Chương 5_Ngô Thường Kiệt (P2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau hôm đánh nhau với Thường Kiệt, ta cứ trăn trở mãi. Đã có lúc ta nghĩ hay là cho Quân Dao biết thực ra người đeo mặt nạ hoàng lân không phải Thường Kiệt. Nhưng nghĩ lại thì Quân Dao đã quen biết Thường Kiệt hơn một năm nay, đâu lí gì nàng lại chẳng nhận ra người đêm đó không phải hắn. Nhưng nếu vậy thì tại sao nàng còn nói to câu hẹn ước, dệt nên giai thoại tiên đồng ngọc nữ đẹp nhất chốn kinh kì? Phải chăng tại Thường Kiệt cứ chần chờ không chịu ngỏ lời nên nàng mới mượn chuyện đêm đó để nói thay lời hắn? Rốt cuộc nàng thầm thương Thường Kiệt, hay là phải lòng chàng trai đeo mặt nạ hoàng lân? Ta chẳng bao giờ biết được.

Nến hoa đỏ thắm, khắp phòng vấn vít hương lan. Ta đối mặt với Quân Dao mà lòng rối như tơ vò. Hồi mới dậy thì ta từng được vú Dung chỉ bảo cho ít chuyện phòng the. Vú nói những cô nương con nhà gia giáo thì vào đêm động phòng sẽ luôn tỏ vẻ thẹn thùng e lệ. Những ngày tháng sau này có dạn dĩ hơn không thì còn tùy thuộc vào cái cách mà đức lang quân yêu thương họ. Nhưng Quân Dao trong lòng ta đêm ấy lại chẳng giống thẹn thùng e lệ. Nàng cứ thẫn thẫn thờ thờ như kẻ mất hồn.

Thế nhưng lúc đó ta lại chẳng còn đầu óc đâu để mà phân tích chuyện ấy. Chưa ngủ với con gái bao giờ nên ta hơi căng thẳng, nằm cạnh Thường Kiệt có khi còn thoải mái hơn. Mấy hôm trước đó ta cũng được các nữ quan lớn tuổi chỉ cho các bước phải làm đêm động phòng, nhưng khi lâm trận thì đầu óc lại trống trơn. Ta chẳng biết phải bắt đầu từ đâu. Chợt nhớ lời vú Dung nói từ năm nảo năm nào, rằng cứ làm theo con tim mách bảo. Con tim lúc ấy đập binh binh, hối ta hôn lên bờ môi mềm mại như cánh hồng. Vậy là làm theo. Nhưng Quân Dao lại đột nhiên hốt hoảng đẩy ta ra. Rồi sau đó nàng thốt lên những câu mà cả đời này ta không thể nào quên nổi.

"Thái tử, chẳng hay ngài đã từng nghe về giai thoại tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kì chưa?"

Ta thoáng bất ngờ. Không nghĩ nàng lại chủ động nhắc chuyện này. Nhưng mười ba năm làm Thái tử ta đã học được và làm rất giỏi một chuyện, ấy là dù trong lòng rối như tơ vò thì thần thái vẫn ngàn năm không suy chuyển.

"Thái tử phi đang muốn nhắc tới chuyện giữa nàng và Thường Kiệt?"

"Thái tử anh minh."

Ta đặt mình nằm nghiêng xuống nệm, ngón tay hờ hững vuốt dọc sống mũi nàng. Nét mày thanh mảnh tỉ mỉ, nhưng lại thiếu đi cánh hoa lan đỏ thắm từng khiến ta đem lòng si mê.

"Nếu đã gả vào Đông cung thì những chuyện hoang đường ngày trước nàng nên quên đi mới phải."

"Chuyện hoang đường trong mắt Thái tử, cả đời này Quân Dao cũng không quên được."

Đầu ta rối, nhưng rối kiểu gì lại lòi ra nhà họ Dương. Thế là ta nói mà chẳng kịp suy nghĩ cho thấu đáo: "Thượng tướng quân gả nàng vào Đông cung không phải vì muốn nàng sinh ra một Hoàng thái tôn hay sao?" Ta cúi xuống hôn lên vành tai nàng. "Ta giúp các người sớm ngày toại nguyện."

Nàng thảng thốt kêu lên: "Thái tử chấp nhận chung đụng với một người con gái trong lòng luôn hướng về kẻ khác ư?"

Đầu thoắt bốc hỏa. Ta đấm rầm xuống đệm. Quân Dao sợ đến tái mặt nhưng vẫn ngoan cố nhìn lại. Ta chẳng biết làm sao, đành phải ôm cục tức mà bỏ đi.

Tháng hai, mưa phùn giăng kín bầu trời. Hai mươi tháng hai đại cát đại lợi, có thể tốt lành cho việc cưới gả, sang cát, động thổ đấy, nhưng lại chẳng phải ngày lành cho việc động phòng. Sau này ta không nhịn được mới đi hỏi Phan Đình, rằng tại sao trong khung cảnh lãng mạn riêng tư như vậy mà ta lại có thể nhắc chuyện nhà họ Dương. Nếu là trước kia thì sẽ hỏi Thường Kiệt, nhưng khi đó lại không thể nào hé răng với hắn. Phan Đình nghe xong thì suy nghĩ rất lung rồi đáp: "Chắc do lúc ấy Thái tử nôn nóng quá rồi." Vậy nên đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng ta đem chuyện tình ái khó khăn đi hỏi ý kiến hắn.

Suốt một tháng sau ngày đại hôn, ta không dám đặt chân tới các Hòa An. Ta chỉ lo mình lại nổi điên lên rồi khiến Quân Dao sợ mà ghét bỏ. Ta cũng quyết định không nói với nàng về chàng trai đeo mặt nạ hoàng lân nữa. Cứ coi như chưa từng có chuyện đó, cứ coi như rung động đầu đời của nàng thực sự là Thường Kiệt đi. Nàng còn ở bên ta cả một đời, lo gì không có ngày hồi tâm chuyển ý. Nhưng ngày ấy chưa tới thì Thường Kiệt đã gặp chuyện. Khi nghe Phan Đình báo tin, ta bàng hoàng tới lạnh cả sống lưng.

"Thái y nói sao?" Ta run giọng hỏi.

Phan Đình khóc mếu đáp: "Thái y nói không cứu được. Công tử bây giờ... cũng giống nô tài... chuyện lấy vợ sinh con... chắc không được nữa."

Ta thấy lòng nghẹn đắng. Không cần nghĩ cũng biết chuyện này do ai làm. Nhà họ Dương thấy ta không đoái hoài gì Quân Dao, nghĩ ta khúc mắc chuyện lời đồn nên mới ra tay hòng cắt đứt mối tơ tình giữa nàng và Thường Kiệt. Nếu ta không cưới Quân Dao, hoặc giả ta không vì băn khoăn trong lòng mà né tránh nàng, thì Thường Kiệt đã chẳng mang tai vạ.

Nội thị Phan Đường Liệt chặn đường khi ta vội vã tới viện Thái y.

"Bẩm, Bệ hạ cho truyền Thái tử."

"Bây giờ ta..."

"Bệ hạ cho truyền Thái tử." Ông ta đanh giọng lặp lại.

Ta không thể kháng lệnh cha, nên đành căn dặn Phan Đình: "Ngươi tới viện Thái y túc trực. Khi nào Thường Kiệt tỉnh thì tới báo cho ta."

Cứ ngỡ có việc gì quan trọng, hóa ra cha lại gọi ta tới chỉ để hầu người mấy ván cờ.

"Thái tử hôm nay sao vậy? Thua tới năm ván rồi." Cha vừa nói vừa đặt quân mã, khép chặt vòng vây. Quân tướng của ta chạy đường nào cũng chết.

"Thưa phụ hoàng, hôm nay con hơi mệt."

Cha xếp lại bàn cờ. "Vậy hôm nay tới đây thôi. Giờ Thái tử muốn làm gì?"

"Dạ, con muốn về cung nghỉ ngơi một lát."

"Nói thật xem!"

Ta ngẩng đầu nhìn cha, đôi mắt tinh anh của người xưa nay luôn nhìn thấu lòng ta. Ta siết chặt quân cờ, thành thật trả lời: "Dạ, thưa phụ hoàng, con muốn đem thiến cả nhà họ Dương."

"Ừ, cũng hay! Sau này sẽ không còn chuyện con gái nhà họ Dương là mỹ nhân khuynh thành gì nữa. Nhưng nói đi cũng phải nói lại. Thanh gươm vô hình sắc bén nhất trong thiên hạ, Thái tử vừa nắm được đã vội đem phá hủy rồi sao?"

"Thanh gươm đó vừa chém phải Thường Kiệt."

"Vẫn chưa lấy mạng nó mà."

"Nhưng như thế thì thà chết còn hơn."

"Thái tử nói thà chết còn hơn. Vậy cứ thử hình dung xem nếu hôm nay thằng nhóc đó chết thật thì Thái tử sẽ thế nào."

Đúng vậy, nếu hôm nay Thường Kiệt chết thật thì chắc chắn ta đã phát điên lên rồi.

Cha đứng dậy, tới mở hộc tủ lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ, sờn cũ.

"Năm đó, trước khi gả vào cung, Tuyết Anh cũng từng đem lòng yêu thương một người."

"Cuối cùng thì sao ạ?"

"Dương Bình không tha cho hắn. Ngô An Ngữ không phải gặp xui nên mới bỏ mạng nơi sa trường."

Ta sững sờ: "Nguyên phi từng yêu cha của Thường Kiệt ư?"

Ta mở cái hộp gỗ, trầm ngâm nhìn vật trong đó một lát. "Nếu không làm vậy, chẳng sớm thì muộn Dương Bình cũng sẽ giết chết thằng nhóc đó."

"Ông ta dám sao?" Ta căm phẫn nói.

"Trẫm nghĩ là dám." Cha từ tốn đáp lại cơn thịnh nộ của ta.

Rồi người đưa ta cái hộp gỗ, nói rằng đó là di vật của tướng quân Ngô An Ngữ. Ông gắng chút hơi tàn lệnh cho thuộc hạ đem về Thăng Long, nhờ cha cất giữ hộ, đợi khi nào Thường Kiệt rơi vào thảm cảnh không vực dậy nổi mới trao lại cho hắn.

Trước khi ta rời khỏi điện Trường Xuân, cha còn nói một câu: "Ý chí của thằng nhóc đó rất lớn. Trẫm tin là chút khiếm khuyết ấy chẳng làm khó được nó đâu."

Trong cái hộp gỗ sờn cũ hóa ra chỉ là một ống sáo nhỏ. Nhưng khi Thường Kiệt nhìn thấy ống sáo ấy thì lại thẫn thờ. Hắn kể ngày còn bé, bé xíu, trước mỗi lần ra trận cha lại đưa cho hắn ống sáo này, nói khi nào nhớ ông thì thổi lên ba lần. Ở nơi sa trường ông chắc chắn sẽ nghe thấy. Rồi một ngày ông đi mà không để sáo lại cho hắn. Những lần hiếm hoi về nhà cũng chẳng còn gần gũi nữa. Từ đó, tình cảm của Thường Kiệt dành cho cha hắn cũng nhạt dần. Ta cho rằng Ngô tướng quân biết cuộc đời chinh chiến nay sống mai chết, sợ một ngày nào đó ông đột ngột ra đi thì Thường Kiệt sẽ đau lòng tới gục ngã, vậy nên mới chủ động xa cách hắn. Sự hi sinh của ông, sự đành lòng của ông, rốt cuộc đổi được cho hắn mười mấy năm bình an, vui vẻ.

Thường Kiệt đưa sáo lên miệng thổi ba hồi. Nước mắt lăn dài. Ta cắn răng, ngoảnh mặt đi. Ngô tướng quân ở trên trời cao chẳng hay có nghe thấy tiếng con trai người đang gọi hay không?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro