Chương 18: Luân Chuyển (Phần 2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi chưa kịp hả hê nhìn bộ mặt tím đi của tên Lê Bụng Bự thì đầu óc phải tập trung suy tính bước tiếp theo.

"Đặng Duy An, ngươi tố cáo Dương Kiên, Huỳnh Thảy và Lê Ngỗi tội bắt ép dân tự do làm nô tì, và chuyện ngươi 'buôn bán trái phép bảo vật' chỉ là cách ngươi chuộc tự do người bị bán. Thế ngươi có bằng chứng gì không?"

Bằng chứng gì nhỉ? Mình làm gì có bằng chứng!

"Phạm... đại nhân," tôi khó khăn lắm mới phun ra được thứ nhân xưng khó nghe kia. "Ta tạm thời chưa có bằng chứng, nhưng," tôi liếc ra phía sau, bắt gặp ánh mắt vui vẻ và cái gật đầu khích lệ của cậu sinh viên,"ở đây có hàng loạt nhân chứng đã chứng kiến sự việc ngày hôm đó."

"Ai là nhân chứng, mau bước lên phía trước!"

Càng nhiều người bước tới trước, ruột tôi càng nở ra từng khúc, và mặt tên Lê Ngỗi ngày càng sượng ngắt. Mặt rạng lên, tôi cảm kích nhìn bọn họ đứng ngang hàng với bọn Lê Ngỗi, hiên ngang chẳng kém gì. Nếu không quỳ gối trên nền đất và bị trói gô từ đầu đến chân, tôi chắc chắn sẽ không kiềm lòng mà nhào vô ôm bọn họ, từng người, từng người một, và ôm thật chặt.

Đúng là cảm động hết sức!

"Cậu thiếu niên, ngươi là ai?"

"Bẩm ông, thảo dân họ Phạm, tự là... Ái Gia, là học trò của thôn Dự Quần, huyện Ngọc Sơn, phủ Tĩnh Gia, thuộc vào lộ Thanh Hoá, đạo Hải Tây. Thảo dân hiện đang tá túc ở nhà một người quen, sớm ngày mốt sẽ lên đường đến Đông Kinh."

"Căn cước của ngươi đâu?"

"Dạ đây ạ." Cậu ta đưa cho ông quan một loại thẻ bài bằng gỗ, to bằng lòng bàn tay, có chạm khắc cầu kì. Phạm Tất chỉ lướt mắt qua nó chừng vài giây liền trả lại.

"Ngươi có quan hệ gì với hắn?"

"Dạ bẩm, thảo dân đối với hắn hoàn toàn xa lạ."

"Lúc đấy ngươi đã làm gì, và ở đâu?"

"Dạ bẩm, lúc ấy thảo dân, cùng với chị Bảo Hà đây," Ái Gia ôm quyền, rồi chỉ tay về phía một bà chị trông cũng quen quen, "đang ngồi ăn chè trôi nước của thím Mùi đây thì cậu Duy An, cùng hai người ngoại quốc bước đến để... hỏi giá tiền bát chè. Sau đó bọn thảo dân đều thấy tên Huỳnh Thảy, đang đem con gái mình là Huỳnh Thy, bán đi cho Dương Kiên."

"Hoàn toàn là bịa đặt!" Dương Kiên to tiếng phản bác. "Chỉ dựa vào một lời hô hào vô căn cứ của một đứa trẻmà ngươi dám tố cáo bọn ta? Ngươi có biết ngài ấy là ai không?"

"Ta không quan tâm các ngươi là ai." Ái Gia cũng nóng nảy không kém, đốp chát."Dù ngươi có là thiên tử, khi phạm pháp xử tội cũng như thứ dân! Phép nước đã rành rành như thế, nếu vụ án này không được phân xử minh bạch, ta sẽ thay Duy An đây tấu trình lên tận ngài Hành khiển Bắc Đạo!"

"Ngươi dám?" Lão ta hét đến nước miếng văng tung toé, lên đầu lên cổ thằng nhỏ đang quỳ ở giữa chịu trận.

"Tại sao ta lại không dám?"

CẠCH!

"ĐỦ RỒI! Câm miệng hết cho ta!"

Dẹp loạn xong, Phạm Tất day day thái dương và vuốt ngực để bình tĩnh trở lại. Ông ta cáu kỉnh nhìn tên quản gia, nguyên nhân chính cho cơn đau đầu cấp tính của ông.

"Phạm Ái Gia, những lời ngươi vừa nói, minh chứng như thế nào?"

Cậu học trò họ Phạm vuốt cằm suy nghĩ một lúc, điệu bộ như một lão già (dù chẳng lấy ra cọng râu nào). Bấy giờ tôi mới được dịp nhìn kĩ cậu ta, và một cảm giác thân thuộc không tên bắt đầu nhen nhóm, giống như tôi đã gặp cậu ở đâu đó trong quá khứ. Phạm Ái Gia cao ráo, gương mặt trông thanh tú và sáng sủa, nhìn lướt qua là biết một bụng đầy kinh sử. Mái tóc ngắn cắt cẩu thả, phủ xuống gáy, không đều, hơi che đi phần trán cao. Một sợi tóc mai thả dài xuống đến tận vai. Đôi mắt to tròn biết nói nheo nheo, như thể cậu ta luôn phải động não suy nghĩ, tính toán hết công suất (nhưng thật ra tôi nghi ngờ cậu bị tật khúc xạ). Áo giao lĩnh nâu nhạt giản dị, túi nải trên vai và bàn chân trái đen xì... bị mất đi hai ngón cuối, Ái Gia chính là mẫu thư sinh áo vải điển hình của Đại Việt thời kì phong kiến. Với tính tình lanh lợi và cương trực, lại thông minh và ham học hỏi, nếu cậu ở nước Mỹ thời hiện đại chắc sẽ đậu vào vài trường thuộc Ivy League[1] chứ chẳng vừa. Không may, ở cái thời coi mạng người như cỏ rác này, một người như cậu cũng chỉ là một thường dân bị áp bức, bóc lột và rẻ rúng bởi lũ quan lại cầm quyền mà thôi!

Ái Gia có vẻ không hề nao núng trước áp lực của câu hỏi. Suy nghĩ xong xuôi, cậu ôm quyền trả lời, "Bẩm ông, ai ai cũng biết, một đứa trẻ con khi hoảng sợ sẽ không thể nào nói dối. Huỳnh Thy lúc ấy, tâm thần hoảng loạn, suối lệ tuôn rơi, trông rất đáng thương. Trước mặt toàn thể các nhân chứng có mặt ở gánh chè thím Lê Mùi đây, cô bé đã tố cáo tội ác của cha mình, cũng như của Dương Kiên và Lê Ngỗi. Nếu huyện quan không ngại, Tạ... Ái Gia xin phép được dẫn cô bé lên công đường lấy lời khai."

Cái gì? Huỳnh Thy có mặt ở đây? Tôi xanh mặt. Huỳnh Thy có ở đây nghĩa là Andrey và Nick chắc chắn cũng lẩn đâu đó trong đám đông.

Chết thật rồi! Phải làm sao bây giờ?

Trong lúc đầu óc đang rối bời, tôi nhớn nhác quay về phía sau, một lần nữa tìm kiếm hai hình bóng đáng ngờ kia. Dòm ngó đến mòn con mắt cũng chẳng thấy ai cao quá khổ, ngược lại, ánh mắt tôi bị dính chặt lên khuôn mặt của một người thanh niên lạ hoắc. Cậu ta đội nón hình chóp, rộng vành, có quai thõng xuống, ăn vận như một người khách lữ hành. Bắt gặp ánh nhìn tò mò của tôi, cặp mắt hẹp kia loé lên dưới vành nón, nguy hiểm đến lạ, đã vậy cậu ta còn khuyến mãi thêm nụ cười nửa miệng bí ẩn làm tôi rùng mình ớn lạnh, khiến mọi tế bào trong người đều la hét "Tránh xa tên đó ra!"

Do mải mê "đấu mắt" với người lạ, tôi không để ý đến cô bé Huỳnh Thy đã chui ra từ xó xỉnh nào, và hiện đã đứng trước tri huyện. Trước mặt ba kẻ đã hãm hại mình, Huỳnh Thy chỉ dám đứng lấp ló đằng sau Ái Gia, nắm chặt lấy vạt áo cậu ta.

"Anh Duy An..."

Ánh mắt ngập tràn tội lỗi của em ấy nhìn tôi, làm trái tim này vỡ ra từng mảnh, rơi loảng xoảng như thuỷ tinh xuống nền đất.

"Trật tự! Huỳnh Thy, nghe ta hỏi đây!" Phạm Tất gập người xuống cho ngang tầm mắt đứa trẻ. Sao tự nhiên giọng lão ta trở nên nhỏ nhẹ thế này?"Nên nhớ, cháu phải khai đúng sự thật đấy, nếu không sẽ bị khép vào tội bao che phạm nhân, hiểu không?"

"Dạ hiểu ạ."

"Tốt. Ai là người nói thật, Duy An, hay Dương Kiên?"

"Dạ thưa, là anh Duy An ạ. Anh ấy là người đã dùng con dao ngũ sắc kia để cứu chuộc cháu ra."

"Hãy kể cho ta tường tận sự việc!"

Giọng run run, Thy bắt đầu kể lại từ cái ngày cha nó thiếu nợ tiền rượu (ghi sổ) ở quán cơm Bùi thị lần thứ n, và của lão Tư Kính bán rượu dạo lần thứ n+1 (đã được kiểm chứng bởi cả hai người ở đó). Đồ đạc trong nhà đều bán gần hết, chỉ còn lại mỗi cái giường tre và bàn thờ gia tiên. Hôm đó, vào buổi cơm chiều, trong lúc Thy đang yên lặng ăn thì tên Huỳnh Thảy bước vào, người nồng nặc mùi rượu, và thông báo là sẽ bán nốt cái bàn thờ để trả nợ. Em ấy đã chịu hết nổi rồi, nhưng phận làm con gái nên chỉ dám yếu ớt phản đối. Sau khi bị một trận đòn vô cớ, Thy đã bỏ chạy qua nhà hàng xóm xin ngủ nhờ, sáng hôm sau đã bị cha tìm đến tận nơi, và bị lừa bán cho lão quản gia Dương Kiên.

Cô bé tám tuổi vừa kể, vừa nước mắt chảy ròng ròng. Tôi phục sát đất sự chịu đựng của em, vì nếu là em ấy thì tôi đã bỏ nhà đi bụi từ lâu rồi. Ngay cả Nick đã làm hệt như thế vài năm trước. Không người con nào phải chịu những cơn nghiện rượu và những trận đòn dã man từ cha mẹ mình cả! Đã vậy, cái xã hội phong kiến với tư tưởng bảo thủ "trọng nam khinh nữ" này làm người hiện đại như tôi khó chịu và bức xúc vô cùng.

Thy tiếp tục kể về văn khế mua bán mà cha em đã ký (bị cả ba người kia chối bay chối biến), cuộc giáp mặt của tôi và lão Dương Kiên (cố tình bỏ qua đoạn Nick và tôi trấn lột thêm túi tiền của ông ta), và cách ba đứa bọn tôi đối xử với em như thế nào. Kể xong xuôi, Thy lặng lẽ rút lui đằng sau lưng Ái Gia, trong khi Phạm Tất vuốt hàm râu cá trê và chống cằm, đăm chiêu suy nghĩ. Tôi quỳ dưới đất đến tê cả hai cẳng chân, thấp thỏm chờ phán quyết của tên tri huyện khó lường kia. Cả công đường nín thở chờ đợi cùng tôi.

"Người đâu?"

Hoàng Am và hai tên lính khác bước lên.

"Lục soát nhà của tên Lê Ngỗi, tìm cho bằng được văn khế kia."

"Tuân lệnh."

Tên Lê Ngỗi bấy giờ đã sợ đến xanh mặt, liền quỳ rạp xuống đất.

"Xin Phạm đại nhân hãy suy xét. Không thể tin tưởng lời của một đứa trẻ như thế!"

"Im miệng!" Phạm Tất cáu kỉnh."Khi nào có đầy đủ các chứng cứ, đến lúc đấy ta mới có thể luận tội nhà ngươi. Người đâu?"

"Có thuộc hạ!" Trung Nghĩa từ đâu bước ra.

"Thôi thì... tạm thời cởi trói cho hắn!"

"Còn... còn chuyện hắn tấn công thường dân, hành hung người làm công vụ?" Lê Ngỗi vẫn chưa chịu để yên, làm như nếu tôi chưa chết thì hắn sẽ không thể ngủ ngon đêm nay.

"Thế thì, Huỳnh Thảy," Phạm Tất quay sang tên nghiện rượu,"ngươi có nhân chứng cho việc hắn đã hành hung ngươi chứ?"

"Dạ... dạ bẩm... không phải hắn... mà là một tên khác..."

"Có nhân chứng không?"

"Dạ... bẩm... bởi là một nơi vắng người nên... cho nên không có ai thấy cả ạ..."

Lão tri huyện nhìn Lê Ngỗi theo kiểu "Là do ngươi cả đấy! Đừng có đổ thừa ta nữa nhé, bởi ta đây cũng hết cách rồi." Chưa bao giờ thấy mặt của Lê Ngỗi sượng ngắt đến như vậy.

Phạm Tất mím môi nhìn tôi được cởi trói, siết chặt tấm thẻ bài đến trắng bệch các ngón tay. Ông quắc mắt nhìn Lê Ngỗi, trong đôi mắt nói lên tất cả. Và may làm sao, tôi đã nhận ra, đó chính là ánh mắt của kẻ mới phát hiện ra mình bị lừa sái cổ.

Có lẽ Lê Ngỗi chỉ nói cho Phạm Tất về tội của tôi mà "quên" nói về tội của hắn. Đầu tôi lập ra vài giả thuyết về hành vi của tri huyện, nhưng xem ra đó là thứ giả thuyết hợp lý nhất. Có lẽ đó là lý do vì sao dưới áp lực của quần chúng, Phạm Tất lại đột nhiên quay lưng với "đồng bọn".

"Duy An," Phạm Tất nhìn tôi trân trân và hỏi bằng giọng chán nản,"vậy thì ngươi thật sự là ai?"

"Ta... chẳng là ai cả. Là con của một thương nhân người Anh Cát Lợi, Jason Raines, và một phụ nữ Đại Việt..." Nói lên của tên ba mẹ làm tim tôi nhói đau. "Mẹ ta là Đặng Quỳnh Chi..."

Không hiểu sao khi vừa trả lời xong, tôi lại tủi thân – tôi nhớ nhà, nhớ ba mẹ vô cùng. Từ đó tới giờ, dù cả hai người thường xuyên đi công tác, trái tim tôi luôn được lắp đầy thứ cảm giác an toàn, che chở, và tôi biết mình luôn là đứa con bé bỏng trong mắt họ. Giờ đây, bị quăng vào cái thế giới khắt nghiệt này, không gia đình, tôi thèm khát thứ cảm giác thân thuộc kia, nhưng chao ôi, nó đã ngoài tầm với từ lâu lắm rồi!

Tôi sẵn sàng trả bất cứ giá nào để có thể gặp lại họ, dù chỉ một lần.

"Láo toét!" Tên Lê Bụng Bự phản bác làm tôi giật bắn. Chừng hai giây sau, tôi đã nhận ra sai lầm chí tử của mình. "Phạm đại nhân, miệng lưỡi tên này toàn thốt ra những lời dối trá mà không biết ngượng. Đúng là cái thứ ăn đằng sóng, nói đằng gió."

"Láo toét chỗ nào thế hử, Lê Ngỗi?"

"Bẩm ông, tên này không phải là Đặng Duy An, mà là Nguyễn Duy An, con trai của kẻ phản nghịch Nguyễn Trãi!"


Chú thích:
[1] Liên đoàn thể thao của tám trường đại học nổi tiếng ở miền Đông Bắc nước Mỹ. Nó bao gồm các trường Harvard, Yale, Princeton, Brown, Cornell, Columbia, Dartmouth, và Đại học Pennsylvania.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro