Chương 56: Đêm Thâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạch cạch! Lạch cạch! Cộc, cộc! Kéttttt...

RẦM!

"A! Anh An-rây! Anh An-rây về rồi!"

"Thy?" Andrey quay phắt ra sau, trợn mắt. Khuôn mặt đỏ bừng bừng của cậu đẫm mồ hôi. "Pax? Con bé đang làm gì ở đây?"

Cô bé Thy nhác thấy bộ mặt hầm hầm của thằng bạn thì rụt cổ, chỉ dám đứng lấp ló sau lưng tôi.

Bình thường Andrey thích chơi với con nít lắm mà, sau hôm nay khó tính thế? Chuyện gì đã xảy ra?

"Chị Bảo Hà và em ấy tới thăm tụi mình thôi mà. Sáng mai là về rồi."

"Ờ, thế thì tốt. Ở đây nguy hiểm lắm!" Cậu dùng tay áo lau mồ hôi và gật đầu chào hai người khách ở gian chính. "Em chào chị ạ. Anh chào em, Thy."

Chị Bảo Hà đang ngồi tán gẫu với Tạc Tổ mà ngó Andrey trân trân. Chắc là lần đầu chị thấy một người cháy nắng mà bị đỏ như con tôm luộc. Tạc Tổ vừa thấy bộ dạng của Andrey cũng trố mắt.

Vẫn cái bản mặt bí xị đó, Andrey đi thẳng xuống gian bếp lục lọi đồ ăn, không quan tâm mình đang cư xử cực kì thô lỗ. Cậu cầm lên củ khoai lang luộc mà như vớ được thỏi vàng, thổi phù phù và gặm nó như chết đói. Cậu thậm chí không buồn lột vỏ.

"Mày có sao không? Mặt như bị táo bón thế kia?"

Andrey gật gật đầu, tiếp tục ngấu nghiến củ khoai nóng. Nghe nói khoai lang là thực phẩm rất tốt cho nhuận tràng.

"Vậy có chuyện gì không? Làm việc với hai người kia có ổn không?"

Cậu vừa ăn vừa trả lời, chẳng màng hình tượng phàm ăn tục uống.

"Ừ. Họ rất lịch sự và tử tế." Nhồm nhoàm. "Tao cùng họ thảo luận một vài đặc điểm để chẩn đoán bệnh nhanh và chính xác hơn." Nhồm nhoàm, nhồm nhoàm. "Tao đóng góp được kha khá. Và họ chịu khó lắng nghe ý kiến của tao và tham khảo mớ tài liệu khác, rồi mới thống nhất phương pháp chữa trị." Nhoàm nhoàm. "Nói chung là, hai người họ có thể tự lo liệu từ đây. Ngự y Minh Đán nói ngày mai tao có thể đến phụ bọn họ, mà không đến cũng không sao. Vương gia sẽ không trách phạt đâu."

Andrey ngốn vào họng nửa củ và bốc thêm củ khác.

"Vậy sao mặt mày khó coi thế?"

Cậu ta hơi khựng lại, cơ mặt giãn ra. Mắt cậu chớp chớp, chắc đang suy tính câu trả lời. Tôi biết thằng bạn không muốn tôi lo lắng. Quá trễ rồi! Chuyện gì liên quan đến Andrey là tôi đều lo tuốt.

"Trong lúc, ừm... Nó là một bất tiện nho nhỏ, không đáng nói. Hắn... nó, nó còn làm tao bực tới giờ vì đụng chạm vào tự ái của tao. Và công sức của tao, của tụi mình."

"Nhưng nếu..."

"Pax! Tao biết dạo này bản thân không được vui vẻ và vô tư như trước, nhưng không có nghĩa là tao luôn gặp rắc rối," cậu vỗ vai tôi, "nên mày đừng nghĩ ngợi nhiều. Cũng đừng lo lắng gì. Tao đã xử lý xong xuôi rồi."

"Ừm. Sao cũng được."

"Đi lên nhà trên thôi!"

Cái thái độ phủi chuyện như phủi bụi này của Andrey, đáng lẽ tôi phải biết quá rõ rồi chứ. Đúng là khiến con người ta ức chế!

----------

Vào buổi tối, Nick vì còn mệt đừ nên đã xách chăn gối đi ngủ sớm. Andrey cũng vậy, dù cậu vẫn cố dành vài phút ngắn ngủi hỏi thăm cô bé Huỳnh Thy. Hai người vừa xì xầm trò chuyện, vừa tỉ mỉ têm trầu hình cánh phượng. Tôi biết mấy ngày nay Andrey bị đời dập cho tơi tả, đã thật sự đuối lắm rồi. Một mình thằng bạn cáng đáng biết bao nhiêu việc, là người gồng gánh cho cả nhóm, trong khi Nick và tôi như hai cái gióng nghìn cân.

Đứng từ trong gian ngó ra hai thân ảnh kia, trong lòng tôi như được lan toả sự ấm áp của tình thân. Tôi thương cậu, thương cả hai người họ không biết đâu cho hết.

Têm đến hai lá cuối cùng, tôi thong thả bước ra và ngồi bệt xuống sàn. Tôi nhẹ xoa đầu Thy và đặt tay lên vai Andrey.

"Mày nên ngủ sớm đi."

"Tao biết," cậu ngáp, "Anh đi ngủ đây. Sáng gặp lại em nha."

"Anh ngủ ngon ạ."

Đã gần ba tuần không gặp, Thy đã không còn là một cô bé gầy gò và sợ sệt nữa, mà rất tươi tắn và lanh lợi. Tóc tai gọn gàng, quần áo chỉnh tề, cặp má đã có chút phúng phính. Em ấy hiện đang sống cùng bác Vân chủ nhà khách, sau này được bác nhận làm con nuôi. Nghe vậy làm tôi mừng lắm.

"Vậy là em không phải gặp nguy hiểm khi đi cùng bọn anh rồi!"

"Anh nói thế là sai rồi. Em đã khiến các anh mang hoạ."

"Với em là hoạ một lần, còn với bọn anh là hoạ dài lâu." Tôi phì cười, nói giỡn như không, "Và hoạ này vô đơn chí. Tin anh đi!"

Được dịp gặp gỡ hiếm hoi, Thy và tôi bắt đầu hàn huyên tâm sự. Bọn tôi nói đến gần khuya. Tầm canh hai. Hai đứa nhỏ tha hồ trao đổi đủ thứ chuyện trên trần đời, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, từ trong nhà ra ngoài ngõ.

Quan trọng nhất vẫn là kết quả phiên xử tên Lê Ngỗi và Phạm Tất. Theo lời kể của người bị hại, quan Hành khiển đã xử lý vụ án hết sức hợp tình hợp lý. Bà con trong huyện thi nhau tố cáo hai kẻ gian ác. Tên Lê Ngỗi đã bị tịch thu toàn bộ tài sản và đánh roi cho thừa sống thiếu chết. Còn tên Phạm Tất cũng chịu chung số phận, chỉ khác là hắn bị đi đày thêm hai năm. Xem ra luật pháp thời này khá nghiêm khắc với tội tham nhũng, lạm dụng quyền hạn và buôn bán trẻ em.

Mà khoan... Nếu Phạm Tất bị lưu đày, Trịnh Viêm bị hạ độc, vậy thì ai sẽ tiếp quản huyện Gia Định?

Cuối cùng, nghĩ ngợi sao mà tôi gạt nó qua một bên. Không liên quan đến mình!

"Em có nghe bác Vân và chị Hà nói, nếu các anh có mặt ở đấy thì không chừng hai người họ đã phải lên trảm đao rồi. Nhất là chuyện Lê Ngỗi mưu sát các anh ấy, và Phạm Tất bức cung anh đến chết."

Tôi tái mặt, len lén ngó xung quanh, cùng lúc kéo Thy hụp người xuống.

"Suỵt! Có bao nhiêu người biết về vụ này?"

"Vụ nào ấy ạ?"

"Vụ Lê Ngỗi phái sát thủ đi giết hai người họ."

"Có ngài Huyện thừa, Bác Vân, chị Hà, cô Ngọc và chú Nghĩa ạ."

"Trung Nghĩa ư?"

"Vâng ạ."

Được lắm! Ít người biết thì tốt, bởi đây là thù riêng. Tôi vẫn còn hận tên Lê Ngỗi đến tận xương tuỷ vì vụ này. Nhờ "ơn" hắn mà ba người tôi yêu quý phải cận kề cái chết. Andrey bị lãnh một con dao vào bả vai (hên là nó không có độc), trong khi Nick và Thy phải chạy bán sống bán chết, khiến vết thương trên đùi Nick bị rách toạc. Với tội ác tày trời đó, tịch thu tài sản và đánh roi vẫn còn nhẹ chán!

Không hiểu sao mỗi lần nghĩ đến Lê Ngỗi, trong đầu tôi lại có nhiều ác ý đến vậy. Nhiều hơn khi nghĩ đến Phạm Tất, người đã trực tiếp hại chết mình. Tôi nghĩ đến việc trừng phạt hắn, tra tấn hắn thật dã man trước khi đoạt mạng hắn...

"Anh Duy An!"

"A! Xin lỗi. Em nói gì thế?"

"Còn vụ anh bị tra tấn trong ngục, gần như ai ai cũng biết. Tuy vậy, ngài Hành khiển ra lệnh, bắt buộc phải có sự hiện diện của người bị hại mới được lập hồ sơ cáo trạng."

"Ồ! Thì ra là thế!"

Tôi chống tay lên bàn và xoa cằm, cảm thấy nhồn nhột từ mấy sợi râu lún phún. Chuyện này thật đáng suy ngẫm. Bản thân tôi nửa muốn tên đó trả giá, nửa muốn tha chết cho hắn. Phạm Tất là quan tham, nhưng ít ra hắn còn có chút lương tâm. Tên Lê Ngỗi mới là cái bản tính xấu xa từ trong trứng, cư xử cạn tàu rào máng với thế nhân. Không tài nào cứu vãn được.

Thy còn kể thêm rằng tang vật con dao cầu vồng của Nick đã bị Hành khiển thu giữ, nghe đồn là theo mệnh lệnh trực tiếp từ cấp trên, và chỉ khi nào gặp lại chủ nhân mới được trao trả tận tay. Có tin đồn khác thì lại nói, vì cán dao khắc hình rồng, là tội phạm thượng nên chính nhà vua mới là người tịch thu nó, khổ chủ đừng mong tìm lại.

Nghe xong, tôi không biết nên khóc hay nên cười. Tội anh bạn Nick, bị chính hoàng thượng trấn lột...

Thế là tôi bỏ nó vào danh sách những việc cần hỏi khi gặp Lê Tư Thành.

Đúng rồi! Còn ông chú Trịnh Viêm thì sao? Tôi vẫn muốn gặp lại ông ta để cảm ơn về thanh bảo kiếm này. Huyện thừa đã vì tôi mà đối đầu Lê Ngỗi, rồi uống chén thuốc độc đến thập tử nhất sinh. Chí ít điều kẻ như tôi cần làm là nhớ về người đã giúp đỡ mình.

"Ngài ấy sức khoẻ tốt rồi anh ạ."

"Vậy thì nhờ hai người gửi lời hỏi thăm của anh tới ông ấy."

Thy ngước đôi mắt to lên nhìn tôi.

"Vậy là... anh hết giận ngài ấy rồi ạ?"

Tôi bật cười, "Anh có giận gì đâu. Anh cảm ơn người ta còn không hết đây nè."

"Ngài ấy sợ anh còn giận chuyện danh tính bị lộ ra ngoài nên cứ áy náy mãi," Thy nghiêm trang nói.

"À, chuyện đó hả?" Chuyện đó thì tôi có cay cú thiệt.

"Vâng ạ."

"Nó là ngoài ý muốn thôi. Em nói với Trịnh Viêm, Đặng Duy An sẽ mãi là Đặng Duy An."

Tôi vừa nói xong là Thy mở miệng ngáp một cú thật dài. Đã khuya lơ khuya lắc, chắc là con bé cũng mệt rồi.

"Thôi, em đi ngủ đi! Anh làm vài chuyện chút rồi sẽ ngủ."

"Vâng ạ."

"Chúc em ngủ ngon."

----------

Đợi Thy đã đi vào buồng trong, tôi ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài nhà tắm lộ thiên. Trời khuya tối đến nỗi mắt tôi quáng chẳng khác gì mấy con gà, chỉ biết sờ soạng lần mò theo cảm tính. Sống ở đây một thời gian, đáng lẽ ra tôi phải quen với vụ công cán giữa trời tối mù mù. Nhưng không! Tôi vẫn cứ thấy sờ sợ thế nào. Sợ cái gì, tôi cũng không rõ. Bóng đêm? Côn trùng? Ma quỷ?

Túm cái quần lại là tôi ghét đi tiểu đêm. 

Loạt xoạt!

Tim nhảy tót lên cuống họng, tôi mấp máy, "Ai... ai đó?"

Loạt xoạt! Vù!

Một cơn gió thoảng qua, làm da gà da vịt tôi nổi lên từng mảng khắp người. Không ai trả lời, nghĩa là chẳng có ai cả (ít ra là người sống)! Nếu cứ như vầy hoài thì chắc tôi sẽ chết vì đau tim trước khi làm được trò trống gì ở đây mất!

Sau vụ mộng du hôm qua, cái mà Tạc Tổ gọi là bị "ma dắt", tôi càng sợ quéo cả người. Andrey thì nói tôi bị ám ảnh đến hoang tưởng, là do ban ngày suy nghĩ quá nhiều nên ban đêm mới mơ về nó.

Bác Cả và Nick vẫn chưa biết chuyện này. Có lẽ tôi nên tham vấn hai người họ. Bác Cả lớn tuổi nên am hiểu về tâm linh, còn Nick có khả năng ngoại cảm. Chẳng phải thằng bạn tôi đã liên tục cảnh báo Andrey về thế lực siêu nhiên quanh đây?

Tự nhiên nhớ đến nó làm tôi mém trượt chân và vồ ếch trên bậc thềm. Ngón chân va vào cạnh cửa.

"Oái! Ui da!" 

Hic! Tính tôi vốn nhát mà toàn gặp mấy chuyện không dành cho người yếu bóng vía. Trí tưởng tượng phong phú càng không giúp được gì. Tôi ghen tị với hai thằng bạn quá, nhất là Nick. Cậu ta hẳn là có thần kinh thép, thường xuyên đối diện người âm mà không thèm chớp mắt lấy một cái.

Không được! Rùng mình, tôi kéo lại lưng quần và nhắm chặt mắt. Không được nghĩ nữa! Đã vào nhà rồi mà! Trong nhà có thờ Phật, sẽ không ai dám đi theo mình đâu!

Cạch!

"An!"

"Áaaa! Maaaaaaa..."

----------

Cốp!

"Ui da!"

"Cái thằng nhóc này, khe khẽ cái mồm thôi! Là ta đây! Ma cỏ nào ở đấy hử?"

"Cháu xin lỗi bác," tôi ôm đầu, cười gượng gạo, "chỉ là dạo này cháu thường mơ đến người đã khuất nên tâm thần không được vững cho lắm. Mà bác có sao không ạ?"

Dạo này bác Cả bị mất ngủ hay sao mà hay thức dậy vào nửa đêm, khiến quần thâm mắt ngày càng đậm. Da dẻ bác cũng không còn hồng hào như trước. Những sợi tóc bạc dài xoã ra rối tung.

"Cháu lo cho bản thân trước đi. Sao còn chưa ngủ?"

"Dạ vâng, cháu sẽ đi ngủ ngay. Cơ mà, bác ơi..."

Có nên hỏi bây giờ không ta?

"Có chuyện gì thế?"

Tôi tóm tắt lại giấc mơ hôm qua (đương nhiên là giấu nhẹm vụ Andrey trốn ra ngoài), cẩn thận quan sát nét mặt của bác Cả. Nghe xong, bác thở phì ra và lắc đầu. Tôi không thể nào đoán được bác đang nghĩ gì.

"Được rồi. Ta biết mình phải làm gì."

"Cháu cảm ơn bác ạ." Tôi xém chút đã ôm chầm lấy bác, nhưng kiềm lại kịp. Đơn giản thế! Đúng là mấy chuyện này cần người lớn giải quyết là xong ngay. "À, còn một chuyện nữa! Ngày mai, thằng Rây nó ra ngoài phụ việc cho các ngự y. Dạo này Rây tâm tính thất thường, cháu sợ thằng nhỏ không biết tiết chế, cư xử thiếu chuẩn mực trước các vị ấy. Hôm nay cháu muốn đi theo giám sát mà nó nhất quyết không cho. Bác nói một tiếng với nó được không ạ?"

Bác Cả lập tức đồng ý trước đề nghị của tôi, thậm chí còn nói một câu mà tôi khoái tỉ.

"Được rồi. Cháu phải trông chừng Rây cho bác. Ta không biết các cháu trước đây thế nào, nhưng thân là em thì Rây kính cháu mới phải đạo."

Đúng! Quá đúng! Trước mặt bác Cả, thằng hậu bối Andrey tốt nhất nên kính trọng tôi đi!

"Thôi, cháu mau ngủ đi!"

"Dạ vâng!"

----------

Đợi bác Cả đã đi khỏi, tôi lại nhớn nha nhớn nhác bỏ ra gian chính, định lấy nhang thắp cho bàn thờ trước khi đi ngủ. Đứng trước chư vị, tôi như được trút bầu tâm sự. Những nỗi niềm mà tôi không dám thổ lộ với bất cứ ai. Thổ lộ nghĩa là yếu đuối, là gánh nặng, mà trong tình hình này, không ai muốn thấy tôi như vậy cả.

Dạo gần đây, nhiều sự kiện nối tiếp nhau làm tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, cả về thể chất lẫn tinh thần. Không như Andrey và Nick (và cả Tạc Tổ nữa), tôi gần như bị mất phương hướng. Như cái phao đang trôi lềnh bềnh giữa biển lớn, lạc lõng và vô định.

Thà quay về khoản thời gian đơn giản của học sinh, đối phó với mấy thầy cô khó tính, với lũ đầu gấu, với mớ bài tập về nhà chất đống còn sung sướng hơn rất nhiều.

Tôi thở hắt ra.

Thôi, hoài niệm mãi chỉ gây ra đau khổ và nuối tiếc, để rồi tôi càng căm ghét thực tại phũ phàng. Tôi phải tập chấp nhận nó mà không nên phán xét gì. Cứ xem như dịch bệnh là một điều hiển nhiên thôi. Một cái ổ gà trên con đường đời. Ta thấy, ta vấp, ta đứng dậy và đi tiếp.

Tay chắp trước ngực, tôi lẩm bẩm.

Con cần một thân thể khoẻ mạnh, khói nhang bay lên chầm chậm.

Con cần một trí tuệ sáng suốt, khói mang theo hương trầm và thảo mộc.

Con cần một ý chí kiên định, khói uốn lượn thành hình như cành mai trước nhà.

Và con cũng cần...

"An!" Tạc Tổ từ đâu ra khẽ kêu lên, làm tôi xém chút nhảy dựng. "Bọn tôi có chuyện muốn nói với cậu."

----------

"Bọn tôi" ở đây là cậu và chị Phạm Bảo Hà, người mà tôi chưa có dịp nói chuyện trực tiếp. Theo tôi biết thì chị là họ hàng bên ngoại của Tạc Tổ. Ấn tượng duy nhất về chị là món cháo gà ngon gấp chục lần món cháo cá của Andrey. Trong ánh đèn dầu leo lét, chị đang ngồi trên cái ghế gỗ đặt cạnh cái bàn con sát giường, tay phe phẩy một tờ giấy. Mái tóc dài được búi vội lên và ghim bằng cái lược gỗ. Nhác thấy hai đứa nhóc, chị liền thẳng người và làm động tác như hối thúc. Cũng phải thôi, đã gần quá canh ba rồi mà.

Gian phòng ngủ của Tạc Tổ nhỏ xíu nên tôi không có chỗ ngồi, loay hoay một lúc đành phải đặt mông xuống giường.

"Hai người vẫn chưa ngủ à?"

Tạc Tổ lắc đầu, khoé miệng khẽ nhếch, "Bọn tôi đang đợi cậu."

"Đợi tôi á?"

"Duy An!" Chị Bảo Hà cắt ngang, cặp mắt sáng quắc không hề có dấu hiệu mệt mỏi. "Em có biết vì sao chị đến đây không?"

"Thì... hai người đến thăm tụi em, không phải sao?"

"Em chỉ nói đúng một phần thôi," chị cẩn thận đưa tờ giấy trên tay cho tôi, "Chị đến đây để trao cho em bức thư này."

Trên lá thư, tôi đọc được chữ...

"Trịnh? Trịnh Viêm?"

Chị ta nghiêm nghị gật đầu.

Trịnh Viêm sao lại viết thư cho tôi? Có chuyện gì quan trọng ư? Ông ta có sao không?

Tâm trạng nhộn nhạo, tôi nhanh nhẹn mở thư, xong lại chưng hửng. Bên trong tờ giấy gập đôi là nét chữ Nôm gà bới của ông quan huyện thừa. Dạo gần đây vì tiếp xúc nhiều kiểu chữ, nét bút của Trịnh Viêm bị tôi liệt vào hàng xấu tệ hại. Hết nét bị thiếu, nét bị thừa, đến nét nối chữ ngoằn ngoèo, như thể ông lười nhấc bút lên.

"Tạc Tổ à," tôi bày ra bộ mặt đáng thương, "cậu giúp tôi với!"

Hiển nhiên kẻ hay chữ là người thực hiện trọng trách cao cả. Tạc Tổ híp mắt thành hai đường chỉ, khuôn mặt dúm dó dí sát rạt vào mảnh giấy. Tội nghiệp cậu bạn. Bữa nào tôi phải hỏi nhờ Andrey làm ra cặp kính cận cho cậu mới được.

"Trịnh huyện thừa nói, ông ta khoẻ lắm, đã trở lại công việc. Chức quan tri huyện đã có người khác được bổ nhiệm. Ông hỏi thăm sức khoẻ của mọi người..."

Hừm... Vậy là phải hồi đáp ngay.

"Hì hì," lại mặt dày quay qua Tạc Tổ, "vậy là tôi phải nhờ vả cậu nữa rồi."

Người thư ký riêng của tôi chỉ biết thở dài ngao ngán. Đọc tới đoạn sau, cậu bạn bỗng run lên. Bàn tay run lẩy bẩy nắm chặt lấy lá thư. Cặp mắt mở to di chuyển lia lịa, mũi như ngừng thở, quai hàm đay nghiến như thể cậu muốn in hằn từng con chữ vào trong đầu.

"Không! Không thể nào..."

"Có chuyện gì sao?"

"Ông ta viết," Tạc Tổ không đọc nữa mà quay hẳn qua tôi, "đã tìm được một manh mối về vụ án ở Lệ Chi Viên. Cậu phải tìm một người tên Phùng Thán, người mà ông đã quen biết thời còn là binh lính ở Đông Kinh. Phùng Thán là người nằm trong đội truy bắt thân nhân của ngài Đại hành khiển. Ông ta kể rằng, vào bốn ngày trước khi thi hành án..."

"Tạc Tổ," chị Bảo Hà thốt lên, "em không sao chứ?"

Ngồi bên cạnh, tôi đỡ và khoác lấy vai cậu. Cậu bạn tôi có biểu hiện của người vừa nghe tin dữ.

"Ông ta thề đã tìm thấy người vợ lẽ, và đã giúp bà ấy chạy khỏi kinh thành... Ông ta tin, rằng đây là một vụ án oan sai!"

"Đúng vậy!" Tôi nói luôn, cái miệng nhanh hơn cái đầu. "Đây là một vụ án oan!"

May là Tạc Tổ không để ý tôi bị hố. Không may là chị Bảo Hà đã nhìn thấu lời nói kia.

"Phùng Thán hiện là đội trưởng đội cấm vệ binh ở cửa Nam hoàng thành. Muốn gặp quả là không dễ dàng." Không hiểu sao tôi lại nhớ đến lời của chị Gia Hân. "Tuy nhiên, Trịnh huyện thừa đã viết một bức thư thông báo cho ông ấy. Chỉ là, nếu muốn chứng minh thân phận, cậu cần mang theo một vật..."

"Vật gì?"

Một vật hình trụ, dài tầm hai gang tay, được gói trong miếng vải màu đen. Chị Bảo Hà trân trọng trao nó cho tôi.

"Đây là con dao của ngài ấy, là món quà từ chính ngài Thượng thư Lễ bộ. An à, Huyện thừa đã phó thác con dao này cho em. Mong em hãy luôn giữ nó bên mình. Ngài ấy dặn, nếu cần thì cứ lấy ra dùng."

Trời ơi, quý hoá quá! Vầy sao tôi dám xài? Ông ta hết tặng kiếm tốt tới tặng dao quý. Tặng cho tôi xong Trịnh Viêm lấy gì để hành nghề?

Con dao có thiết kế đơn giản và nhỏ gọn, thích hợp để giấu trong quần áo. Ở đầu chui có gắn một viên ngọc nhỏ, được mạ vàng một phần và khắc hình hoa mai. Phần cuối cán gỗ có khắc thêm hình ngọn lửa và một chữ Trịnh [鄭]. Về độ sắc bén thì khỏi bàn cãi. Hai mặt lưỡi dao được mài giũa kĩ càng, sáng choé dưới ngọn đèn mờ. Cầm nó trên tay, tôi có thể cảm nhận cái "thần khí" của binh khí này, dù nó không chính thức thuộc về mình. Khác với thanh kiếm kia, con dao này mang theo quyền lực và một phần tình cảm của người tặng đối với người nhận. Ông Thượng thư kia chắc quý Trịnh Viêm lắm.

Giờ Trịnh Viêm giao nó cho tôi, chắc là ông cũng quý tôi lắm! Cảm tưởng nó giống như... quà cưới của bố vợ cho con rể (Mà khoan, Trịnh Viêm bao nhiêu tuổi nhỉ? Ba mươi? Bốn mươi? Ông có gia đình chưa? Thời xưa cỡ đó có được gọi bằng cụ chưa?)

Bên trong sướng rơn nhưng bên ngoài tôi phải làm giá.

"Cái này... quý như vậy, chắc em không dám dùng bừa bãi đâu."

"Nếu gặp Phùng Thán," Tạc Tổ lúc này đã bình tĩnh hơn, nhưng giọng nói có chút khàn, "chúng ta có thể tìm ra những người có liên quan đến vụ án?"

"Có lẽ thế." Chắc chắn thế!

Manh mối của Trịnh Viêm đúng là vô giá. Đây chính là một bước tiến quan trọng trọng việc giải mã vụ án Lệ Chi Viên!

Trong thâm tâm tôi mừng như mở hội, ruột gan nở ra từng khúc. Có người ngoài ở đây, tôi cố lắm mới không đứng dậy hú hét và nhảy tưng tưng như thằng dở hơi.

"Vậy... khi nào chúng ta nên đi?"

"Tôi không biết."

Chuyện này tôi cần thời gian để bàn bạc với hai thằng bạn, tuyệt đối không được hành động sơ suất. Ông ta nằm trong đội truy bắt, nghĩa là có thể dính líu tới các thành phần muốn tận diệt gia tộc họ Nguyễn, hoặc ít nhất là làm theo lệnh của họ. Bọn tôi còn chưa biết Đội trưởng Phùng Thán là người thế nào, đã và đang theo phe ai, có quan hệ gì với những thế lực trong triều. Rồi khi gặp tôi có nên tiết lộ thân phận, hay là tuỳ cơ ứng biến?

Ông ta giúp vợ của Nguyễn Trãi rời khỏi kinh thành, nghĩa là có khả năng đã biết bà ấy đi đâu. Từ đó, tôi sẽ truy ra tung tích của bà và con trai Anh Vũ.

A! Vậy là tôi có cơ hội tìm người rồi!

Ngẩng đầu lên, tim tôi muốn ngừng đập trước ánh mắt hiểu chuyện của chị Bảo Hà. Chị khẽ nhếch môi, như nửa muốn lật tẩy tôi, nửa muốn giữ im lặng.

Điều cuối cùng tôi cần là thêm một người tin vào cái lời đồn nhảm nhí kia.

"Ủa, ngộ ha!" Tôi kêu lên, "Tự dưng Trịnh Viêm nhắc đến Nguyễn Trãi làm gì? Có liên quan gì đến tôi đâu? Trong án lần trước, chẳng phải vương gia Lê Hạo đã khẳng định tôi không phải con trai của ông ấy?"

Tạc Tổ tằng hắng. Chị Bảo Hà nhìn đi chỗ khác.

"À! Mà cái cậu này nữa. Sao lại quan tâm đến thế?" Tôi nhìn người bên cạnh, cười cười. "Bộ... cậu là con trai Nguyễn Trãi à?"

Tạc Tổ há hốc, mặt mày xanh lét. Cả người cậu cứng đờ như pho tượng.

Ha ha ha... Trêu cậu chàng tí xíu thôi mà Tạc Tổ nghĩ tôi nói thật kìa. Người hiền lành và tốt bụng như Tạc Tổ quan tâm tới công lý, muốn giải oan cho Nguyễn Trãi là điều hiển nhiên.

"Tôi... Thật ra, tôi..."

"Hửm?"

"Duy An, thật ra, cậu và tôi..."

Thấy cậu bạn lựa lời khổ sở quá nên tôi nói nhanh luôn.

"À! Tôi hiểu rồi! Cậu và tôi đều là những người hiệp nghĩa, luôn đấu tranh cho sự công bằng. Vì thế Trịnh Viêm mới nhờ đến sự giúp đỡ của chúng ta."

Tạc Tổ thở hắt ra, khuôn mặt vấn vương chút gì đó mâu thuẫn. Cậu lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó, hệt như hồi ở huyện Gia Định. Ánh mắt buồn rười rượi, thấm đẫm nỗi niềm tâm sự. Đêm khuya thanh vắng, dưới ngọn đèn vàng, bóng hình gầy gò của chàng thư sinh đang khom lưng cúi đầu hiện lên mờ mờ trên vách tường. Trông cậu tủi thân đến tội, làm tôi thấy không nỡ. Dù không hiểu vì sao cậu thay đổi tâm trạng xoành xoạch, tôi vẫn không muốn thấy cậu buồn.

"Thôi mà! Đùa tí thôi mà! Xin lỗi nha!"

Đáp trả tôi là sự im lặng.

"Đừng có để bụng. Là tôi lo cho cậu thôi. Người như cậu, tốt nhất đừng nên vướng vào mấy vụ này... Biết nhiều quá chỉ rước thêm đau khổ vào thôi."

Tạc Tổ nghe xong càng sụm người, lún sâu vào bóng tối. Lần này cậu tránh mặt tôi hoàn toàn.

"Tôi mệt rồi. Mọi người cũng mau nghỉ ngơi đi."

Nhận ra lời đuổi khéo, tôi thì thầm xin lỗi thêm lần nữa, siết nhẹ vai cậu, gật đầu chào chị Bảo Hà rồi bước vội ra khỏi phòng.

Đi được vài bước, tôi bỗng dừng lại và lắng tai nghe tiếng động lạ. Đứng giữa gian thờ, bóng tôi che phủ ánh trăng vàng đang hắt vào từ ngoài cửa sổ. Tôi nhắm mắt tập trung, tay phải nắm chắc cán dao, đặt viên ngọc lên ngực.

Hức!

Ồ! Thì ra là tiếng ai đó.

Ai đó... đang nức nở trong đêm?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro