


  Tròn một tháng sau đám cưới, Thượng hoàng lại cho vời Lê Tần tới điện Vạn Thọ.

– Lê Tần, hôm qua Tư ông tới gọi ngõ ta, nói con gái ông ta sống ở phủ ngươi hơi thiệt thòi.

Lê Tần quỳ thẳng lưng, đáp:

– Tâu Thượng hoàng, thần lại thấy cuộc sống của tiểu thư Tư Anh rất đầy đủ. Cơm trắng ăn ba bữa, quần áo không phải tơ lụa thì cũng là vải thượng hạng, việc nhà không cần động tay động chân. Thần đã cố gắng hết sức.

Thượng hoàng gõ nhè nhẹ tay ghế:

– Ngươi thật sự đã cố gắng hết sức?

Lê Tần cúi rạp:

– Thần thật sự đã cố gắng hết sức. Thượng hoàng minh xét.

– Được... được lắm... Không nói chuyện này nữa. Đây... ngươi giúp ta chuyển lá thư này cho Chiêu Thánh.

Lê Tần hoang mang cầm lấy lá thư từ tay Thượng hoàng. Trên thư đề năm chữ:

"Trần Cảnh gửi Phật Kim"

– Thư này ta cám ơn Chiêu Thánh về chiếc áo. Ngươi cũng biết điều gì mới khiến Chiêu Thánh vui vẻ mà, đúng không?

Lê Tần nhìn xoáy hai chữ "Phật Kim" mềm mại, uyển chuyển. Đẹp đấy. Nhưng tiếc thay, lại chẳng gửi gắm chút yêu thương.

– Giờ Người đã coi nàng là Chiêu Thánh công chúa, nhưng vẫn nhắc lại cái tên Phật Kim. Có cần thiết không, thưa Thượng hoàng?

– Ta hỏi ngươi, ngươi không yêu Tư Anh, vậy có nên lấy lòng nàng ta không? Câu trả lời là có, điều đó cần thiết, Lê Tần à. Coi như ta dùng niềm vui của Chiêu Thánh đổi lấy sự hài lòng của Tư Anh. Với ngươi, Chiêu Thánh là tất cả, nhưng với ta, đó là con dân Đại Việt.

Lê Tần cất phong thư vào ngực áo, rồi cúi rạp người lần nữa:

– Thần chỉ mong Thượng hoàng hàng năm đừng vì bận rộn chính sự mà quên đi chút việc cỏn con này.

Thượng hoàng Thái Tông khoát tay:

– Ta sẽ không quên. Ngươi lui đi!

– Tạ ơn Thượng hoàng.

Mưa bắt đầu rơi. Cả người Lê Tần đã ướt đẫm. Mưa mùa đông lạnh tê tái, cắt da cắt thịt. Vậy mà Lê Tần lại chẳng cảm thấy gì, lá thư trong ngực áo đang thiêu đốt trái tim chàng. Nhưng chính lá thư giả dối ấy, lại có thể sưởi ấm trái tim lạnh lẽo, cô quạnh của Chiêu Thánh. Đáng lắm, Lê Tần à... đáng lắm...!

Chiêu Thánh run run nhận lá thư nhoè nước mưa từ tay Lê Tần. Trong một thoáng, chàng đã mong nhìn thấy nét cười trên gương mặt Chiêu Thánh. Nhưng dường như trái tim nàng đã giá băng quá rồi. Chiêu Thánh khẽ gật đầu. Ánh mắt nàng rớt xuống bộ quần áo ướt đẫm trên người Lê Tần.

– Ngài thay đồ đi kẻo nhiễm lạnh, lại đổ bệnh. - Nàng nói, rồi nhẹ nhàng khép cửa lại.

Lê Tần thẫn thờ đứng đó lâu thật lâu. Lẫn trong tiếng mưa, chàng nghe được cả tiếng nấc nghẹn ngào của Chiêu Thánh. Nàng đang hạnh phúc. Nàng rơi nước mắt vì hạnh phúc. Còn chàng, trái tim như vỡ vụn thành triệu mảnh. Chàng lê bước trở về phòng. Cái khoảnh trời nhỏ giữa mái hiên sao mà ảm đạm, thê lương.

Sau hôm ấy, Lê Tần ốm liệt giường suốt bảy ngày. Trong bảy ngày này, Tư Anh luôn kề cận chăm sóc chàng. Cô gái ấy cũng dịu dàng, chu đáo đấy. Có thể sẽ là một nàng dâu khiến mẹ chàng vừa lòng.

Khỏi bệnh, Lê Tần vào cung gặp Bệ hạ. Chàng xin Bệ hạ xuống chiếu cho chàng đi trấn giữ quan ải. Bệ hạ sau một hồi đắn đo cuối cùng cũng đồng ý. Qua tết chàng sẽ lên đường, đưa cả Tư Anh cùng đi theo. Chàng không thể nào ép mình gần gũi Tư Anh, nhưng cũng không thể khiến cha nàng ta phiền lòng. Có lẽ đưa nàng ta tới nơi xa xôi như quan ải là lựa chọn tốt nhất. Mà Chiêu Thánh, nàng cũng đâu để tâm tới sự hiện diện của chàng.

Lê Tần đứng trước cửa phòng Chiêu Thánh hồi lâu. Dưới mái hiên nhỏ, cánh hoa đào hồng thắm đã rải đầy sân. Thi thoảng, vài ngọn gió khẽ trêu đùa khiến những cánh hoa xoáy tròn trên mặt đất. Lòng Chiêu Thánh có từng vì chàng mà lay động vậy không?

– Chiêu Thánh! Ta phải đi rồi.

Không có tiếng hồi đáp. Lê Tần quay lưng dợm bước.

Cạch! Cửa phòng khẽ mở.

– Lê Tần!

Chàng mừng rỡ quay đầu lại. Chiêu Thánh đứng bên ngưỡng cửa. Khuôn mặt nàng xanh xao quá.

– Ta chỉ muốn bao cho ngài biết... ta mang thai rồi.

Lê Tần ngây người. Hồi lâu chàng khẽ nói:

– Chúc mừng nàng!

Trong khoảnh khắc, Lê Tần tưởng như đã thấy một gợn sóng trong mắt Chiêu Thánh, nhưng rất nhanh, đôi mất ấy đã lại phẳng lặng như nước hồ thu. Đẹp lắm! Nhưng cũng vô hồn.

Cánh cửa khép lại, chỉ còn một mình Lê Tần đứng giữa mái hiên. Chàng cắn chặt răng ngăn một tiếng nghẹn ngào. Cuối cùng thì nàng cũng có một đứa con. Cuối cùng thì thái tử Trịnh cũng quay về bên nàng. Đứa con này Chiêu Thánh phải hy sinh lòng tự tôn để trao đổi cùng Lê Tần. Cho nên, nó chẳng phải con của chàng đâu.

Đêm thu nơi quan ải lạnh lẽo vô cùng. Nhưng lá thư của Chiêu Thánh đang sưởi ấm cho Lê Tần. Lá thư đầu tiên chàng nhận được từ nàng, chỉ vẻn vẹn mười một chữ:

"Ta sinh đôi. Một trai, một gái. Chờ ngài đặt tên."

Có trời biết Lê Tần sung sướng thế nào. Chàng chỉ muốn lập tức giục ngựa suốt đêm ngày để về Thăng Long. Nhưng chàng cũng hiểu rõ, Chiêu Thánh chịu thừa nhận hai đứa con này là của chàng, đó đã là một ân huệ lớn lao rồi. Chàng còn đòi hỏi gì nữa đây?

Lê Tần chấm mực, run run đề bốn chữ lên trang giấy trắng:

"Lê Tông, Ngọc Khuê."  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro