Chương 4: Lạc Lối

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vù... uu... vù... uu... xào xạc... xào xạc...

Chíp chíp... chíp chíp chíp...

Huýt huýt hù huuu... huýt huýt hù huuu...

Khẹc... khẹc khẹc... quác...

"Duy An... An... An à, dậy đi con... Sáng rồi!"

Quả là một giấc mộng đẹp, tôi vô thức cười ngu ngơ. Tiếng mẹ dịu dàng lay tôi dậy mỗi buổi sáng văng vẳng bên tai. Mẹ sẽ vuốt tóc và hôn lên trán tôi, nói những lời lẽ ngọt ngào để đưa tôi về thế giới thực tại. Sau đó, như một đứa trẻ, tôi sẽ dụi vào tay mẹ và nài nỉ cho tôi thêm vài phút "nướng" nữa cho "chín vàng và đều". Khi mẹ đã xuống bếp chuẩn bị bữa sáng, Andrey sẽ đứng dựa trước ngưỡng cửa và xắn tay áo lên, sẵn sàng dùng bạo lực mà lôi đầu tôi dậy đi học.

"Pax, mày có dậy ngay không hả? Hôm nay tốt nghiệp rồi đó! Lên trường sớm để tao còn duyệt bài phát biểu nữa, thằng khốn!"

"Thì mày... oáp... lên trước đi! Tao có phát biểu đâu. Với lại... oáp... chỉ là tốt nghiệp thôi mà!"

Rồi tôi chợt nhận ra: Buổi lễ đã diễn ra ba tuần trước! Khung cảnh quen thuộc hiện lên trong đầu: tôi và Andrey mặc áo chùng đỏ, nón vuông đội lệch, nhìn tấm bằng, nhìn nhau rồi nhăn răng ra cười. Ngay cả Nick cũng có mặt ở đó.

"Nhưng tụi mình đã tốt nghiệp rồi cơ mà!" Tôi thốt lên.

"Bởi thế mày phải dậy ngay lập tức cho tao!" Andrey gào lên. "Chuyện lớn rồi!"

Và tôi tỉnh dậy giữa núi rừng.

***

Tôi bật dậy nhanh đến nỗi đầu va vào trán của Andrey một cái cốp. Cả hai bật ngửa ra sau, tay ôm trán và nhắm tịt mắt lại, đau điếng người. Khi đã hoàn hồn lại thì tôi chợt nhớ đến giấc ngủ trưa kì lạ khi nãy.

Cái gì mà Nguyễn Trãi nhờ vả tôi công sự nào đấy thì phải? Nhờ gì vậy ta? Sao tôi chẳng nhớ được gì?

"Ê, tao mơ mình đánh cờ với Nguyễn Trãi đó tụi mày!" Tôi nói, ngước nhìn lên trời cao. "Ờm... hình như ông ta có hỏi đến sự giúp đỡ của tao, chẳng nhớ là việc gì. Việc gì vậy ta?"

Tôi vừa cúi đầu xuống thì thấy hai cặp mắt muốn lòi ra ngoài của hai thằng bạn. Hàng loạt cảm xúc chạy qua khuôn mặt Nick. Cuối cùng cậu ta dừng lại ở bộ mặt sáng rỡ tao-biết-chuyện-gì-đang-xảy-ra-rồi. Andrey thì thực tế hơn. Cậu ngồi bệt xuống bãi cỏ và giải thích.

"Giống mày, tụi tao cũng mơ thấy Nguyễn Trãi, nhưng không phải đánh cờ với ông ấy mà là đánh cờ với nhau, với bàn cờ của hai người ngay cạnh bên. Điều kì lạ là trong mơ bọn tao lại biết chơi cờ tướng!"

Mặt tôi nghệch ra. Được rồi, sự trùng hợp ngẫu nhiên đến vô lí này cần thời gian để bộ não của tôi xử lí hiệu quả.

"Thôi, cứ xuống núi đi rồi tính! Tao lấy nước cái!" Andrey xốc ba lô lên vai và cầm chai nước hai lít của Nick đi hướng tới Giếng Ngọc. Anh bạn Nick thì đang chau mày nhìn một vòng quanh khu vực, mặt mày nghiêm trọng như một thám tử đang điều tra hiện trường vụ án. Nick hay bị hấp dẫn bởi những thứ gì độc đáo và huyền bí, và sự việc đang diễn ra này như thứ nam châm cực mạnh hút cậu ta vào.

Tôi phải kéo tay cậu đi theo Andrey, kẻo lại lạc nữa thì khốn.

Giếng Ngọc vẫn còn đó nhưng nước có vẻ đầy hơn. Thành giếng lát đá đơn giản, đóng đầy rêu ở những khe đá. Lần trước, nếu tôi nhớ không lầm thì thành giếng có khắc hình hoa sen và chỉ đóng bụi.

"Lạ thật!" Andrey nói. "Chắc tụi mình đi tới giếng khác rồi! Nhưng không sao. Nước ở đây có vẻ sạch."

Nick vừa cúi đầu xuống nhìn giếng thì lập tức cứng đờ người. Cậu ta chớp mắt hai, ba cái, như thể đang lôi thứ gì đó từ trong bộ nhớ của mình.

"Đây chính là Giếng Ngọc," Nick thì thào, "vào khoảng sáu trăm năm trước. Thật kì diệu!"

Andrey vờ như không nghe thấy Nick, lẳng lặng cột dây vào chai nước rồi thả xuống giếng. Tôi uống hết nước trong chai còn lại và làm theo cậu ta. Có một cái xô bằng gỗ đặt ngay dưới thành giếng, thế là tôi nổi hứng múc xô nước dội lên mặt và đầu, làm người tỉnh hẳn ra. Andrey nhìn tôi như thằng dị hợm nhưng cũng đưa khăn cho lau.

"Nếu mày muốn xô nước vô đầu thì chỉ cần dậy trễ tí nữa là được rồi!"

"Ê!" Nick ngoắt tay từ đằng xa tít. "Lại đây coi, đây là mảnh đất sau này làm khu vực sân ngoài đền thờ Nguyễn Trãi nè!"

"Mày có chắc không vậy?" Andrey nheo mắt. "Ở đây chẳng có gì cả. Toàn cây với cối. Coi nè, mọi thứ đều rất hoang sơ, chưa có dấu vết của con người. Tao nghĩ là tụi mình đi lạc qua sườn bên kia rồi."

"Tao cũng nghĩ vậy!" Tôi giả bộ gật gù chêm vô. Andrey biết tỏng não tôi đang lười suy nghĩ nên liếc xéo một cú.

"Không, không đi lạc đâu!" Nick lắc đầu. "Sự thật là chúng ta đã đi đúng hệt con đường ban sáng. Chỉ là... chỉ sợ là..."

"Chỉ là cái gì?"

"Chúng ta đang đi trên con đường mòn trong quá khứ, gần sáu trăm năm trước!"

***

"Nhảm nhí!" Andrey khịt mũi. Cậu khoanh tay lại, hất cằm lên và nheo nheo mắt, đầy vẻ thách thức. "Mày làm như du hành thời gian dễ như đi chợ!"

Nick không có vẻ gì bị ảnh hưởng bởi lời nói và thái độ trịch thượng của Andrey. Cậu ta khoan thai đút tay vô túi quần, từ từ tiến lại gần hai đứa tôi. Đôi mắt xanh rêu loé lên thứ gì đó nguy hiểm.

"Tao biết mày không tin, và tao đây lúc đầu cũng không tin," Nick bình tĩnh nói. "Nhưng những bằng chứng thu thập được đã chứng minh một điều mà đến giờ tao vẫn..."

"Nghe tao nè," Andrey giơ tay lên, chặn họng thằng bạn. "Cái giả thuyết vượt thời gian của mày, dù có thuyết phục đi chăng nữa, cũng là điều không thể. Thứ nhất, thuyết tương đối của Einstein có thể đưa con người đến tương lai nhưng chưa bao giờ có trường hợp quay về quá khứ. Thứ hai, mọi vật thể trong vũ trụ được tồn tại theo ba chiều: cao, rộng, sâu, và Stephen Hawking nói rằng du hành thời gian sẽ là theo chiều thứ tư. Trên lý thuyết, ông nói có một loại đường hầm sâu đục kết nối hai điểm trong không gian và thời gian, nhưng trên thực tế á," cậu ta nhún vai, "cái đường hầm đó chỉ lớn bằng một phần tỉ nghìn tỉ nghìn tỉ của một centimet mà thôi!"

Tôi há hốc, "Mày chuyên sinh hay chuyên lý vậy?"

"Thứ ba," Andrey tiếp tục, "tao công nhận là giấc mơ của Pax có điểm kì lạ, nhưng việc bọn mình có giấc mơ tương hỗ vậy là chuyện bình thường! Ba đứa khi còn thức đã trải nghiệm nhiều thứ cùng nhau, ăn chung, ngủ chung phòng, kể chung câu chuyện. Sự ngoại cảm này, theo tao nhớ, thì các nhà tâm lý học đã chứng minh là có thật!"

"Thứ tư, Pax, mày nói rằng Nguyễn Trãi cần mày làm giúp ông ta một việc, đúng không?" Đến đây tôi gật gật đầu. "Vậy thì lôi thêm hai đứa này về quá khứ làm gì? Làm cảnh à? Đã vậy ông ta còn tốt bụng gửi về mớ đồ dùng cá nhân hiện đại của tụi mình. Làm như thế chẳng khác nào tạo ra nghịch lý vũ trụ và các chiều không gian khác nhau, là một điều cực kì cấm kị khi vượt thời gian."

Không hổ danh là "Nhà Lãnh Đạo Trẻ" của bang, tôi nghĩ thầm, nói chuyện rất thuyết phục.

Nick vẫn dửng dưng với lập luận của Andrey. Anh chàng lớn tuổi nhất đám ra dấu cho bọn tôi đi theo, băng qua cánh rừng thông phía trước.

"Đây, sẽ là khu vực đền thờ Nguyễn Trãi," cậu ta chỉ tay về nơi rừng thông bạt ngàn không chút do dự, cứ như mình là kiến trúc sư của công trình vậy, "và đó sẽ chính là nơi đặt bàn cờ Tiên! Hướng này sẽ là đường mòn xuống chân núi, nhưng thời này không hề có đá lát thành bậc thang đâu."

"Tụi mình nên xuống núi!" Tôi chen vô nói.

"Nếu giả sử chúng ta chỉ vượt thời gian, thì sẽ có khả năng cao chúng ta thức dậy ngay chỗ cũ. Nghĩ thử coi, thời gian tụi mình từ Giếng Ngọc đi đến chỗ ngủ là mười phút, nãy khi quay lại đây tao tính giờ cũng tương đương..."

"Chưa thuyết phục, Quý ngài Wells[1]!" Andrey lắc đầu.

"Thế thì mày giải thích lời của Nguyễn Trãi như thế nào? Pax có thể không nhớ, nhưng chẳng lẽ tao và mày cũng quên luôn?"

"Ờm..."

"Còn đây, là Giếng Ngọc phiên bản còn sơ khai. Những phiến đá này được xếp giống hệt như những phiến bên trong lòng giếng thời hiện đại."

À, trí nhớ hình ảnh! Thì ra đó là lí do Nick đi loanh quanh nãy giờ. Tay sờ mó lung tung.

"Mày giống như... như Stephen Wiltshire[2] của tụi này vậy!" Tôi cảm thán.

Đôi lúc quả thật bọn tôi quên mất bộ não lưu trữ thông tin kinh khủng và chính xác của Nick. Cậu ta có thể ghi nhớ chính xác đến từng chi tiết, phóng to và thu nhỏ hình ảnh (đã lưu có chọn lọc) bất cứ lúc nào. Từ khi gặp cậu, Nick chỉ thể hiện khả năng đó đúng hai lần: một lần do giúp em học sinh khoá dưới bị lạc đường trong chuyến dã ngoại, và một lần khác trong việc... giúp tôi tìm ra chìa khoá nhà.

Đặc biệt trong chuyến dã ngoại leo núi ấy, cậu và em kia đã có chuyến khám phá ra được con đường mòn mới toanh trong hai ngày đêm đi bộ, làm cả trường một phen đau tim và chết luôn cái biệt danh Nick Kane'bị-lạc'.

Chính khả năng này cũng khiến những tác phẩm hội hoạ của Nick trở nên vô cùng đặc sắc. Cậu ta vẽ được từng chi tiết răng cưa của chiếc lá phong trong khu vườn nhà tôi, từng đốm lông ba màu nhỏ xíu trên lưng con mèo Seb khó tính và ngay cả chân dung của ba tôi, người rất ít khi về nhà, cũng giống đến mức đáng sợ!

"Pax, rốt cuộc mày theo phe ai vậy?" Andrey chau mày. "Và tao vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục!"

"Tao phải làm thế nào thì mày mới tin?"

Andrey đưa tay lên cằm và vuốt những sợi râu vô hình. Hình ảnh ông cụ non của cậu ta làm tôi thấy buồn cười quá xá, đặc biệt khi cậu là người nhỏ tuổi nhất nhóm.

"Hay là vầy đi," Andrey mím môi, "giả sử, ý tao chỉ là nếu, Nicholas đây phỏng đoán đúng, thì chúng ta chết chắc rồi! Xin lỗi nha nhưng tao hi vọng là mày sai, Nicholas!"

Tới lượt Nick khịt mũi.

"Bây giờ, để xác định giả thuyết trên, làm phiền mày dẫn bọn tao xuống chân núi, ngay phía sau chùa Côn Sơn. Theo tao nhớ thì chú hướng dẫn đã nói chùa thời xưa nguy nga hơn chùa thời nay rất nhiều, và đó chính là bằng chứng khó chối cãi. Với lại, nếu Nicholas phỏng đoán đúng thì chúng ta sẽ được gặp các nhà sư và hỏi thêm thông tin về thời đại này. Đồng ý không?"

***

Lối đi xuống núi không quá dốc nhưng cũng không hề dễ đi. Rừng thông bạt ngàn, tán thông rậm rạp phần nào che khuất đi ánh chiều tà khiến khu rừng càng lạnh lẽo và âm u. Nick dẫn đầu, tay cầm con dao đa năng mười hai món nhằm... thật ra cũng chẳng biết cậu ta cầm để làm gì nữa, bởi đây là rừng ôn đới, không có nhiều thực vật tầm trung che chắn tầm nhìn và càng không có thú dữ. Đôi lúc cậu sẽ chạm tay vào lớp vỏ thông, hơi nghiêng đầu nhìn chăm chú, miệng lầm bầm như thể đang muốn hỏi đường khu rừng. Andrey đi giữa, cầm trên tay la bàn và cổ đeo ống nhòm. Sự thận trọng của cậu hiện rõ trong từng bước chân. Cuối cùng là tôi, người đang nhai chóp chép thanh Kit Kat.

Oạch! Chân vướng vào rễ cây, tôi té đập mặt xuống đất và thanh Kit Kat văng vào bãi phân thú rừng.

"Tao không sao." Tôi lầm bầm, miệng phun đất ra phèo phèo.

Chỉ có lòng tự trọng bị vùi dập thôi! Tôi nghĩ thêm, vuốt mặt. Andrey đưa tay lên đỡ trán. Để khỏi mất mặt, tôi quay sang Nick.

"Mày làm gì vậy?"

"Tao đang định hướng. Mày coi nè, mỗi vỏ thông đều có một hình vân khác nhau. Có những cây này còn khá trẻ, như cây ở đây nè. Còn cây phía bên đây là thông già, tao chưa thấy nhiều ở thời hiện đại."

"Chắc họ khai thác hết một mớ rồi!" Andrey chậc lưỡi, tiếc hùi hụi. "Những cây đại cổ thụ thường rất đáng giá mà! Ui da!"

Tới lượt Andrey bị một cành cây nhọn hoắc đâm vào tay, xước một đường dài trên áo khoác ngoài và rướm máu bên trong. Thấy vệt đỏ thẫm trên tay làm mặt cậu tối sầm lại.

"Nick, dừng lại chút! Để tao sát trùng vết thương đã!" Nói rồi cậu nhanh chóng lôi hộp cứu thương ra, băng bó vô cùng chuyên nghiệp. Trong khi đó tôi lấy chai nước mới rót đầy từ giếng ra để rửa mặt.

"Tụi mày cứ lề mề như vậy thì chắc sáng mai cũng chưa xuống được chân núi," Nick dựa người vào thân cây tùng, ánh nhìn xa xăm, "và tao đói rồi."

"Xin lỗi," tôi gãi đầu, lục lọi ba lô của Andrey. "Tao còn một bịch Cheetos nè, ăn không?"

"Này!" Andrey phản đối. "Cái đó của tao!"

"Không cần đâu," Nick lắc đầu. "Nên để dành mấy bịch snack, phòng trường hợp khẩn cấp nhất hẵng lôi ra ăn. Tao chỉ hy vọng tụi mình xuống núi sớm để nghỉ ngơi thôi."

Bọn tôi im lặng, cắm cúi đi tiếp. Băng dốc thẳng đứng, dốc uốn lượn rồi dốc ngang thoai thoải. Có những đoạn đất lở xuống cạnh các khe suối nhỏ xíu, đoán chừng từ dòng chảy của con suối Côn Sơn. Núi rừng càng về tối càng đáng sợ, khi những tia nắng cuối cùng trong ngày le lói đường chân trời, nhuộm vàng cả không gian. Tiếng chim gọi nhau về tổ văng vẳng hệt như trong giấc mơ khiến lòng tôi nặng trĩu. Và chợt nhận ra chính mình nhớ nhà.

Trời trở tối cũng trở lạnh. Trời bắt đầu lạnh chừng năm giờ chiều. Chiếc áo sơ mi mỏng tang không thể nào che chắn được cho tôi trước cơn gió núi. Tôi hối hận không kịp khi đã coi thường cái khí hậu khắt nghiệt của miền Bắc. Rùng mình, tôi bước nhanh thêm chút nữa.

May làm sao, khoảng hai mươi phút sau, cảnh vật dần dần thay đổi. Lấp ló sau hàng cây lá kim là hàng ngói đỏ thẫm của ngôi chùa quen thuộc. Chùa vẫn lộng lẫy như thường lệ, bao quanh khu đất rộng đến hàng trăm mét vuông.

Thật kì lạ bởi thay vì thở phào nhẹ nhõm như hai thằng bạn, lòng tôi lại dâng lên thứ cảm giác bất an. Cái cảm giác như thể bị hàng trăm con kiến lửa bò trong bụng, vừa ngứa ngáy vừa đau đớn tột cùng.

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

"Khoan đã," Andrey nhìn chằm chằm vào thứ kiến trúc mái ngói cổ xưa nhưng lại vô cùng lạ lẫm của chùa. "Mọi thứ có vẻ... mới hơn? Có cái gì đó khang khác."

Lời nói của Andrey như đâm thêm một nhát dao vào lòng tôi. Con kiến lửa giờ đây biến thành con cua. Mắt tôi mờ đi, mũi không thở được...

Chẳng lẽ, bọn tôi đã trở về thật rồi? Chẳng lẽ Nick đã đúng...

"Không phải khang khác đâu mà là hoàn toàn khác biệt với kiến trúc thời hiện đại." Nick cạnh bên khẳng định chắc như đinh đóng cột, miệng cười đắc thắng. "Tao đã nói rồi, nhìn từ xa mà mày còn thấy sự khác biệt..."

Tới đây thì tôi ngã quỵ xuống. Cổ họng thắt lại, khô khốc.

Tại sao lại là tôi? Tại sao không phải chỉ một mình tôi? Tại sao Nick và Andrey lại bị lôi về đây?Tại sao?

Toàn thân tôi không kiểm soát được mà run lẩy bẩy. Lời của Nguyễn Trãi trong giấc mơ hiện về: "Hãy giúp ta xoá đi vết nhơ của dòng họ Nguyễn này... Hãy giúp con cháu ta... Con trai ta, hãy đi tìm nó..."

"PAX! PAX! Tập trung vào! Nghe tao nè!" Giọng Andrey nghe từ nơi nào đó xa xôi. "Bình tĩnh, hít thở đều. Nhớ những gì tao chỉ mày không? Bốn, bảy, tám."

Hai tay tôi ôm lấy đầu, người co quắp lại. Thời tiết lạnh mà lưng chảy mồ hôi liên tục. Lời thỉnh cầu của tôi vang lên rõ mồn một: "...cần sự giúp đỡ của hai người bạn thân ngồi cạnh bên..."

Lỗi tại mình. Tất cả là tại mình. Andrey nói là tụi mình chết chắc rồi! Chết chắc rồi!

Một bàn tay chạm vào lưng làm tôi giật bắn.

"Hít vào bốn nhịp, một, hai, ba, bốn, rồi giữ hơi bảy nhịp, đúng rồi... xong thở ra tám nhịp, một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy, tám... Đúng rồi, cứ thế tiếp tục..."

"Pax, nó qua hết rồi! Không sao cả. Nó kết thúc rồi." Một bàn tay khác chạm vào bả vai đang run rẩy. Qua làn nước mắt hiện lên một mái đầu xoăn và cặp mắt như rêu. "Về quá khứ, hiện tại hay tương lai, đừng sợ, tụi tao vẫn sẽ bên cạnh mày."

"Lỗi tại tao..." Tôi lẩm bẩm, tự nói với chính mình hơn là hai thằng bạn. "Tụi mày không biết đâu, tất cả là lỗi tại tao! Làm sao tụi mình đi trở về đây?"

"À," Nick có vẻ hiểu chuyện. "Nếu vậy thì tụi mình cố gắng hoàn thành xong nhiệm vụ trước đi, rồi sẽ trở về ngay ấy mà. Đừng lo lắng!"

"Cố lên, hít thở một lần nữa thôi." Andrey động viên, vỗ vỗ lưng tôi.

"Cảm ơn tụi..."

Tiếng bước chân nặng nề từ phía sau tiến lại gần cắt ngang câu cảm kích.

"CÁC NGƯỜI LÀ AI?"


Chú thích:

[1] H. G. Wells: Nhà văn người Anh nổi tiếng với cuốn tiểu thuyết "Cỗ Máy Thời Gian."
[2] Stephen Wiltshire: Người có trí nhớ hình ảnh siêu việt, có thể vẽ lại cả thành phố New York bằng trí nhớ chỉ sau một chuyến bay bằng trực thăng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro