Chương 3: Khẩn Cầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm đến.

Tôi lại bị trói gô, toàn thân trong bộ áo ngủ bông vàng ố, lốm đốm những vệt máu khô trên đùi và hai cánh tay. Cạnh bên, một thanh niên đeo gông đang bị lôi xềnh xệch vào ghế.

Và rồi chúng tôi bị bức cung. Khai ra kế hoạch giết vua, hoặc sẽ bị tra tấn suốt đêm.

Những đòn roi giáng xuống. Sợi dây da tàn nhẫn cứa vào vải mỏng, cắt vào da thịt. Tôi nửa tỉnh nửa mê khai ra những gì mình biết – nghĩa là chẳng có gì! Cậu thanh niên bên cạnh bị đánh đến bất tỉnh, cả người nằm sụp xuống nền đất. Rồi lại bị lôi đi.

Một cô gái bị kéo vào.

Kẹp tay. Tiếng hét xé lòng của cô làm tim tôi đau nhói. Những ngón tay cầm bút thanh mảnh bị kẹp đến sưng phù lên như trái chuối. Cũng như tôi, cô ta chẳng biết gì. Tôi tuyệt vọng khai ra việc mình không có mặt ở hiện trường, cũng như việc cha tôi cũng chẳng nói với tôi điều gì. Cô gái tội nghiệp kia rồi cũng bất tỉnh.

Xẻo thịt. Chỉ còn một mình tôi, đối diện với ba tên cai ngục. Hắn không tin những gì tôi vừa khai, nói rằng tôi chắc chắn có tham gia trong âm mưu soán ngôi. Lưỡi dao cắt vào vai, vào tay, vào tấm lưng ướt đẫm máu.

"Không, không, tôi nói thật, tôi không biết gì cả..." Tôi hét lên, nước mắt tuôn ra. Máu và nước mắt. "Tôi không biết gì cả..." Hiện tôi chỉ ước mình có thể kiệt sức mà ngất đi như hai người kia.

Ấn than nóng lên người. Ôi, đây mới là cực hình! Đau đớn không thể tả! Giọng tôi gào đến khàn đặc

"Làm ơn, tôi vô tội. Trời cao chứng giám... Tôi không biết gì cả... Không biết gì cả..."

***

"AAAAAAAAAAA... Tôi không biết gì cả... Thả tôi ra..."

"Pax... Pax... PAX! Chỉ là mơ thôi, nó hết rồi!"

"Thả tôi ra..."

"PAX! Mày làm cái quái gì vậy, Nicholas? Ướt hết đồ của tao!"

Thứ làm tôi tỉnh mộng không phải là tiếng kêu giật giọng của Andrey mà là xô nước lạnh đổ lên đầu của tên kia.

"Cảm ơn." Tôi ngước lên nhìn cậu ta đầy cảm kích, dù khả năng là với tấm nệm ướt sũng tôi phải ngủ dưới đất cả đêm, hoặc là thức trắng đến sáng để hoàn hồn từ cơn ác mộng. Mọi thứ diễn ra thường xuyên càng khiến tôi chai lì nhưng không hiểu sao đối với những mộng "nhập vai" như thế này, mồ hôi nóng mồ hôi lạnh vẫn cứ thi nhau túa ra. Nói ra thì xấu hổ thật, bởi hồi còn ở phòng riêng, tôi đã không ngần ngại khóc hết nước mắt. Đương nhiên là có chết tôi cũng không cho hai tên kia biết được!

"Chuyện rốt cuộc là như thế nào hả?" Nick gạn hỏi. Cũng như Andrey, tôi đã xì hết mọi chuyện với cậu ta, cùng với lí do thật sự khi đến Việt Nam. Lúc đầu Nick cũng đã nghĩ thần kinh tôi có vấn đề, nhưng sau mấy đêm ngủ cùng phòng và bị đánh thức bởi tiếng hét thất thanh từ thằng bạn này, Nick đã xung phong làm bác sĩ tâm lý nghiệp dư và trò chuyện đêm khuya với tôi. Kết quả là mỗi đêm trung bình bọn tôi ngủ vỏn vẹn không quá bốn tiếng.

"Tao xin lỗi." Giờ đây tôi đang ngồi dựa lưng vô thành giường, vuốt khuôn mặt ướt nhẹp. "Chuyến đi này lẽ ra phải vui vẻ và thoải mái, tụi mình nghỉ hè chứ có phải đi điều tra đâu..."

"Thôi! Bỏ đi! Bạn bè mà, phải giúp đỡ lẫn nhau chứ!" Nick phẩy phẩy tay, cười dễ dãi.

"Nhưng... nhưng tao đã hứa là chuyến đi này..."

"Im đi!" Andrey khoanh tay lại. "Mày mà còn nói nữa là thêm một xô nước vô đầu bây giờ. Nghe nè, tụi tao đã chọn đi theo mày qua đây, nghĩa là tụi tao đã chấp nhận mọi rủi ro có thể xảy ra."

"Ghét khi phải đồng ý với Andrey, nhưng cậu ta nói đúng đấy." Nick lơ đãng bóc miếng giấy dán tường đã muốn bong ra ngoài. "Nói tao rong ruổi nhiều, nhưng đây cũng là lần đầu đến Việt Nam. Phải công nhận là Việt Nam rất đẹp, rất thú vị. Tao thích... món bò kho, rồi bún bò, chả giò, bánh khọt Vũng Tàu... Anh bạn, nghĩ thử đi, có bao giờ tụi mình được ăn ngon như thế này, có bao giờ được uống rượu bia công khai, có bao giờ được trải nghiệm cảm giác đi 'taxi dù', rồi... rồi bị móc túi nè, bị đá khỏi quán nhậu..." Đến đây thì Nick cười phá lên, "Có khi nào bàn toạ được rửa láng bóng nhờ vòi xịt đít..."

"Thôi, thôi tao hiểu rồi!" Tôi cắt ngang tràng liệt kê mà chắc rằng càng về sau càng thô bỉ của Nick, mắt không hiểu sao rưng rưng. Có lẽ mơ nhiều cơn ác mộng đã làm tôi yếu đuối và mệt mỏi. "Cảm ơn tụi mày..."

"Ngày mai," Andrey đưa điện thoại lên, chỉ vào màn hình, "tụi mình sẽ đi đến đền thờ Nguyễn Trãi ở khu di tích Côn Sơn - Kiếp Bạc. Tao đã đặt vé xe rồi. Sáng mai tụi mình dậy sớm, khoảng năm giờ rưỡi, rồi theo ý kiến của thằng Nicholas, tụi mình sẽ đi ăn phở. Bảy giờ phải có mặt ở bến xe. Giờ thì, Nicholas, cảm phiền mày nhường giường cho Pax! Tao đi ngủ."

"Tại sao phải là tao?"

"Lỗi một trăm phần trăm tại mày!" Andrey làu bàu. "Chính mày đã làm ướt tấm nệm của Pax."

"Nhưng tao không muốn. Mày nhường cho Pax không được à?" Nick vẫn nằm ì ra đó.

"Không."

"Hay là tụi mình ghép giường lại đi. Tao hứa sẽ không cướp hết chăn mền của tụi mày."

"Không."

...

Nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi thà nằm dưới đất cho lành. Thở dài thườn thượt, tôi cầm cái khăn tắm xài dở lau đi vết nước loang trên sàn. Sau đó, tôi lấy cái mền ướt vắt khô, phơi tạm vào trong tủ áo. Chiếc nệm trải được dựng ngược cho nước dốc hết ra ngoài.

"Tụi mày ngủ ngon." Tôi mệt mỏi đặt lưng xuống sàn nhà lạnh ngắt, nhắm nghiền mặt lại và cầu cho cơn ác mộng đừng ập đến lần nữa.

Khoảng mười lăm phút sau, có một bàn tay khều lấy vai tôi.

"Pax," Andrey bất ngờ kêu lên, "lên đây ngủ đi. Tao ngủ dưới sàn. Còn Nicholas, mày nợ tao ba bữa ăn ngày mai lẫn tiền vé xe khứ hồi."

"Khò... khò... Khò..."

***

Quần thể di tích Côn Sơn - Kiếp Bạc thuộc huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương. Nơi đây gồm các di tích lịch sử thời Trần, thời Lê, cùng với chùa và đền thờ những vị anh hùng và danh nhân văn hoá dân tộc như Trần Hưng Đạo, Nguyễn Trãi, Chu Văn An, Trần Nguyên Đán, Pháp Loa, Huyền Quang...

Bọn tôi định dành cả ngày để tham quan khu di tích nên trang bị rất kĩ. Chiếc ba lô của Andrey căng phồng với đủ thứ đồ ăn vặt và thiết bị leo núi. Tôi thì lại đặc biệt nôn nao khi sắp được diện kiến người "cha" trong giấc mơ, còn chuẩn bị sẵn một tờ giấy ghi lại lời khẩn cầu của tôi khi gặp ông. Còn Nick sau khi tọng vào hai tô phở đã tức tốc trang bị thêm ba chai nước to.

"Đề phòng thôi!" Cậu ta nhún vai.

Một tiếng rưỡi sau, bọn tôi tới nơi. Khung cảnh hiện ra trước mắt là sự kết hợp hài hoà giữa núi, rừng và hồ. Núi Kì Lân, núi Chắn Rồng (ngay phía sau lưng), núi Phượng Hoàng và núi Rùa (phía Tây Bắc) bao quanh mảnh đất thiêng, cùng với núi Ngũ Nhạc, ngọn núi với năm đỉnh thấp thoáng sau màn sương sớm mờ ảo. Anh hướng dẫn chỉ tay về hướng có hồ nước và dòng Lục Đầu Giang, nơi hội tụ của sáu con sông trước khi đổ ra biển.

Bước xuống xe, bọn tôi ngước nhìn khung cảnh thiên nhiên kì vĩ. Mọi thứ nơi đây dường như đều toả ra một nét đẹp huyền bí và tâm linh. Phải chăng đây là nơi những vị anh tài khi xưa tìm đến sự giúp đỡ của những yếu tố linh thiêng?

"Chúng ta đang ở chân núi Côn Sơn. Đây là chùa Côn Sơn, hay 'Thiên Tư Phúc Tự', nghĩa là 'Chùa được trời ban cho phước lành', còn được nhân dân gọi là chùa 'Hun', tương truyền là nơi diễn ra trận hoả công hun lửa để vây bắt Phạm Bạch Hổ của Đinh Bộ Lĩnh, thời loạn mười hai sứ quân..." (tôi tự nhủ phải tìm hiểu thêm về mốc thời gian này). Anh hướng dẫn viên lại chỉ về phía trước một cánh cổng tam quan bằng gỗ, được dựng bằng những cây cột lớn hơn cả một vòng tay. Phía trên là kiểu kiến trúc mái ngói màu gạch nung cong ra phía ngoài, chạm khắc cầu kì hình rồng. Treo hai bên là hai chiếc lồng đèn đỏ, đuôi rủ xuống bay phấp phơ theo gió.

"Chùa được xây dựng từ thời Trần, nhưng vào thời nhà Lê thì chùa này mới được chính thức trùng tu và mở rộng, rất nguy nga và đồ sộ. Những gì chúng ta thấy lúc này, trải qua bao thăng trầm thời gian thì chùa đã không còn như xưa, đã nhỏ bé hơn rất nhiều. Nhưng mà nét kiến trúc của các triều đại Trần, Lê, Nguyễn vẫn còn được lưu giữ rất rõ..."

"Tiếc thật..." Nick sau khi đã được tôi phiên dịch kĩ lưỡng đã lầm bầm. "Tao muốn vẽ chỗ này."

"Bên trong là hệ thống văn bia từ thế kỉ XIV đến thế kỉ XIX. Bên phải, đây, là bia ghi ba chữ 'Thanh Hư động' của vua Trần Duệ Tông. Bên trái, đây, là văn bia ghi 'Côn Sơn thiện từ bi phúc tự'. Chính điện thờ Phật và các vị tổ thiền sư, trong đó có Phật hoàng Trần Nhân Tông, người sáng lập ra trường phái Trúc Lâm Yên Tử..."

Bên trong không ngờ cũng lộng lẫy không kém. Mọi thứ đều được chạm khắc bằng gỗ vô cùng tinh xảo, với nhiều hoạ tiết dát đồng. Chỉ tiếc là tôi không đọc được những dòng câu đối hai bên cột.

Mặc dù bên họ ngoại tôi theo đạo Phật, nhưng đây mới là lần thứ hai tôi được vào một ngôi chùa. Ngước lên nhìn những pho tượng, không hiểu sao một cảm giác ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Mùi nhang khói nghi ngút làm tôi có chút choáng váng.

"Pax! Mày không sao chứ?" Nick quay sang hỏi.

"Tự dưng tao buồn ngủ quá mày," tôi che miệng ngáp. "Nhưng thắp nén nhang trước cái đã."

Andrey yên lặng lấy cho mỗi đứa một cây. Tôi giật mình ngó qua một du khách tay cầm cả bó nhang đang khấn vái lia lịa. Nên tránh xa ra một chút!

Con tên là Pax William Dang-Raines. Tôi cầm cây nhang và khấn. Hôm nay, con đến đây, chỉ để cầu xin cho chuyến đi này được thành công tốt đẹp, rằng cả ba đứa con sẽ về nhà an toàn, và con sẽ hết gặp ác mộng trong những ngày sắp tới, dù cho có phải đi xa bao nhiêu đi chăng nữa.

Anh hướng dẫn vẫn tiếp tục luyên thuyên về ngôi chùa, mặc cho du khách bắt đầu mỗi người một ngả. Andrey, ngược lại, bám sát chú ấy và nuốt vào từng lời (thật ra chỉ là hiểu sơ sơ thôi, nhìn cái mặt nghệt ra là biết liền). Nick thì thong thả đi theo sau, cầm bút phát thảo nhanh cả công trình.

"Anh ơi, cho em hỏi... ừm... đền thờ của Nguyễn Trãi ở đâu vậy ạ?" Quả đúng là Andrey, đi thẳng vào vấn đề.

"Chúng ta sẽ lên núi Kì Lân trước. Đi theo lối mòn sáu trăm bậc đá phía sau chùa, chúng ta sẽ đến Bàn cờ Tiên, suối Côn Sơn và đền thờ Nguyễn Trãi."

"Cảm ơn anh." Anh Andrey gật đầu, nói rồi túm lấy hai đứa tôi đang lang thang, ngó nghiêng ngó dọc. "Đi thôi!"

Bởi vì tiết trời hôm nay khá mát mẻ nên đường lên núi vô cùng dễ dàng. Những bậc đá bản rộng làm cho đường đi khá bằng phẳng. Ở hai bên lối đi được bao bọc bởi rừng thông rì rào, thơm ngai ngái mùi hương của gỗ thông, hoa rừng và sương sớm. Nắng sáng yếu ớt chiếu rọi qua những tán lá, rải bước theo lối mòn khi xưa của các bậc vĩ nhân.

"Ê, có giếng nè mày!" Tôi kêu lên. "Không biết còn uống được không?"

"Thì mày cứ thử đi!" Andrey nhún vai.

Nước giếng trong vắt dù thành giếng đã cũ vào đóng đầy bụi bên ngoài. Tôi cột chai nước vào dây rồi thả xuống giếng. Nước mát lạnh.

Đền thờ Nguyễn Trãi nằm sâu bên trong. Bên ngoài có miếng đất phẳng hình vuông và cổng bốn trụ bằng đá dựng lên sừng sững. Vượt qua thêm cây cầu đá lại là một khoảnh sân lát gạch đỏ và một cách cổng "không nhà".

"Khoan đã," Nick rút điện thoại ra, "để tao chụp hình cánh cổng, chạm trổ rồng đẹp quá mày!"

"Công nhận kiến trúc xưa nhiều cổng thiệt!" Andrey cảm khái. "Mỗi lần muốn vô nhà là mệt hết hơi."

"Chụp thêm tấm đá đó nữa..." Nick lầm bầm.

"Ý mày là bình phong?" Tôi sửa.

Bọn tôi đi thẳng một mạch vào trong đền. Kiến trúc vẫn vô cùng tráng lệ và cầu kì. Hai con hạc gỗ đứng gác hai bên (không rõ biểu tượng là gì). Tôi lại cảm thấy vô cùng bức bối khi không đọc được những dòng chữ hai bên.

Rồi cơn buồn ngủ lại ập đến, tôi đoán hẳn là do mình bị dị ứng với khói nhang.

Nguyễn Trãi, người anh hùng dân tộc, danh nhân văn hoá thế giới. Tôi cầm tờ giấy lên khấn. Dạo gần đây đêm nào cháu cũng mơ về ông, về vụ án oan Lệ Chi Viên năm xưa. Trong mơ, cháu là Nguyễn Bảng, con trai ông, và cháu sợ chết khiếp! Nào tra tấn, nào tù đày, nào xử trảm... Những gì mà ông, cậu ta và cả gia đình trải qua, cháu đều có thể hiểu được, và cháu rất tiếc. Nhưng, cháu vẫn không hiểu, rằng tại sao lại là cháu? Tại sao trải qua hơn năm trăm năm, ông lại hiện về báo mộng cho cháu? Mọi thứ cháu đã biết hết rồi... nếu là khi xưa thì không chừng cháu có thể giúp được, nhưng biết bây giờ thì làm được gì?

Rồi tôi buông luôn tờ giấy mà chắp hai tay. Cháu đứng đây, là để cầu xin ông đừng hiện về nữa, rằng ông đã được minh oan từ lâu lắm rồi. Vua Lê Thánh Tông đã minh oan cho ông. Họ hàng ông đã được ân xá. Nguyễn Anh Vũ con trai ông cũng được làm quan đến chức Đồng tri châu. Người ta ngưỡng mộ ông, lập đền thờ khắp nơi. Vua chúa ban cho ông vô số danh hiệu... Bởi thế mà cháu cầu xin ông, làm ơn, đừng hiện về nữa!

Tôi chờ đợi điều kì diệu xảy ra, nhưng đáp lại chỉ là tiếng gió núi lùa từ hai cánh cổng.      

"Ê, ình ư ỉ ó... oáp... tụi mình ở đây. Hay tụi mình ăn trưa rồi nghỉ ở đây luôn đi!"

"Cũng được!" Andrey chớp chớp mắt, mặt ngái ngủ. "Ngoài kia tao thấy có chòi nghỉ cho du khách." Nick bên cạnh tạm dừng chụp hình mấy bức phù điêu, đầu gật gù. 

"Tao muốn ngủ." Cậu ta nói.

***

Rốt cuộc bọn tôi không vào chòi mà ngồi dựa người luôn vào những thân cây thông trong rừng, trên lớp đệm cỏ mát rượi. Andrey lôi ra từ trong túi một hộp Cheerios, ba thanh Kit Kat, mấy cục năng lượng và ba miếng bánh croissant. Nick lôi ra ba chai nước to đùng và nốc gần hết một chai.

"Mày thấy đỡ hơn chưa? Nè, ăn cục này đi rồi tỉnh."

"Cảm ơn." Tôi nằm hẳn xuống thảm cỏ. "Không hiểu sao mà tao vẫn thấy lòng nặng trĩu... Oáp!"

"Cứ chờ đi!" Nick nói, nhắm mắt lại. "Điều kì diệu rồi sẽ tới. Theo tao biết thì Nguyễn Trãi này là một người vừa có đức vừa có tài. Chắc chắn ông ta sẽ tha cho mày."

"Giống như ông ta đã tha cho giấc mộng của mày mấy bữa nay," Andrey làu bàu. "Tao vẫn nghi ngờ... Oáp! Thôi ngủ đi! Đêm qua tao có ngủ được chút nào đâu."

Và sau đó cả ba đứa tôi im lặng, nằm nhắm mắt, chỉ nghe tiếng nhịp thở đều đều. Không bao lâu sau, tôi biết mình đã, theo cách nói của người Trung Quốc, "đi gặp Chu Công Đán mà đánh cờ".

***

Suối reo trong vắt. Chim gọi nhau tìm bầy. Thông reo xào xạc...

Tôi từ từ mở mắt.

Cạch! Một con mã tiến xéo phía trước hai ô.      

"Côn Sơn hữu tuyền
Kì thanh linh linh nhiên
Ngô dĩ vi cầm huyền..." [1]

Giật mình, tôi ngước nhìn về phía giọng nói vừa mới ngâm thơ. Là một ông lão (mà tôi đoán là Chu Công)! Mái tóc bạc trắng búi lên, ánh nhìn vừa đượm buồn vừa xa xăm, thần thái ung dung phiêu bạc như ông tiên giáng trần đi thưởng ngoạn. Một ông tiên giản dị. Ông bận áo nâu vải, quần đen, chân trần. Ông nhìn tôi rồi cười cười, một tay đặt lên gối, tay kia lơ đãng vuốt lấy bộ râu bạc.

"Côn Sơn hữu thạch
Vũ tẩy đài phô bích
Ngô dĩ vi đạm tịch..."

"Ông là ai?"

"Núi, rừng, cây cỏ, hoa lá, cháu nhìn xem, không nơi nào ở Đại Việt có thể sánh bằng Côn Sơn. Trải qua bao năm tháng ở đây, cô độc và thanh đạm, ta nhận ra chính mình đã đem lòng yêu nơi này."

"Ông là ai?"

"Cháu có thể gọi ta là bác Trãi."

Tới đây thì tôi mém té bật ngửa ra sau.

"Cẩn thận, Pax!"

Hoá ra không chỉ mình tôi ngồi đánh cờ, mà sát bên cạnh Andrey và Nick cũng đang ngồi khoanh chân trên một bệ đá to. Chính giữa tụi nó là một bàn cờ tướng đang chơi dở. Theo tôi nhớ không lầm thì hai thằng bạn tôi chỉ biết chơi mỗi cờ vua thôi mà. Kì lạ!

"Sao ông trông khác quá vậy?" Hỏi xong tôi tự muốn tát vào mặt mình. Ngu ơi là ngu, người ta một bên đang chu du thiên hạ, một bên bị tù đày, làm sao mà giống nhau được!

"Cháu là Pax, bác có thể gọi cháu là Duy An."

"Ta biết cháu là ai, cháu trai."

Thật sự thì đến lúc này tôi hoàn toàn mất phương hướng. Cháu trai gì cơ? Cháu ruột? Cháu họ hàng xa?

"Nếu quả thật Pax là cháu trai Nguyễn Trãi thì tại sao ông ta lại 'ám' cậu dữ vậy?" Nick quay sang hỏi. Andrey phụ dịch ra tiếng Việt.

"Ha ha ha... thứ lỗi cho ta! Các cháu có nghe câu: 'Ác giả ác báo, thiện lai thiện báo'? Thế mà dòng họ ta, những người thiện tâm lại vì ta mà bị tru di. Nhiều sinh mạng chết oan uổng vẫn còn lai vãng dưới trần thế, chưa được siêu thoát. Ngay cả ta đây cũng chẳng thể nào yên giấc." Nói đến đây Nguyễn Trãi bất giác sờ tay lên cổ, cười buồn ơi là buồn. Ông làm tôi muốn khóc theo.

"Cháu trai, hãy giúp ta xoá đi vết nhơ của dòng họ Nguyễn này, giúp con cháu ta sau này không phải trốn chui nhủi dưới mắt triều đình. Ta biết rằng đâu đó Phạm thị vẫn có con trai ta. Hãy đi tìm nó, giúp nó lấy lại danh dự cho gia đình. Ta tin rằng Lê Tư Thành sẽ là một vị minh quân và sẽ minh oan cho ta."

Tôi định lên tiếng phản đối, muốn hét lên rằng ông đã được minh oan rồi, được ghi tên trong sử sách là một bậc vĩ nhân của thời đại rồi, được người dân lập đền thờ khắp nơi, nhưng cổ họng lại không phát ra được tiếng nào. Bên cạnh Nick và Andrey cũng chỉ há hốc miệng. Andrey do sốc, còn Nick là do không hiểu gì!

Hình ảnh ông mờ dần. Tôi hốt hoảng ôm chầm lấy ông, nhưng chỉ tóm lấy không khí. Điều cuối cùng tôi nhớ là lời khẩn cầu trong đầu: "Nếu ông muốn cháu giúp, thì cháu cũng cần sự giúp đỡ của hai người bạn thân ngồi cạnh bên."


Chú thích:
[1] Trích bài Côn Sơn Ca của Nguyễn Trãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro