Chương 25: Bàn Luận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

May làm sao, từ quán ăn đi thêm chừng nửa dặm có một nơi gọi là "khách điếm". Bọn tôi thuê một căn phòng nhỏ xíu, có hai giường, giá là bốn mươi đồng một đêm. Andrey vừa trả tiền vừa than phiền với bọn tôi, rằng phòng như thế chính là giá cắt cổ.

Đúng là chốn đô thành phồn hoa có khác!

Bọn tôi mệt mỏi leo lên tầng trên. Vừa vào phòng, hai thằng bạn liền quẳng mớ hành lý nặng trịch xuống sàn. Andrey tháo thanh kiếm đeo bên hông và ngồi uỵch xuống một cái ghế gỗ lớn có lót nệm vải dưới mông, rất giống với loại ghế bành ở thời hiện đại. Nick lột lớp áo khoác ngoài vắt lên ghế, rồi nằm sõng soài ra giường và chiếm đóng luôn ở đó. Chỉ còn tôi đứng đực ngay giữa phòng, lóng ngóng không biết nên làm gì.

"Pax," Andrey lên tiếng, "cho tao coi vết thương của mày."

"Ờ há! Quên mất!" Tôi cởi áo đối khâm ra, để lộ vết máu loang lổ.

"Còn mày nữa, Nicholas."

Nick ngồi bật dậy và nheo nheo mắt nhìn Andrey. "Mày nên lo cho cái thân của mày trước đi, Zakharov!"

Andrey lập tức cứng đờ người. Hai thằng bạn lại bắt đầu màn đấu mắt với nhau.

Tôi bày đặt nhiều chuyện, "Ý thằng Nick là sao hở mày?"

"Mày không cần biết!" Andrey nạt.

"À, tụi mày giấu tao chuyện gì đúng không?" Tôi chặc lưỡi, lắc lắc đầu. "Giấu giếm nhau như thế là không tốt nhé!"

"Còn mày thì không có gì để giấu chắc?" Nick phang một câu trúng ngay tim đen, làm tôi lập tức ngậm miệng lại và bước lùi về sau, coi như chưa từng can dự sự việc.

Sau khi sửa soạn và băng bó vết thương xong xuôi cho hai thằng bạn, Andrey, người chủ trì cuộc họp khẩn cấp, đã ấn vai hai đứa tôi xuống giường và lôi cuốn tập ra. Cậu châm đèn dầu, đem nó lại gần và đặt xuống cái bàn bên cạnh giường. Lần đầu tiên trong hai tháng trời, tôi mới thấy cậu lôi cặp kính cận ra đeo. Anh chàng luôn chê bai cặp kính vướng víu, nhất là khi tập võ, nên gần như không bao giờ sử dụng, dù cậu cận tới bốn độ đi-ốp mỗi bên mắt.

Andrey tằng hắng, trịnh trọng, "Hôm nay, trên xe ngựa, tao đã đưa ra phát hiện cực kì quan trọng liên quan đến chuyện sinh tồn của cả ba đứa tụi mình ở thời đại này. Và tao mở ra buổi họp này với ba mục đích..."

"Nó làm như đi tranh cử Tổng thống không bằng." Tôi ghé tai Nick. Cậu ta gật đầu cái rụp.

"...đầu tiên là để thảo luận về vấn đề tiền bạc. Đây," cậu chìa túi tiền ra trước mặt bọn tôi, "tụi mình hiện tại đang có một trăm bảy mươi hai đồng, nghĩa là chỉ có thể ở đây đến bốn ngày và ăn thêm một hoặc hai bữa cơm nữa thôi!"

"Thí mịa rồi!" Tôi lầm bầm, ngước lên nhìn tên đại ca thông thái. "Giờ tính sao mậy?" 

"Theo tao thì có hai phương án giải quyết. Một, là mình nhất thời dọn ra ngoại ô và tìm ở nhà trọ giá bèo. Hai, lâu dài hơn, là tụi mình phải nghĩ cách kiếm tiền."

Nick định giơ tay phát biểu ý kiến thì bị Andrey cắt ngang, "Và mày đừng hòng nghĩ đến chuyện móc túi..."

"Làm gì có," Nick phẩy tay, cười nhăn nhở, rồi từ đâu xoè ra mớ tiền xu trong tay. "Với lại có mười mấy đồng à, mấy tên công tử kia không để ý đâu."

Andrey lớn tiếng chửi thề. Mặt cậu đỏ lên vì giận. "Cái thằng này! Tao đã nói là dẹp cái trò móc túi đi mà!"

"Làm gì ghê vậy?" Nick nhún vai. Bằng một động tác chớp nhoáng và đẹp mắt, cậu giật cái túi trên tay Andrey và thả mấy đồng xu vào. "Tao chỉ muốn trả thù chút xíu thôi mà!"

"Không có nghĩa là mày nên..." Andrey túm lấy cổ áo Nick.

"Ê, ê, tụi mày bình tĩnh!" Tôi cố gỡ Andrey ra để ngăn cậu khỏi tẩn vài cú vào mặt Nick. "Có gì từ từ nói chuyện. Người ta hay nói, 'Quân tử động khẩu, không động thủ.'"

May sao tôi đã kịp thời nhảy vào trước khi có xảy ra xô xát. Mà công nhận dạo này Andrey cũng nóng tính ghê. Hở tí là động tay động chân với đồng bọn. Hồi còn ở Mỹ cậu ta có như thế đâu. Thằng Nick Kanelos này nữa. Đã biết thằng nhóc nóng tính mà cứ thích chọc gậy vào tổ ong. Làm như không chọc Andrey điên tiết thì cậu ăn không ngon, ngủ không yên, không có động lực sống không bằng.

Đúng thật là, tôi không hiểu hồi hai đứa này bị truy nã, bọn họ cùng nhau "tác chiến" kiểu gì, nếu không choảng nhau đến bươu đầu mẻ trán.

Nick tằng hắng. "Tao đề xuất ngày mai tụi mình đi thăm dò một vòng khu vực kinh thành. Mày nói Tạc Tổ ở làng Kẻ Bưởi đúng không? Vậy thì tụi mình đến đó tìm nhà trọ đi!"

"Hay lắm, Nick!" Tôi cười toe, vỗ vai thằng bạn. "Còn chuyện kiếm tiền thì sao?"

"Thì ngày mai tụi mình sẽ quan sát xem có ngành nghề nào khả thi và kiếm nhiều lợi nhuận nhất ở đây, sau đó sẽ về tiếp tục thảo luận. Theo tao thì tụi mình nên thử nghiệm với nhiều ngành nghề khác nhau. Ví dụ như tao có thể đi vẽ tranh dạo, mày buôn bán nhỏ lẻ, còn Andrey đi làm lang băm..."

"Vừa phải thôi nha mậy!" Andrey đang im lặng đứng một góc thì lên tiếng.

Nick đưa hai bàn tay lên, "Tao chỉ ví dụ thôi. Ý tao là, mày cứ yên tâm đi Andrey. Tiền ở thời đại nào thì cũng là tiền. Mày quên là tao phải tự nuôi sống bản thân gần bảy năm nay rồi?"

Andrey khoanh tay, cúi đầu suy nghĩ một lúc thì miễn cưỡng gật đầu. Cậu ngồi xuống cái giường bên cạnh – giường của tôi – và lật cuốn tập qua trang tiếp theo.

"Vấn đề thứ hai. Chuyện về vụ án oan của Nguyễn Trãi. Chúng ta cần phải tìm ra nhân chứng và bằng chứng cho vụ án. Tụi mày có ý kiến gì không?"

Nghe đến vụ án thì tôi đâm sợ hãi, tạm thời muốn né tránh cái tên "Nguyễn Trãi" một thời gian. Vì cái tên đó mà ở vụ án trước, đã có mấy lần tôi mém bị đưa lên thanh trảm đao. Đây là trọng án của triều đình, tuyệt đối không được hành động bất cẩn. Tôi đã tự thề trong tương lai sẽ không bao giờ nhắc lung tung gì đến tên ông cố Hành khiển đó nữa.

Thế mà bây giờ thằng Andrey lại đòi đem vụ án ra mổ xẻ. Tôi quay mặt đi, hơi thở bắt đầu khó nhọc. Lúc này, tôi thật sự chỉ muốn đứng dậy và chạy biến ra khỏi căn phòng.

"Để tiếp cận nhân chứng và tư liệu mật về vụ án," Nick trầm ngâm, "chúng ta chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ của quan lại làm việc trong Hình bộ, hoặc là các cựu thần thân cận với hoàng đế, hoặc là người trong hoàng thất. Vì Pax đã có mối liên hệ với tên vương gia Lê Hạo kia, tao nghĩ chúng ta nên bắt đầu từ đó."

"Đồng ý," Andrey quay sang tôi. "Pax, mày tìm cách bắt liên lạc với Lê Hạo được không?"

"ĐỪNG CÓ HỎI TAO!" Tôi lớn tiếng, người run lên bần bật. "TAO KHÔNG BIẾT GÌ HẾT!"

"Đừng có ba xạo nữa. Chẳng phải cậu ta đã tặng mày tấm thẻ bài–"

"TAO KHÔNG BIẾT! ĐỪNG... LÀM ƠN... TAO KHÔNG MUỐN..."

"Andrey!" Trong tầm mắt tôi thấy Nick đang ra hiệu cho thằng bạn dừng lại. Cậu vuốt lưng và trấn an tôi. "Tụi tao xin lỗi. Mày không muốn nhắc đến chuyện đó. Andrey, mày chuyển sang chuyện cuối cùng đi!"

Chừng ba phút sau, tôi đã lấy lại bình tĩnh, nhịp thở đã chậm lại. Cũng không thể trách Andrey được. Thằng bạn quá bận rộn suy nghĩ mấy chuyện lớn lao nên đâu có để ý mấy thứ vặt vãnh này.

"Vấn đề thứ ba. Sau vụ án tai tiếng của Pax, tao đã phải suy nghĩ rất nhiều. Sở dĩ tụi mình gặp rắc rối là do đã phạm phải một số điều luật cấm kị khi vượt thời gian. Mục đích chính của chúng ta khi về đây là để minh oan cho gia tộc của Nguyễn Trãi, cho nên bất cứ hành động ngoài lề nào cũng nên suy xét kĩ lưỡng..."

"Nói bởi cái thằng lúc nãy mém chút nữa giết người," Nick xài xể. Bắt gặp bộ mặt quạu quọ của Andrey, cậu giả vờ rụt cổ. "Xin lỗi, thủ lĩnh nói tiếp đi!"

Andrey hít một hơi thật sâu, chắc là đang kiềm chế lại để khỏi gây lộn với Nick. Cậu tiếp tục, "...nên tao đã góp nhặt kinh nghiệm và lập ra 'Mười Điều Cấm Kị Khi Vượt Thời Gian' để áp dụng cho ba đứa mình. Chúng ta nên lập giao ước và ghi nhớ cả mười điều này, và tốt nhất là không bao giờ phạm phải bất kì điều nào. Người nào vi phạm sẽ phải tự chịu trách nhiệm với hậu quả mà mình gây ra. Tụi mày hiểu chưa?"

"Cứ đọc mười điều ra trước đi!" Nick phẩy tay, mất kiên nhẫn.

"Điều một: Cấm xen vô chuyện của người khác, trừ khi nó có liên quan đến một trong ba đứa mình."

"Được thôi," Nick nhún vai, dễ dãi. Tôi khịt mũi. Vốn dĩ phương châm sống của cậu ta là "Mặc kệ nó. Ông đây cóc thèm quan tâm!"mà!

Andrey gật đầu, hài lòng. Cậu đẩy gọng kính lên sống mũi, "Và ví dụ điển hình của việc vi phạm là –"

"Là thằng Pax đầu bã đậu phộng này chứ gì!" Tôi trả lời luôn. Thứ cảm xúc cay đắng và tội lỗi lại chực trào. "Biết rồi! Tất cả là tại tao. Nói tiếp đi!"

"Điều hai: Cấm gây sự với người khác, đặc biệt là người có  quyền lực."

Tôi gật gù, công nhận điều số hai rất chí lý. Bọn quý tộc thượng lưu một khi đã dính vào là như leo lên lưng cọp, nhưng lại chẳng biết khi nào sẽ bị con cọp ấy sẽ hất xuống và xơi tái.

"Khoan đã, Andrey, mày mới phạm phải điều này–"

"Nick, tao đã nói xin lỗi rồi mà," Andrey thở hắt ra. "Mày không biết thôi, chứ hắn dám gọi tao là con chó."

Nick và tôi nhìn nhau, vừa bực vừa buồn cười, rồi nhìn qua thằng Andrey đang nhăn nhó. Cả hai đều đồng ý tạm thời bỏ qua chuyện này.

"Điều ba: Cấm vi phạm luật pháp Đại Việt."

"Ê, Nick phạm phải điều này nè!" Tôi reo lên, dang hai tay ra. "Mỗi đứa phạm một điều. Coi như là huề đi!"

"Điều bốn: Cấm tin tưởng tuyệt đối bất kì ai, trừ ba đứa tụi mình."

"Được thôi," tôi nhún vai.

"Điều năm: Cấm tiết lộ thân phận thời hiện đại của mình. Điều sáu: Cấm tiết lộ kiến thức học được thời hiện đại. Điều bảy: Cấm đem các vật dụng thời hiện đại ra sử dụng trước mặt người xưa."

"Mấy cái này tụi mình phạm vào hoài!" Tôi bình luận, nhướn mày nhìn Nick rồi nhăn răng cười nham nhở. Andrey không kiêng dè gì mà tán đầu tôi một cái.

"Ui da!"

"Điều tám: Cấm tiết lộ mục đích và hành tung của nhóm mình với người ngoài. Điều chín: Cấm một mình đi đến nơi hẻo lánh và hành động sơ suất."

"Dễ thôi!"

"Và cuối cùng, quan trọng nhất, là điều mười: Cấm lên giường với người khác và xây dựng các mối quan hệ yêu đương nhăng nhít."

Vừa nghe đến điều cuối, tôi và Nick lập tức nhảy dựng. Hai thằng nhóc bất bình nhìn Andrey.

"Tao phản đối!" Nick khoanh tay, xụ mặt. "Cái này hơi quá đáng rồi đó!" 

"Đúng rồi," tôi hùa, đặt một tay lên ngực. "Hoóc môn và con tim này thì làm sao điều khiển được?"

"Tao không cần biết!" Andrey lạnh tanh. Cậu dí cuốn tập đến trước mặt bọn tôi. "Tụi mày muốn làm sao thì làm. Đến khi bị nhiễm bệnh qua đường tình dục, hoặc tệ hơn, lỡ làm cô gái nào dính bầu thì đừng có mà đến tìm tao cầu cứu nha."

Nói rồi cậu đi đến cái túi lương thực lục lọi và bỏ vào miệng hai miếng trầu đã tem sẵn. Cậu lôi ra thêm con dao găm của Vũ Tích, xoay trên tay mấy cái, nghĩ ngợi vài giây rồi quyết định cất nó vào. Thay vào đó, cậu với lấy thanh kiếm trên bàn và tính bước ra ngoài luyện võ, nhưng tôi biết tỏng là cậu đang muốn tránh mặt hai đứa bọn tôi. Như Nick đã nói, Andrey cần chút thời gian riêng tư, tránh thật xa khỏi lũ bạn luôn khoái xía vô chuyện tình cảm của mình.

"Mày nói thì dễ rồi." Nick vẫn vô ý vô tứ nói oang oang. "Mày ế từ nhỏ đến giờ, mảnh tình vắt vai còn không có, chứ nói gì đến quan hệ tình dục. À, rõ ràng là mày ganh tị với kinh nghiệm tình trường của tụi tao chứ gì? Nói không chừng, khi tụi tao lập gia đình hết rồi thì tên khó ở như mày còn chưa có buổi hẹn hò đầu tiên. Hê hê hê..."

"Tao ế mặc xác tao!" Andrey đỏ mặt. "Liên quan quái gì đến tụi mày?"

"Liên quan chớ!" Tôi cẩn thận xen vô. "Tụi tao quan tâm đến hạnh phúc sau này của mày mà! Đó giờ tao thấy mày chẳng để ý đến ai hết, suốt ngày chỉ biết học, học và học. Tụi tao chỉ sợ..."

"Sợ cái quần gì?"

"Sợ mày... ờm... không được bình thường... nên sẽ ế tới già..."

Mặt Andrey sa sầm. Quả nhiên, mỗi khi nhắc đến hai vấn đề nhạy cảm như "tình yêu" và "tình dục" của mình là cậu ta cứ như bị kích động. Thời trung học, Andrey không thiếu người theo bởi ngoại hình nóng đến bốc cả khói (lời của Kathryn, bạn gái cũ của tôi) và thành tích học tập ấn tượng, nhưng ai ai cũng bị cậu ta cự tuyệt với cái cớ "Mình bận học/họp hội học sinh/sinh hoạt câu lạc bộ/thực tập ở bệnh viện...". Lúc đầu bọn tôi cũng nghĩ cậu ta bận thật, nhưng sau này, khi biết được tên Andrey dành năm đến bảy tiếng mỗi tuần để coi phim và chơi game, tôi mới biết rằng không phải cậu ta không thể hẹn hò, mà là không muốn hẹn hò.

"Hai đứa mày nghe đây!" Cậu chĩa vỏ kiếm vào Nick. "Ừ, tao bất bình thường vậy đó, vừa lòng chưa? Chuyện tao không bao giờ để ý đến ai có ảnh hưởng đến hoà bình thế giới hả?"

"Ờm... không có?"

"Hạnh phúc tương lai của tao không có mặt ở đây hay ở thời đại này. Nên nhớ, tụi mình xuyên về quá khứ, tụi mình đi phá án, rồi tụi mình trở về hiện đại. Lo tập trung giải quyết vụ án càng nhanh thì tụi mình có thể trở về càng sớm. Tuyệt đối không nên đặt tâm trí vô mấy chuyện yêu đương không đứng đắn. Rõ chưa?"

Im lặng. Không khí quá căng thẳng nên tôi đứng dậy, đi vòng ra sau Andrey và tự rót cho mình ly nước trà. 

Nick nói khẽ, "Nhưng nếu lỡ tụi mình không trở về được thì sao–"

"ĐỪNG!" Andrey gầm lên làm tôi mém làm rớt ly trà trên tay. Cậu một lần nữa túm lấy cổ áo Nick và dí sát vào mặt cậu ta. Nick nhăn nhó, không hiểu là vì khó thở hay vì mùi hương nồng nàn từ lá trầu. "TAO KHÔNG MUỐN NGHE!"

Andrey bỗng nhớ ra thứ gì đó, chắc là kinh hoàng lắm bởi cậu lập tức buông Nick ra. Mắt trừng lên, trống rỗng, cậu thụt lùi hai, ba bước, và quay đầu chạy trối chết ra ngoài.

Nick và tôi nhìn nhau, khó hiểu.

"Thằng Andrey bị sao vậy mày?" Tôi hỏi. "Tao lo quá!"

Nick xoa xoa cần cổ. Mặt cậu thoáng hiện lên chút gì đó giống như là hối hận. Cậu nhai môi dưới, lùi vào trong và dựa lưng vào vách tường, chân co chân duỗi.

"Mày biết không, Andrey nó đang... trải qua khoảng thời gian rất khó khăn. Cái thằng đó... nó... không giống tụi mình..." Nick chần chừ một lúc rồi nói thêm. "Lúc mày bị bắt, nó như một con thú dữ sổng chuồng, điên cuồng chém giết..."

Tôi tưởng mình nghe nhầm.

"Khoan đã! Ý mày là... Andrey... giết người?"

"Tao đoán thế," Nick cau mày, đăm chiêu nhìn cánh cửa gỗ đang khép hờ. "Chỉ biết đêm hôm đó, cái đêm mày vượt ngục thất bại ấy, bọn tao đang di chuyển căn cứ sang một ngôi miếu hoang thì bị phục kích. Mà công nhận hai anh em mày giống nhau thiệt đó! Andrey đã bắt tao kéo Thy bỏ chạy trước, rồi một mình chặn đánh nguyên đám người kia. Bọn chúng không phải lính của Trịnh Viêm đâu, mà là mấy tên sát thủ Lê Ngỗi phái đi thủ tiêu bọn tao, cướp báu vật và bắt cóc em Thy," Nick vò mái đầu xù. "Tao không biết chuyện quái gì đã xảy ra, nhưng lúc hai đứa tao gặp lại nhau thì người Andrey đã dính đầy máu. May là tao cũng đã đánh ngất và cắt đuôi được hai tên, sau đó thì không thấy đuổi theo nữa, nên chắc là Andrey đã giết sạch bọn chúng rồi."

Tôi nghe thấy tai mình u u. Mọi thứ như sụp đổ trước mắt. 

Giọng run run, tôi hỏi Nick, "Còn... còn cái chuyện nó muốn giấu tao?"

"À, trong khi đánh nhau thì Andrey bị một con dao đâm vào bả vai trái, rồi nó liều mạng rút dao ra và đâm chết một tên, hậu quả là mất rất nhiều máu. Bữa đó... tao... tao sợ là mất nó rồi! Cái thằng khốn đó!" Nick nhắm tịt mắt thổ lộ. "Nó giấu tiệt vì không muốn mày lo lắng."

Trời ơi là trời! Andrey ơi là Andrey! Tôi ôm mặt, lòng rối bời. Thứ cảm giác lo âu, cảm động, kinh hãi và cả thất vọng đan xen lẫn nhau, dậy sóng và áp đảo hoàn toàn tâm trí tôi.

Một người con ngoan hiền, giỏi giang, một anh chàng chủ tịch điềm tĩnh và khôn khéo, một thằng mọt sách với niềm đam mê y học và được lũ trẻ con yêu mến...đã bị tha hoá thành cái thứ sát nhân thủ đoạn và tàn nhẫn gì thế này?

Không! Tôi không hiểu. Hoàn toàn không hiểu.

Andrey... giết người ư? Đặc biệt là khi hai đứa đã lập ra lời thề kia...

"Pax, tao biết mày đang rất sốc, nhưng... nhưng nghe tao nói nè, Andrey vẫn là Andrey của tụi mình, ờ thì, đôi khi có bị chập mạch một chút, tại vì đó là hoàn cảnh giết-hoặc-bị-giết, nhưng nó vẫn luôn quan tâm đến tụi mình... Cứ cho cậu ta chút thời gian..."

"Tao đi ngủ," tôi cắt ngang lời biện hộ của Nick. Tôi tránh né luôn ánh mắt của cậu, chỉ tập trung vào ngọn lửa le lói từ cây đèn dầu. Ánh sáng màu đỏ cam nhoè đi, tạo thành hai đường thẳng cắt nhau. Tôi lảo đảo bước về giường, cảm thấy cay cay nơi sống mũi và ươn ướt nơi khoé mắt.

"Pax... Tụi mình còn không biết Andrey đi đâu..."

"Cậu ta đi luyện võ," tôi xoay người, đối mặt vách tường. "Luyện chán chê rồi sẽ tự động vô ngủ. Mày đừng quan tâm." Tôi lí nhí nói thêm, "Ngủ ngon."

"Ờ, chúc ngủ ngon."

Nửa đêm, tôi giật mình tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng (như thường lệ) thì thấy giường chiếu trên đất vẫn trống trơn. Biết mình không thể ngủ lại được nữa, tôi khoác áo lên và chuẩn bị ra ngoài đi dạo (và sẵn tiện đi "công cán" luôn).

Vừa bước ra sân sau của nhà khách, tôi bất ngờ bắt gặp một Andrey đang lặng lẽ ngồi thu lu trong góc tường, hai hàng nước mắt chảy dài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro