Chương 5_Ngô Thường Kiệt (P1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tư thiên giám xem ngày, nói mười bốn tháng hai đại cát đại lợi, vô cùng tốt lành cho việc cưới hỏi, sang cát, động thổ. Ta không có thiện cảm với Tư thiên giám, nên nghe bẩm lại thì liền cảm thấy họ đang rủa mình sớm đắp mộ cuộc tình. Cuộc tình của ta có nguy cơ bị đắp mộ thật. Suốt một tháng trước khi Quân Dao gả vào Đông cung, ta không hề gặp nàng. Không biết ai rảnh rỗi nghĩ ra cái tục trước khi cưới thì không được gặp nhau để tránh điều xui rủi. Ta chỉ nghe Phan Đình kể lại rằng ngay sau ngày được ban hôn, nàng đã vào cung gặp Nguyên phi Tuyết Anh. Lúc tới trông nàng chẳng được vui, khi ra về thì càng buồn tới thất thần. Ta không có nhiều kinh nghiệm về tình ái. Nghe nói vậy thì cho rằng nàng buồn vì muốn cưới sớm hơn mà chẳng được. Nhưng câu nói tiếp theo của Phan Đình lại khiến ta vỡ mộng.

"Thái tử, hôm qua Bệ hạ ban hôn, hôm nay tiểu thư đã mặt nặng mày nhẹ vào cung. Thế chẳng phải là không muốn gả cho người hay sao."

Phan Đình không thích Quân Dao. Hình như hắn chẳng còn nhớ chuyện năm xưa từng dắt ta đi tặng tranh cho nàng. Hắn cũng như bao người khác, cảm thấy ta lấy nàng là đút đầu vào thòng lọng nhà họ Dương. Hơn nữa tư tưởng Phan Đình tân tiến, trước giờ luôn cho rằng Thường Kiệt mới là người ta thực sự yêu thương. Hắn buộc tội Quân Dao hai chân gác hai thuyền, là người thứ ba xen vào giữa ta và Thường Kiệt.

"Tiểu thư nhà họ Dương tự mình đính ước với công tử nhà họ Ngô ở hồ Lục Thủy. Bây giờ ai ai cũng biết về giai thoại tiên đồng ngọc nữ chốn kinh kì. Đấy, Thái tử, người xem."

"Đâu? Xem cái gì?"

Phan Đình khổ sở giải thích: "Thái tử ơi, nô tài nói người xem, nhưng ý không phải là cho người xem cái gì. Mà ý nô tài..."

"Không có gì xem thì thôi. Ngươi lui đi. Đừng ở đây làm phiền ta nữa."

Cứ hễ thấy mặt ta là Phan Đình lại lải nhải về giai thoại tiên đồng ngọc nữ. Tới độ suốt hơn một tuần trời việc ta làm nhiều nhất là tìm cách tránh mặt hắn. Ban đầu khi mới nghe về giai thoại này ta cũng thấy lâng lâng. Nhưng niềm vui sướng chẳng tày gang, ta nhanh chóng nhận ra nam chính trong giai thoại đã biến thành Thường Kiệt. Cũng phải thôi, đêm đó nàng đứng giữa cầu Đông mà bắc loa gọi lớn. Câu đính ước của nàng cả Thăng Long đều nghe thấy.

"Này Ngô Thường Kiệt, con gái lớn nhà Thượng tướng quân Dương Bình vừa tới tuổi cập kê. Nếu thích nàng ấy thì sớm mang sính lễ qua mà hỏi cưới."

Rốt cuộc Ngô Thường Kiệt không mang sinh lễ qua nhà họ Dương, mà lại là Thái tử ta đây sắp rước nàng vào cửa.

Trước giờ vốn xem nhẹ miệng lưỡi thế gian, vậy nên giai thoại ấy cũng chẳng khiến ta phiền lòng. Chuyện làm ta băn khoăn là Quân Dao liệu có đem lòng yêu chàng trai đeo mặt nạ hoàng lân mà nàng đinh ninh là Thường Kiệt hay không? Nhưng chuyện ấy lại cũng chẳng to tát bằng chuyện Thường Kiệt thú nhận. Hôm ấy hắn luyện võ liên tục bốn canh giờ. Ta không làm sao ngăn lại được nên cũng đành hùa theo. Khi cả hai đã kiệt sức, hắn mới chịu nằm vật ra cát mà ngửa mặt nhìn hoàng hôn đỏ ối. Ta nằm xuống cạnh hắn, thở không ra hơi.

"Thái tử có thích ai không?"

Ta định nói là thích con trai nhà họ Ngô như thường lệ, nhưng rồi lại nhận ra hình như Thường Kiệt đang buồn thật, buồn tới nẫu ruột. Giấc mộng của hắn với cô nương nhà người ta hình như đã tan vỡ mất rồi. Hắn hỏi đấy, nhưng chưa chắc đã cần câu trả lời. Vậy nên ta im lặng không đáp.

"Nàng ấy sắp gả cho người khác rồi." Giọng Thường Kiệt trùng sâu.

Ta lặng đi. Cảm giác như chính mình phải trơ mắt nhìn Quân Dao gả cho người khác. Ta với Thường Kiệt thân còn hơn cả anh em ruột thịt. Hắn buồn, lòng ta cũng nghe nặng trĩu. Quyền lực Thái tử vốn không phải để làm mấy chuyện vô liêm sỉ như cướp chồng đoạt vợ. Nhưng tầm này rồi thì còn liêm sỉ gì nữa.

"Hay là cướp về đi. Ta giúp ngươi."

Khi mở miệng đề nghị, ta không nghĩ Thường Kiệt sẽ đồng ý. Trước giờ hắn chưa từng dựa dẫm vào ta. Con đường công danh dù phải đánh cược mạng sống, dù phải đạp lên biển máu mà đi thì hắn cũng vẫn cứng đầu tự bước một mình. Ta còn tính dù hắn không đồng ý cũng sẽ tự quyết làm. Dù người đời có phỉ nhổ thì cũng chỉ một thời gian rồi thôi, phỉ nhổ mãi làm sao được.

Thế nhưng hắn lại ngồi dậy, nghiêm túc hỏi: "Thái tử sẽ giúp thần thật chứ?"

Ta thoáng bất ngờ, nhưng cũng lập tức ngồi bật dậy, hùng hổ tuyên bố: "Đương nhiên rồi. Chỉ sợ gả cho phụ hoàng. Còn không thì gả cho ai ta cũng cướp về được."

Thường Kiệt nhìn ta, khẽ lắc đầu: "Nàng không gả cho Bệ hạ."

Ta vỗ vai hắn. "Thế thì quá tốt rồi!"

"Nàng gả vào Đông cung."

Có những ngày rét căm vẫn hửng vài tia nắng. Lại có những ngày nắng ấm nhưng chợt đổ mưa rào. Lòng ta lúc này, gió đã nổi, mây giông cũng bắt đầu giăng. Ta và Thường Kiệt từ nhỏ đã hợp nhau mọi mặt, từ chuyện quậy phá cho tới chuyện ăn uống, học hành. Không ngờ khi lớn lên lại chung cả giấc mộng về một người con gái.

"Vậy Thái tử có chịu giúp thần hay không?"

Đầu bốc hỏa, ta xông tới tống cho hắn một đấm.

"Thằng nào ngày xưa chê nàng vừa béo vừa lùn vừa sún?"

Thường Kiệt cũng chẳng chịu thua, hắn co chân đá ta ngã chổng kềnh.

"Còn ai thì thích vì nàng không đẹp?"

Hóa ra hắn biết cả. Vậy mà ta cứ tưởng năm đó hắn không hiểu lòng ta. Sự đời thật lắm chuyện khôi hài. Khi nhỏ Quân Dao không đẹp nên ta mới thích nàng. Lớn lên nàng khuynh quốc khuynh thành, ta vẫn lại si mê. Còn Thường Kiệt khi nhỏ chê nàng xấu, lớn lên lại đem lòng ngưỡng vọng. Ta với hắn rốt cuộc vẫn giống nhau, đều tự vả vào mặt mình.

Ta nhào tới vật hắn ngã sõng soài.

"Ít ra thì ta cũng thích nàng mười mấy năm rồi."

Hắn lật người kẹp cổ ta.

"Cả cái thành Thăng Long này đều biết người nàng đính ước là Ngô Thường Kiệt."

Ta bị kẹp cổ thở không nổi, bèn dùng hết sức thúc ngược một cùi chỏ. Tay hắn vừa lơi lỏng, ta bèn vặn mình thoát ra. Rồi vừa thở hổn hển vừa nói: "Ngươi... giả ngu... hay ngu thật vậy? Hai chúng ta đều biết đêm đó ai mới là người ở cạnh nàng."

"Thái tử chỉ ở bên nàng có một đêm, còn ta thì đã ở bên nàng hơn một năm nay rồi."

Hắn nói, rồi quay lưng bỏ đi.

Ta đứng đó, cảm giác như nửa cuộc đời mình vừa tan biến.

Năm lên tám, ta với Thường Kiệt cũng từng đánh nhau một trận. Khi đó Thường Kiệt mười một tuổi, phải tham gia kì thi sát hạch để được cùng học với Thái tử. Có việc tuyển chọn lằng nhằng này cũng bởi Thượng tướng quân Dương Bình muốn loại bỏ Thường Kiệt và đưa con trai Dương Quân Bảo vào cung cùng chơi cùng học với ta.

Khi ấy ta cũng biết Dương Quân Bảo là anh trai của Quân Dao. Nhưng việc nào ra việc nấy, ta chẳng thích Dương Quân Bảo. Hắn hơn ta có một tuổi, nhưng to béo thì phải gấp rưỡi. Lúc Thường Kiệt trông thấy hắn thì bĩu môi: "Con cái nhà họ Dương xưa này đều là lợn nái." Ta cũng nhận ra hắn chửi cả Quân Dao, nhưng vì ghét Dương Quân Bảo quá nên vẫn hùa theo, gật đầu lia lịa.

Ngày đó ta sợ Thường Kiệt thi trượt nên nôn nóng tìm cách tráo bài thi của Dương Quân Bảo. Lúc hào hứng bàn chuyện này thì Thường Kiệt lại mặt sưng mày sỉa, nói ta làm vậy là không tin tưởng vào năng lực của hắn. Rồi không nhớ nói qua nói lại thế nào mà ta lại xông vào đấm hắn. Thường Kiệt mọi khi không thèm hơn thua với ta, vậy mà hôm ấy cũng lăn xả hết mình. Tận vài ngày sau đó hắn cũng không thèm mở miệng nói với ta một câu nào.

"Mặt con bị sao kia?" Cha hỏi khi trông thấy vết bầm đã chuyển vàng trên gò má ta.

"Dạ, con... ngã cầu thang... mấy hôm trước."

Cha hơi nheo mắt: "Vậy Thường Kiệt cũng bị ngã cầu thang nhỉ?"

Ta chột dạ nhìn cha. Bụng nghĩ chắc lại Phan Đình bép xép. Xưa giờ chuyện gì của ta hắn cũng đem nói hết cho người. Biết chẳng thể giấu được nữa nên ta đành khai thật: "Dạ... không... hai đứa con mới đánh nhau." Sợ cha trách tội Thường Kiệt nên ta vội nói thêm. "Tại con đấm trước."

Cha bật cười: "Lần đầu tiên đánh nhau nhỉ. Trước giờ thằng nhóc đó vẫn nhường nhịn lắm cơ mà."

Ta nín thinh. Không dám khai ra nguyên nhân dẫn tới vụ đánh lộn.

"Đừng chuyện gì cũng giải quyết bằng nắm đấm."

"Dạ, vâng!" Ta cúi gằm, lí nhí đáp.

"Nhưng hễ chuyện gì khó quá thì cứ nắm đấm mà giải quyết."

Ta ngẩng phắt đầu, trố mắt nhìn cha.

Người bật cười, tiếp: "Trẫm với Khai Quốc Vương ngày xưa cũng đánh nhau vài bận. Đánh xong thì tình anh em càng khăng khít hơn."

Ta mon men tới gần cha. "Nhưng Thường Kiệt không thèm nói chuyện với con nữa."

"Đứa nào đánh trước thì phải đi làm hòa trước." Rồi người đưa ta một phong thư dán kín. "Đây, kết quả thi của Thường Kiệt, đậu nhất đó. Đem khoe nó đi."

Ta phấn khởi cầm lấy phong thư, chào cha rồi chạy vụt đi.

"Nhật Tôn này!"

"Dạ?" Ta khựng chân trước bục cửa, ngoái đầu lại.

Cha nháy mắt: "Đừng quên xin lỗi đó!"

"Dạ..."

Lúc đó ta rất băn khoăn không biết cái nháy mắt kia có phải nghĩa là cha biết tỏng chuyện ta định phá bài thi của Dương Quân Bảo hay không. Nhưng sau đó thì chẳng hơi đâu mà quan tâm nữa, bởi ta và Thường Kiệt đã làm lành. Đúng như cha nói, còn thân thiết hơn xưa.

Nhưng lần này khi đánh nhau vì Quân Dao, ta lại có cảm giác giữa ta và Thường Kiệt sẽ vĩnh viễn tồn tại một vết rạn. Vết rạn này liệu rằng có càng lúc càng sâu?


Sang cát (hay còn gọi là bốc mộ, cải táng): là đào quan tài lên rồi cho xương người đã khuất vào một cái tiểu, đem chôn ở chỗ khác và xây mộ đẹp hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro